Lọc Truyện

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Hoàng hôn, gió thu nổi lên đột ngột, cây cối lay động rất mạnh ! !

Lãnh Mặc Hàn chỉ mặc quần áo bệnh nhân mong manh đơn giản, cứ căng thẳng tay che lồng ngực, gấp gáp đi ra khỏi phòng bệnh, lại cứ trong chớp mắt cũng đã không thấy người kia, trong lòng của anh gấp gáp, liền tiếp tục chống mạnh thân thể đau đớn, loạng choạng cất bước đi tới. . . . . .

"Mặc Hàn! ! Anh. . . . . ." Trương Thục Dao thật sự rất lo lắng cho Lãnh Mặc Hàn, vội vàng đi tới, đôi tay đỡ lấy thân thể anh, để cho anh tiếp tục đi về phía trước.

Đám người Trang Hạo Nhiên và Tô Lạc Hoành cũng lo lắng đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn đau lòng áy náy, cũng nhanh chóng theo sát tới, bình thường cũng biết anh cùng với Tiểu Nhu nói chuyện luôn hợp ý, cô bé Tiểu Nhu này nổi tiếng là người bạn nhiệt tình, đối với người nào cũng tốt như vậy, nhiệt tình như vậy, lần này Lãnh Mặc Hàn làm như vậy, thật sự tổn thương lòng của cô rồi. . . . . .

Bệnh viện đại sảnh, bởi vì vào thu cũng cảm thấy có chút rét lạnh.

Lãnh Mặc Hàn dọc theo hành lang thật dài, gấp gáp đi tới bên này đại sảnh bệnh viện, bởi vì thời tiết rét lạnh, cho nên bệnh nhân ra ngoài đi lại cũng không nhiều, có vẻ vắng tanh, nhưng vẫn không thấy cô gái kia, hai mắt của anh lóe lên, vừa muốn vội vàng bước ra đại sảnh, lại thấy Lâm Bạch Bạch xách theo thuốc bác Phúc muốn đưa cho mình đi vào đại sảnh, anh lập tức nhìn cô, hơi lộ ra căng thẳng hỏi: "Nhìn thấy Tiểu Nhu không?"

Lâm Bạch Bạch đội mũ bảo hiểm của cô trăm năm không đổi, ngạc nhiên trợn mắt, nói: "Không có ! Cô ấy tới sao? Không phải nói không rãnh, phải thi sao?"

Lãnh Mặc Hàn lập tức cảm giác ủ rũ, thật vất vả gặp được người này, lại cứ như vậy đi rồi.

Vẻ mặt Trương Thục Dao vẫn nghi ngờ, không thể tin nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn lại không nói gì nữa, lúc Trang Hạo Nhiên và Tô Lạc Hoành chạy đến, vẻ mặt anh đã hơi lộ ra nhàn nhạt, im lặng xoay người đi trở về. . . . . .

"Ủa! Không nhìn thấy Tiểu Nhu sao?" Tô Lạc Hoành nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn tiều tụy và mất mát, liền thuận miệng hỏi Lâm Bạch Bạch!

Lâm Bạch Bạch ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lạc Hoành trực tiếp không khách khí nói: "Anh điếc sao? Không phải tôi mới vừa nói, không nhìn thấy sao?"

Tô Lạc Hoành nghe xong lời này, sắc mặt cũng cứng rắn, con mắt trái còn sưng đen giống như báu vật quốc gia, tức giận nhìn Lâm Bạch Bạch, nói: "Tôi tình nguyện tôi bị mù, không nhìn thấy, trong lòng tôi thoải mái!"

"Vậy có muốn tôi ghim cho anh một châm, để cho anh mò mẫm một năm hay không?" Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, muốn rút một cây kim nhỏ, ghim anh! !

"Nhớ kỹ cho tôi," Tô Lạc Hoành liền vội vàng xoay người đi!

Lâm Bạch Bạch hung hăng nhìn anh một cái, mới cất bước đi về phía trước, nhưng vô tình ngửi được mùi vị gì, kinh ngạc nói: “Ôi chao, cái này có phải nhân sâm tám trăm năm nhà Tiểu Nhu hay không?".

Mọi người cùng nhau im lặng xoay người, nhìn cô.

"Làm sao cô biết?" Lâm Sở Nhai ngạc nhiên nhìn Lâm Bạch Bạch, hỏi.



Lâm Bạch Bạch nói thẳng: "Tôi làm sao không biết! Nhà bọn họ treo bao nhiêu củ nhân sâm, tôi đều biết! Củ ít nhất tám trăm năm! Tổng cộng có hai củ! Một củ là của Tiểu Nhu! ! Một củ là của chị gái cô ấy! Loại này trị lạnh tốt nhất! Thân thể Tiểu Nhu không tốt, vừa đến mùa thu hoạch, cha của cô ấy đưa cho cô ấy ăn! Nếu không, cô ấy sẽ lạnh không chịu nổi! Từ năm tuổi đến giờ cô ấy đã ăn nhân sâm rồi! Chẳng qua đây là củ sâm cuối cùng cô ấy ăn trong năm nay! ! Ăn xong, sau này cũng không cần ăn nữa!"

Lâm Sở Nhai nhíu chặt mày, nghi ngờ nhìn Lâm Bạch Bạch, cảm thấy cô nói có chút chân thật, liền theo bản năng hỏi: "Rốt cuộc cha của Tiểu Nhu làm gì vậy? Làm sao có thể ăn nhân sâm như ăn cơm? Hay là trong thôn các người có rất nhiều nhân sâm dại?"

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, vẻ mặt cũng mặt lộ ra nhàn nhạt, hơi nghiêng mặt, theo bản năng lắng nghe. . . . . .

Lâm Bạch Bạch mới vừa muốn giải thích, lại nghe được tiếng bước chân vội vã. . . . . .

Lúc này Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới, nhìn mọi người trên mặt lộ ra vui sướng nói: “Uyển Thanh tỉnh rồi! ! !"

Mọi người nghe nói như vậy, lập tức cảm thấy vui mừng nở nụ cười, Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn Tiêu Đồng, vẻ mặt lộ ra vui sướng! !

"Mau đi xem một chút! !" Trang Hạo Nhiên nghe được tin vui này, liền xoay người dẫn mọi người cùng nhau đi xem Uyển Thanh, Lãnh Mặc Hàn cũng được Trương Thục Dao nâng đở, tay đè chặt vết thương, cũng cất bước đi về phía trước, nhưng mới vừa đi vài bước, vẫn chưa từ bỏ ý định xoay người nhìn thoáng qua ngoài đại sảnh, xuyên vào ánh mặt trời sáng lạn, cùng một đài phun nước nhiều màu sắc thật cao, nhìn chăm chú vị trí kia thật lâu, cuối cùng mới mất mát xoay người đi trở về. . . . . .

Bóng lưng, từ từ biến mất ở trong hành lang bệnh viện! !

Một bóng dáng nho nhỏ, từ phía sau đài phun nước chậm rãi đi ra. . . . . .

Tiểu Nhu đứng ở bên cạnh đài phun nước lất phất nhiều màu sắc, mắt to ngây thơ đơn thuần, có chút dịu dàng và có chút đau đớn đáng thương nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Mặc Hàn, từ từ biến mất ở trước mặt của mình, lòng của cô đột nhiên đau xót, nhưng cũng chỉ mất mát xoay người, một mình ôm ba lô, cất bước đi về phía trước, bên trong còn có rất nhiều rất nhiều bánh trà mùi vị phong phú. . . . . . Cô gái này đang đi ở giữa ánh nắng, đón gió giá rét, lập tức cảm thấy có chút lạnh, không nhịn được hắt xì! !

Đầu hơi nặng, có thể bị cảm.

Cô gái này không khỏi rất ủy khuất hít mũi một cái, lại ôm ba lô, tiếp tục cất bước đi về phía trước. . . . . .

Một chiếc xe thương vụ màu đen, giống như viên đạn, trong nháy mắt thắng gấp ở bên cạnh Tiểu Nhu, lúc cô gái còn không kịp quay đầu lại thì một bóng đen lập tức xuất hiện, cô ta lạnh lùng tàn nhẫn vươn tay nắm chặt cổ của Tiểu Nhu, lập tức kéo cả người cô lên xe thương vụ, phịch một tiếng đóng cửa lại! !

"Cứu. . . . . . . ." Cả người Tiểu Nhu nằm ở trước cửa sổ xe, kêu to một tiếng, cũng đã bị một cô gái áo đen ra tay đánh phía sau gáy! !

Tiểu Nhu cứ như vậy, cả người ngất xỉu trong xe! !

Xe thương vụ lại như mũi tên nhanh chóng lao thẳng phía trước. . . . . .

Chỉ còn lại chiếc ba lô, chợt rơi ở dưới ánh mặt trời, có vẻ rất chói mắt!



Xe thương vụ như mũi tên nhanh chóng lao về phía trước, băng qua mấy đèn xanh đèn đỏ, lại nhanh chóng chuyển sang cái hẻm nhỏ cũng không nổi tiếng, cô gái tóc ngắn ngồi ở ghế dựa bên cạnh, vẻ mặt lạnh băng, nhìn thân thể Tiểu Nhu co rúc nằm ở trên ghế xe, hai mắt của cô ta lóe lên, trong tay xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén, sâu kín hỏi: “Cô ta chính là bạn thân của Đường Khả Hinh ?"

"Đúng vậy!" Một cô gái khác nói! !

"Cô có chắc Đường Khả Hinh không chết sao?" Cô gái ngồi ở trên ghế xe, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Tiểu Nhu hôn mê, một nửa khuôn mặt trái xoan ửng hồng hết sức xinh đẹp, cô ta không nhịn được giống như khát máu, cầm con dao nhọn chống lên khuôn mặt của Tiểu Nhu, nhẹ nhàng dừng lại, hai mắt sắc bén chú ý mắt mi mắt của Tiểu Nhu rốt cuộc có di động hay không, xác định cô hôn mê hay không ! !

"Tôi chắc chắn! ! Đây là kết quả sau khi điều tra được đấy!" Cô gái kia lại nói rất chắc chắn.

"Chuyện này chơi thật vui rồi! ! Ý của ông chủ chính là tuyệt đối không để cho Đường Khả Hinh tham gia cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu! Tôi nghĩ bạn của cô ta ở trong tay của tôi, cô ta cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ chứ? Tôi có nhiều lợi thế như vậy!" Mặt cô lộ ra nụ cười tàn nhẫn, cười rất hả hê! !

Cô gái kia cũng cười nhìn cô, nhắc lại ý kiến nói: "Nhưng! ! Đường Khả Hinh còn có một người bạn thân khác, tên là Nhã Tuệ! ! Chúng ta phải bắt luôn hay không! cho cô ta một chút dạy dỗ!"

Hai tròng mắt cô gái kia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tiểu Nhu vẫn hôn mê, trời sanh cô ta không tin người, tay cầm con dao nhọn sắc bén, rạch một đường nhỏ ở trên trán Tiểu Nhu, trợn mắt nhìn máu tươi chảy ra, lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, mới rũ mắt nhìn chòng chọc xác định Tiểu Nhu hôn mê hay không!

Tiểu Nhu vẫn không biết đau, hôn mê ở trên ghế xe, cũng không nhúc nhích! !

"Không cần gấp gáp! Chúng ta từng bước từng bước chơi đùa! ! Chơi đến Đường Khả Hinh xuất hiện mới thôi! !" Mặt cô lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, nhớ tới ông chủ giao nhiệm vụ cho cô, lại ác hung ác ngẩng mặt, nói: "Dẫn cô ta đi! ! Bắt cô gái tên Nhã Tuệ ! Nhanh chóng tra tìm vị trí của Đường Khả Hinh, phái cú mèo đi ra ngoài nếu như phát hiện bóng dáng của cô ta, giết! !"

"Vâng! !" Bên trong xe, mọi người nhận lệnh! !

Phủ Thủ tướng! !

Đường Khả Hinh một mình đang ngồi ở trước bàn làm việc, hết sức chăm chú xem sách, hai mí mắt di động, chú ý tới trong tài liệu Bác Dịch đưa cho mình, có triệu chứng rượu đỏ nhiễm độc chì lúc ban đầu, cô lại lưu ý xem qua, nhưng cô không khỏi cảm thấy trái tim lạnh lẽo, có một loại dự cảm không biết tên bắt đầu lan ra các nơi trong thân thể của mình, cô không nhịn được ngạc nhiên vươn tay đặt nhẹ nơi ngực, cái loại cảm giác âm thầm sợ hãi lại ập tới, cô lập tức nhăn mặt, ở theo bản năng suy nghĩ, có chuyện gì?

Đây là Phủ Thủ tướng! ! Không có sao chứ? Nhưng tại sao trái tim lại đau như vậy?

Cô vô thức đặt xuống bút máy, nuốt cổ họng khô khốc, hai tròng mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ và mê ly, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn bóng trúc lay động phía ngoài cửa sổ. . . . . . . . . .

Cành trúc "Xào xạc" khẽ lay động!

Cô cũng không có chú ý đến, trong bụi trúc đậu một cái bóng màu đen xám, ánh mắt tròn của nó rất sắc bén nhìn chòng chọc bóng dáng của cô gái bên trong cửa sổ, mặt quỷ dị, thỉnh thoảng phát ra một hơi thở tàn nhẫn, làm cho bộ lông của nó đang dần dần xù lên theo thế sắp tấn công, con súc sinh này lại không khỏi cảm thấy không khí xung quanh có chút không đúng, hơn nữa cảm giác này càng ngày càng không đúng, nó lập tức nhạy bén quay đầu, không ngờ phát hiện có con chim vẹt, cũng bắt chước mình, móng vuốt đậu ở trên nhánh trúc cách mình không xa, theo gió từ từ đong đưa, nhưng không hề nhúc nhích nhìn mình chằm chằm! !

Con súc sinh này trừng mắt, nhìn nó! !

Con vẹt cũng trợn to mắt, nhìn chằm chằm nó!
Danh sách truyện HOT