Phòng ăn ngự tôn!
Vào lúc giữa trưa, khách gần như đã đi hết, hôm nay gió thổi khá lớn, nhiệt độ hơi thấp, cho nên màn cửa sổ sát đất trắng như tuyết, đã sớm buông xuống, mấy nhân viên phục vụ đang đứng ở chỗ ngồi ngoài trời, trong gió thổi khổng lồ sửa lại bàn ăn, khuôn mặt Trần Mạn Hồng lạnh băng, ôm vai tựa trước quầy bar, khuôn mặt trái phải xung quanh vặn vẹo cổ quái, nhìn chằm chằm Tiểu Nhu ở trước mặt, lồng ngực đè nén ngọn lửa giận! !
Ở bên trong màn lụa trắng cửa sổ sát đất rũ xuống có một bóng dáng nho nhỏ đang chậm rãi di động, Tiểu Nhu đang mặc đồng phục váy ngắn màu đen, vấn búi tóc, tay cầm khăn lau, vừa lau cửa sổ thủy tinh trong suốt, thỉnh thoảng vừa thò đầu ra, lén lén lút lút liếc về phía ăn bàn của hai người khách một nam một nữ ngay giữa phòng ăn, mở mắt to, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. . . . . . . . .
Trần Mạn Hồng hít thở, thở ra một cái, lại lập tức hít thở, ngẩng mặt nhìn con bé đáng chết!
Quả nhiên! !
Trong phòng ăn, đôi khách nam nữ giống như hôm nay có chuyện gì vui vẻ, đang trò chuyện hăng say, không chú ý đến thức ăn ngon tinh xảo bày đầy bàn ăn, nhất là đĩa trái cây kia, trên mặt cam ngọt California thấu ra màu vàng như cánh hoa nở ra, tràn nước cam ngọt ngào, từng trái cherry đỏ no đủ thấm ướt đường cát sữa làm cho người ta ứa nước bọt, lão đầu bếp tự mình làm từng viên chocolate ngọt ngào, nghe nói mặt bên trong ngâm việt quất và rượu đỏ, ăn không biết ngon đến cỡ nào!
Không đến bao lâu, bởi vì hai người cũng cảm thấy đã đến giờ, liền nói tính tiền, cùng nhau ngọt ngào dựa vào nhau đi khỏi phòng ăn!
Ánh mắt của Tiểu Nhu lập tức sáng lên, không nói hai lời, liền ném khăn lau, vẻ mặt lộ ra thật thà đáng yêu, vội vàng đi tới trước bàn ăn, đưa tay muốn bưng đĩa trái cây kia. . . . . .
"Vèo! ! !" Roi thép thật dài, vèo một tiếng rơi xuống, quất trên bàn tay nhỏ bé!
"A! !" Tiểu Nhu đau đến rút tay về, ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, khổ sở kêu lên, nói: "Quản lý! ! Đau quá!"
"Cô cũng biết đau à?" Trần Mạn Hồng tức giận đến nói không ra lời, cầm roi dài chỉ lên khuôn mặt con bé chết tiệt, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, âm thanh cắn răng nghiến lợi nói: "Thứ bùn nhão không trét thành tường! ! Thật sự mất hết mặt mũi của tôi! Đã nói với cô mấy ngàn lần, mấy vạn lần rồi! Không nên động đến đồ ăn khách chưa ăn! ! Cô có tự trọng một chút được không? Chẳng lẽ ngày mai tổ trưởng kiểm tra, giám khảo hỏi cô, nên xử lý như thế nào thức ăn khách ăn còn dư lại, đáp án của cô là bưng ăn hết, hay chứa ở trong túi, cầm về nhà cho gà ăn hay cho chó ăn?"
Phốc! !
Trong phòng ăn, các đồng nghiệp cũng không nhịn được phì cười.
"Không có cho chó ăn, không có cho gà ăn, tự mình ăn hết mà. . . . . ." Tiểu Nhu thật oan uổng vội vàng nói! !
"Cho nên tôi mới nói cô là heo ! ! Ngày ngày ăn thức ăn người ta ăn còn dư lại! ! Nhưng không thấy cô tăng thêm hai lạng thịt, không còn hơi sức, cứ cách một ngày ném của tôi một cái ly, cách hai ngày ném của tôi một cái đĩa! Quản lý mua hàng luôn nói, phòng ăn chúng ta báo hao tổn nhiều nhất, khuôn mặt khi dễ! Cô bảo tôi đặt mặt ở đâu ! ? Lần trước mang nước cam ép của khách cho Khả Hinh uống, làm hại sau đó cô ấy đau bụng hai ngày! !" Trần Mạn Hồng lại ra sức cầm roi quất cô! !
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, lập tức vừa căng thẳng vừa sợ trốn tránh roi của Trần Mạn Hồng, vừa tránh vừa vẫn không nhịn được ủy khuất nói: "Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Lần này, tôi rõ ràng nhìn thấy hai người khách này, căn bản cũng không có động tới đĩa trái cây mà . . . . . nếu vứt bỏ, thật lãng phí . . . . . . . . ."
Trần Mạn Hồng lập tức tức giận đến không nói ra lời, ngẩng mặt dáng vẻ muốn chết, dừng lại một lát, mới đưa ngón tay ra chỉ khuôn mặt sợ hãi rụt rè, lại tức giận kêu lên: "Cho dù không động tới thứ đồ này, nhưng lúc khách trò chuyện, nước bọt sẽ không tự giác bay tới bên trên đồ ăn này, đây là không an toàn, cũng không vệ sinh! ! Bà cô ơi! Rốt cuộc tôi phải dạy cô như thế nào mới được? Cũng bởi vì dáng vẻ cô như vậy, tôi bị bao nhiêu quản lý cười nhạo tôi, bởi vì cô, tôi cũng sắp không ngốc đầu lên được! Cô không chịu thua một chút sao? Cô xem mấy người bạn thân của cô một chút! Giống như Khả Hinh, không chỉ có sắp làm bà Tổng Giám đốc, còn phải tham gia thi đấu rượu đỏ mang tính quốc tế! Giống như Lâm Bạch Bạch, cao học kinh tế, sau thời gian học xong, còn phải học y với bác Phúc! ! Chỉ có thứ vô dụng như cô! ! Không thể học người khác một chút? Hả ! ?"
Tiểu Nhu lại mếu máo cúi đầu, cũng không nói được lời nào. . . . . .
"Cô xem dáng vẻ của cô một chút! Thật sự giống như heo! ! Ngay cả lúc không ăn cơm, đầu cũng cúi thấp xuống! !" Trần Mạn Hồng lại hung dữ trợn to hai mắt, sau khi mắng một trận, vẫn không hết tức giận, nói: "Cô và Khả Hinh, còn có Lâm Bạch Bạch đứng chung một chỗ, không cảm thấy mất mặt sao? Thứ vô dụng!"
". . . . . . . . . . . ." Tiểu Nhu lập tức cúi đầu, không nói ra lời. . . . . .
Trần Mạn Hồng vừa nhìn dáng vẻ cô, liền tức giận vung roi lên, hung hăng quất trên đùi của cô, mới nói: "Ngày ngày dáng vẻ này! Ngày ngày dáng vẻ nửa chết nửa sống! ! Ngày mai trưởng kíp kiểm tra, cô dám sẽ ở trước mặt giám khảo, bưng cái đĩa rơi chổng vó giống như năm ngoái, bổ nhào làm ướt cả người Tổng Giám đốc, tôi thề! Tôi nhất định! Nhất định cắt hết mười móng tay của cô . . . . . . . . "
Một khi sư tử Hà Đông hống, làm cho ăn nhân viên cả phòng, mọi người cũng không dám lên tiếng, lau cửa sổ, lau cửa sổ, bưng mâm bưng mâm, ngay cả lão đầu bếp mới vừa muốn đi tới, muốn cùng Tiểu Nhu đòi ăn chocolate khách ăn còn dư lại, thấy Trần Mạn Hồng mắng chửi người, liền vội vàng xoay người đi ra ngoài! !
Cô nói xong, lập tức bưng đĩa trái cây kia trên bàn ăn, không nói hai lời, ụp vào xe thức ăn Văn Văn đẩy đi tới ! !
Tiểu Nhu có chút tiếc nuối, vẻ mặt đau khổ, nhìn chocolate bị ném hết, lập tức cắn môi dưới, không dám nói nữa. . . . . .
Trần Mạn Hồng tức điên muốn nổ phổi, quay mặt sang hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Nhu một cái, mới hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng ăn! !
Tiểu Nhu một mình đứng ở bên cạnh bàn ăn, mắt to lộ ra ngây ngốc, vẻ mặt thật thà, nhớ tới lời Trần Mạn Hồng mới vừa nói, cô và Khả Hinh còn có Lâm Bạch Bạch đứng chung một chỗ, không cảm thấy mất mặt sao? Trong lòng của cô lập tức căng thẳng, không khỏi nhớ tới trước đó, ở trước đại sảnh khách sạn, nhìn Lâm Bạch Bạch và Lãnh Mặc Hàn ngồi chung xe thể thao, một bên mặt của Lãnh Mặc Hàn, mặc dù cách thủy tinh màu nâu sậm, nhìn vẫn lạnh lùng, nhưng vẫn rất hấp dẫn. . . . . .
Bạch Bạch đã nói, mình là một người không có sức hấp dẫn. . . . . .
Tiểu Nhu không khỏi cảm thấy, những lời này bị tổn thương, đôi mắt to của cô chậm rãi hiện lên một chút ươn ướt, cúi đầu nhớ tới cuộc điện thoại mới vừa gọi cho Lâm Bạch Bạch, muốn quan tâm thăm hỏi Lãnh Mặc Hàn một chút, nhưng không biết vì sao Lâm Bạch Bạch cúp điện thoại, có thể cô đang bận, đang bận châm cứu cho Lãnh Mặc Hàn, mà mình cũng không làm được chuyện gì. . . . . .
Cô gái này nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, mắt to sáng lên, lập tức lóe lên ánh sáng mấy phần nhẫn nại, tạm thời buông công việc trong tay, đi ra phòng ăn, xoay người thông qua hành lang đi tới phòng nghỉ ngơi, đi về phía trước tủ nhỏ để đồ của mình, từ trong túi đồng phục móc ra một cái chìa khóa, mở hộc tủ nho nhỏ, lập tức một mùi vị nồng nặc bay ra. . . . . .
Ánh mắt cô sáng lên, từ trong ngăn kéo tối đen, lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, chậm rãi mở ra, nghiễm nhiên nhìn thấy bên trong một củ nhân sâm hình dáng như tượng Phật, nằm ở trong vải nhung đỏ, cô lẳng lặng nhìn củ nhân sâm, nhớ tới Lãnh Mặc Hàn vào giữa trưa hôm đó, ngồi ở phía sau mình, cố hết sức vặn vặn ống nước, thân thể tản ra hơi thở đàn ông mãnh liệt, thậm chí nhiệt độ cánh tay cứng rắn của anh đến nay vẫn còn ở tay của mình. . . . . .
Tiểu Nhu cầm củ nhân sâm, trong lòng có chút chua xót và khổ sở. . . . . .
Sau lưng một bóng đen vượt lên.
Lão đầu bếp vừa cầm khăn lau, lau tay, vừa đi vào quan tâm nhìn Tiểu Nhu, lấy thân phận của người lớn, hỏi: "Tiểu Nhu! Lúc nảy quản lý có mắng cô hay không? Là lão đầu bếp tôi không tốt, nhìn thấy khách không ăn, bảo cô chừa một chút cho tôi ăn!".
Tiểu Nhu cầm củ nhân sâm, ngây ngốc xoay người nhìn lão đầu bếp, liên tiếp lắc đầu một cái.
Lão đầu bếp mới vừa muốn nói, lại lập tức cúi đầu nhìn củ nhân sâm trong hộp gỗ đỏ, ông có chút kinh ngạc đến ngây người nói: "Ôi chao, nhân sâm này ít nhất 500 năm trở lên à ?"
Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cúi đầu, nhìn nó, lầu bầu nói: "Tám trăm năm rồi. . . . . . Sáng nay lúc cháu rời giường, cha cho cháu, nói cháu có thời gian, ăn một chút. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ." Vẻ mặt lão đầu bếp lập tức có chút cổ quái nhìn cô gái này, không tin lời của cô, lại bật cười nói: "Nhân sâm tám trăm năm tùy tiện ăn à? Nhà của cháu làm cái gì? Mở cửa hàng nhân sâm?"
Tiểu Nhu rất ít nói tới gia đình, cho nên tất cả mọi người làm sao biết nhà cô làm gì, chỉ biết nhà cô không có tiền, vì vậy bình thường cô rất tiết kiệm, có tiền hay không, cũng sẽ không phung phí, tiền cho mượn đi cũng không ít. . . . . .
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, ngây ngốc nói: "Nhà cháu . . . . . Có mảnh đất, chỉ để trồng nhân sâm . . . . . ."
Lão đầu bếp cau mày nhìn con bé này, không tin lời của cô! !
Tiểu Nhu không muốn giải thích, vẻ mặt chỉ lộ ra thật khổ sở, thật rối rắm, cầm củ nhân sâm, nắm ở trong tay, nhét vào trong túi, bước ra phòng nghỉ ngơi, đang suy nghĩ, có nên gọi điện thoại cho Lâm Bạch Bạch hay không, hỏi thăm tình trạng thân thể Lãnh Mặc Hàn một chút, cô một mình đi ở cuối hành lang, nhìn biển rộng, cầm điện thoại di động, không khỏi trượt số điện thoại di động, dừng ở trước mã số của Lãnh Mặc Hàn, mắt nhìn ngơ ngác. . . . . .
"Tiểu Nhu?" Lúc này Văn Văn đột nhiên bước nhanh tới, nhìn Tiểu Nhu gấp gáp gọi! !
"À?" Tiểu Nhu lập tức nhét điện thoại di động vào trong túi, ngạc nhiên xoay người, nhìn Văn Văn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Văn Văn có chút căng thẳng nhìn cô, nói: "Mới vừa rồi thư ký Tiêu, thư kí trưởng Hoàn Á gọi điện thoại tới, chỉ định muốn phòng ăn chúng ta nấu một chút súp, đưa qua bệnh viện cho Lãnh Phó tổng! Hiện tại người của chúng ta đều tan ca rồi, chỉ còn cô! Cô mau qua đây, chờ lão đầu bếp làm xong, cô đưa qua! !"
"À? Tôi?" Tiểu Nhu lập tức có chút giật mình kêu lên!