12 chiếc xe mô tô cảnh sát cùng nhấp nháy đèn xoay xanh đỏ chạy tới đường lớn Tân Hải thật dài, phía sau 12 chiếc xe cảnh sát màu trắng từ từ chạy khỏi khách sạn Á Châu, bảo vệ một chiếc xe hơi Chính phủ màu đen, chạy tới phía trước. . . . . .
Đường Tân Hải thật dài, gió lớn vỗ mặt biển, bọt sóng tuôn trào! !
Trước mặt lái tới 12 chiếc xe hơi màu đen, cùng bảo vệ một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu bạc từ hướng đối diện lái tới, nắng chiều rơi xuống, chiếu rọi chiếc xe hơi sang trọng nhất trên thế giới này, ánh sáng kim loại lấp lánh chói mắt, theo cả đoàn xe hơi màu đen và xe cảnh sát phía trước lướt qua nhau, Trang Tĩnh Vũ ngồi ở sau xe, nhìn thoáng qua cả đoàn xe cảnh sát hú còi chạy qua, hai mắt của ông khẽ lóe lên, nghĩ tới một chuyện khác, lúc này mới quay đầu nhìn Tưởng Vĩ Quốc ở bên cạnh, nói: "Ngày thi đấu chuyên gia hầu rượu sắp tiến hành, không biết Khả Hinh ở trong phủ Thủ tướng có quen không, cũng không biết cô ấy chuẩn bị như thế nào?"
Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở một bên khác sau xe, sắc mặt lạnh lùng suy nghĩ, mới chậm rãi mở miệng nói: "Đứa nhỏ này làm việc xem như thông minh! Suy nghĩ và dự định không giống người trẻ tuổi, điều này giống như là trời sinh, bản thân Chí Long cũng là một người rất độ lượng, hơn nữa là người có ý chí mạnh mẽ, rất nhiều ưu điểm cũng di truyền cho con gái!"
Trang Tĩnh Vũ nghe xong, khẽ mỉm cười.
Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng, nghĩ tới mấy chuyện, liền có chút nghi ngờ quay đầu nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: "Bình thường chúng ta luôn nói chuyện của Khả Hinh nhiều nhất, mặc dù Chí Long không phải loại người cổ hủ, nhưng lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, tại sao cũng không có nghe anh ấy nói tới chuyện của con cái! ? Chẳng lẽ năm đó, còn xảy ra chuyện gì khác?"
Trang Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút, mới hơi nở nụ cười khổ nói: "Không có. . . . . . Mặc dù Chí Long là một người rất độ lượng, nhưng đối với con cái, vẫn có yêu cầu rất nghiêm khắc! Anh trai của Khả Hinh tên Đường Khải Văn, đoán chừng ông cũng quên, cá tính đứa nhỏ này có chút mạnh, làm chuyện gì cũng dễ dàng kích động, lại nhu nhược không có trách nhiệm. Ngược lại đối với em gái tình cảm không tệ, nhưng không bì kịp Khả Hinh thông minh và sáng trí. Chí Long đã từng vô cùng lo lắng vì cá tính của đứa nhỏ này, chính là bởi vì biết tính cách này của nó có chỗ thiếu hụt, cho nên tận lực dạy dỗ về mặt khiêm tốn và cẩn thận, chỉ sợ sau này thay đổi không đến, vẫn hao hết tâm tư."
Tưởng Vĩ Quốc yên lặng lắng nghe.
Trang Tĩnh Vũ lại nhìn Tưởng Vĩ Quốc có chút tiếc nuối, nhàn nhạt cười nói: "Dạy dỗ con cái là chặng đường dài, cũng không phải thêm một viên ngói, một viên gạch, là có thể ngăn được gió mưa bay qua, nhưng trời cao chưa cho Chí Long cơ hội này, lúc ấy xảy ra sự kiện rượu đỏ, sau khi Chí Long vào nhà giam, đứa nhỏ này đã sợ những chuyện này liên lụy đến mình, liền một mình biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cách làm này làm cho Chí Long rất đau lòng. Khả Hinh vừa bị mẹ bất đắc dĩ vứt bỏ nhiều năm như vậy, vừa không được anh trai chăm sóc, tự mình gian khổ đi tới."
Ông nghĩ nghĩ, lại nói với Tưởng Vĩ Quốc: "Lần trước tôi phái người đi điều tra Khải Văn, phát hiện cậu ấy mở ba nhà hàng món ăn Trung Quốc thật tốt, kinh doanh cũng tạm được, cuộc thi đầu bếp nấu món ăn Trung Quốc năm nay, cậu ấy cũng có đầu bếp trúng tuyển, chuẩn bị đến khách sạn chúng ta tham gia thi đấu! Vợ là một người trong gia đình bình thường, sinh một trai một gái, gia đình coi như hạnh phúc. Chí Long cũng bởi vì chuyện này, không có cách nào, chỉ có bỏ qua."
Tưởng Vĩ Quốc gật đầu một cái, hai mắt hơi xoay chuyển, suy nghĩ chuyện Đường Khải Văn một chút, lại phát hiện một việc khác, có chút trịnh trọng nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: "Mặc kệ hiện tại Đường Khải Văn rốt cuộc có quan hệ với nhà họ Đường như thế nào, nhưng dù sao cậu ta cũng là anh trai của Khả Hinh, theo tính cách hiền lành của Khả Hinh, anh trai có chuyện gì, cô ấy sẽ không thể không để ý. Đối với việc này, chúng ta phải để ý nhiều hơn. Dù sao thi đấu rượu đỏ sắp bắt đầu, nếu vào lúc quan trọng, một trong những bọn họ xảy ra chuyện gì, cũng ảnh hưởng cô ấy thi đấu! Bởi vì như vậy, chúng ta thu xếp cho chị Đường xong rồi ! Về phần Đường Khải Văn, vẫn phải phái người chú ý một chút!"
Trang Tĩnh Vũ cũng đồng ý gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nhất định không thể vào lúc quan trọng, xảy ra chuyện sai lầm !"
Chiếc Rolls-Royce dẫn cả đoàn xe hơi màu đen, dần dần lái vào phạm vi khách sạn Á Châu, bảo vệ đứng uy nghiêm ở hai bên trạm canh gát trên đường lớn Tân Hải, nhìn thấy xe của Chủ tịch, lập tức đứng nghiêm ở hai bên, cung kính chào! !
Chiếc xe hừng hực khí thế chạy vào trong phạm vi Khách sạn Á Châu, chạy tới đại sảnh khách sạn. . . . . .
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến!
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cất bước, dẫn mấy vị lãnh đạo cấp cao khách sạn đi ra đại sảnh, đứng ở trước thảm đỏ, thấy xe của chủ tịch đã từ từ dừng ở trước mắt, vẻ mặt anh lập tức lộ ra cung kính, lúc Giám đốc mở cửa xe, lập tức tiến lên đón tiếp, hơi gật đầu lễ phép gọi: "Hai vị chủ tịch!"
"Hạo Nhiên như thế nào?" Tưởng Vĩ Quốc đón gió biển giá rét thổi mạnh, cài cúc áo tây trang xong, ngẩng đầu lên, dáng vẻ cứng rắn khí thế, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn con trai hỏi.
Lúc này Trang Tĩnh Vũ cũng ở cửa xe bên kia đi ra, nho nhã tao nhã cài cúc áo tây trang màu trắng, cũng quay đầu, hơi lo lắng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cung kính nhìn hai người lớn, cũng không có giấu giếm, nói ngay: “Nghe nói cậu ấy đã tỉnh lại rồi, không có ý định gọi bác sĩ gia đình. Con cũng mới vừa từ bên Câu lạc bộ chạy về, đang muốn đi thăm cậu ấy, nhưng nghe bảo trái tim cậu ấy đau đớn đến gan phổi đều đau, đau đến tan nát cõi lòng, không muốn gặp người!"
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, cũng có vẻ không thể tin nổi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Trái tim đau đớn đến gan phổi đều đau? Đau đến tan nát cõi lòng?"
"Vâng !" Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút ngạc nhiên nói: “Mới vừa rồi Đông Anh đi qua thăm hỏi, cũng không thể gặp được cậu ấy, cũng chỉ nghe nói ngũ tạng lục phủ của cậu ấy đau đến khó chịu, đau đến muốn chết!"
Trái tim Tưởng Vĩ Quốc đập mạnh, vẻ mặt trầm ổn cứng rắn bình thường, cũng có chút không nhịn được lo lắng, quay đầu nhìn Trang Tĩnh Vũ trầm trọng nói lên ý kiến của mình: “Trái tim của nó đau đớn đến gan phổi đều đau, đau đến tan nát cõi lòng! Có phải do. . . . . . Bơi lội nhiều hay không?"
"À. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ ngẩn ra, hai mắt ông ngạc nhiên khẽ lóe lên, theo bản năng nhớ lại trong khoảng thời gian này, thời tiết lạnh dần, mặc dù thân thể con trai mạnh khỏe, nhưng cũng sẽ không mạo hiểm bơi lội trong mùa đông, nhưng trong lòng vẫn có chút hoang mang rối loạn nói: "Không thể nào?"
"Đi xem một chút!" Tưởng Vĩ Quốc không nói chuyện nữa, ngưng mặt xoay người, cất bước đi tới Tòa nhà Hoàn Á. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ cũng dẫn một số lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu, tràn đầy khí thế đi vào, làm cho nhân viên cả đại sảnh nhìn thấy chủ tịch tới, rối rít cung kính khom người chào hỏi, chờ bọn họ đi, mới bắt đầu len lén bàn tán, lúc nảy Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngất đi, cả Hoàn Cầu đều đang có tin đồn, anh có thể sống không lâu, đang lúc tuổi trẻ đột nhiên bị ngất, làm cho thị trường chứng khoán Hoàn Á dao động giống như đứa bé bắn đạn cao su, một hồi lên, một hồi xuống, làm cho nhà đầu tư bên Âu châu, thất kinh hồn vía!
Văn phòng Tổng Giám đốc! !
Tô Lạc Hoành chợt giống như một vị thần, mặc áo sơ mi đen và quần tây màu đen, trên đầu buộc một cà vạt màu xanh dương, được người huấn luyện thú chỉ dẫn, trong tay vẫy ra một khối thức ăn, nhắm ngay phía trước, dâng lên cảm xúc vô hạn thâm tình, trong lòng đầy khí thế, trên mặt vặn vẹo trái phải, dáng vẻ kích động, càng lúc càng mênh mông, càng lúc càng mênh mông, cuối cùng hai tay vẫy thức ăn lên không trung, thâm tình kêu to: "Hạo Hạo . . . . . . . ."
Hai mươi bảy con vẹt xếp thành một hàng đứng trên sàn, nghe tiếng kêu như thế, nhìn thấy thức ăn ném trên không trung, lập tức ngẩng mặt chim lên, như võ sĩ oai phong phóng khoáng, nâng đôi cánh đẹp trai, bay vút lên không trung, cùng kêu to theo lời Tô Lạc Hoành: “Hạo Hạo . . . . . "
Trên mặt Trang Hạo Nhiên giống như quét một tầng ánh sáng, ngồi ở trên ghế sa lon một người, rất mơ tưởng và hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn hai mươi bảy con vẹt này, lập tức xếp thành một nửa vòng tròn trên không trung, bay về phía từng viên thức ăn, một con trong đó dũng mãnh nhất như mũi tên lao thẳng về phía viên thức ăn, lập tức nhận được, ăn rất khoái trá, anh ồ một tiếng, hết sức vui vẻ nâng tay lên vỗ tay nhiệt liệt! !
"Bốp bốp bốp bốp . . . . . ." Tiêu Đồng và Trương Thục Dao, cùng bọn Lâm Sở Nhai cũng hưng phấn vui vẻ vội vàng vỗ tay, kêu to: “Nhớ kỹ số một! ! ! Lựa nó ra đi! ! Làm lão đại! !"
Người huấn luyện thú lập tức nhào tới trước, ôm con vẹt số một đang cắm đầu ăn! !
Lúc này Lâm Sở Nhai cũng mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đầu buộc một cà vạt màu đỏ thẫm, vứt mắt kính một cái, anh cũng rất kích động giơ một cây cờ màu đỏ, rất kích động nhảy lên bàn trà giữa ghế sa lon, kích động phe phẩy cờ đỏ hô hào: "Hạo Hạo. . . . . Tiểu Hạo Hạo. . . . . . ."
"Hạo Hạo . . . . . Tiểu Hạo Hạo . . . . . . . " Hai mươi bảy con vẹt được nuôi dạy giống như binh sĩ dũng cảm, lập tức xếp thành một thành xếp ngay ngắn chỉnh tề bay lên, bay theo cây cờ đỏ đong đưa, vô cùng kích động ken két kêu to: "Hạo Hạo . . . . . . Tiểu Hạo Hạo . . . . . . . ."
"Hạo Hạo . . . . . . . " Lâm Sở Nhai lập tức giơ cờ đỏ, nhảy xuống bàn trà, vòng quanh cả phòng làm việc to lớn, rất kích động giống như người huấn luyện thú, vừa phe phẩy cây cờ đỏ, bên kêu to: "Tiểu Hạo Hạo . . . . . . . . . . ."
"Tiểu Hạo Hạo. . . . . . . . . . ." Tất cả con vẹt đi theo Lâm Sở Nhai, cùng chỉnh tề vỗ cánh kêu lên: "Tiểu Hạo Hạo . . . . . . . . . . ."
Cửa thang máy mở ra! !
Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc bước ra thang máy trước, đều đang lo lắng an nguy của Trang Hạo Nhiên, hơi vội vàng đi về phía trước, Tưởng Thiên Lỗi cùng Bác Dịch theo kịp phía sau, cũng cất bước đi về phía trước, Bác Dịch bởi vì nghe nói Trang Hạo Nhiên ngất xỉu, trước kia thân thể của anh có chút khó chịu cũng hỏi ý kiến của mình, lần này anh ngất xỉu, không biết vì nguyên nhân gì, cũng chạy tới xem một chút. . . . . .
"Hạo Hạo . . . . . . . . . ." Bên trong phòng làm việc lập tức truyền ra âm thanh này! !
Đồng nghiệp Phòng hành chánh, mọi người cũng tiến tới bên khe cửa phòng làm việc lắng nghe, đang nghe hăng say, lại nghe thấy chủ tịch tới, mọi người cùng hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn bộ nhảy trở về chỗ ngồi, giả vờ làm việc !
"Có chuyện gì?" Trang Tĩnh Vũ ngạc nhiên đứng ở bên cửa, nhìn vẻ mặt mọi người mặt rất kì quái, lại nghe bên trong truyền đến âm thanh kỳ quái, liền không đợi thư ký thông báo, lập tức lấy thân phận một người cha, vặn khóa cửa, đẩy cửa ra, cùng Tưởng Vĩ Quốc đi vào . . . . . .
"Hạo Hạo . . . . . . . . . ." Vẻ mặt Lâm Sở Nhai đang hăng say giơ cờ đỏ kích động chay tới bên cửa phòng làm việc, lập tức mở trừng hai mắt, nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc dẫn một đám người đi tới, miệng anh lập tức giống như nuốt phải một con ruồi chết, rúc người lại, hoảng sợ đến đánh rơi cây cờ đỏ. . . . . .
"Hạo Hạo . . . . . . . . . " Hai mươi sáu con vẹt, lập tức bay tới Lâm Sở Nhai kích động kêu to, nhưng bởi vì cửa lập tức mở ra, không thể dừng thân thể, toàn bộ rào rào xông thẳng về phía người cạnh cửa. . . . . .
"A . . . . . . . . " Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ không phòng bị kịp, lập tức bị đám vẹt ào ào bay tới,t hoảng sợ cùng lui về phía sau đẩy nhau, cùng đẩy ngã tất cả người ở phía sau trên mặt sàn, toàn bộ người kinh ngạc kêu lên ! !
Trang Hạo Nhiên cùng mọi người ở trong văn phòng đứng lên, trợn to hai mắt nhìn cả đám người Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ ngã xuống, hoảng sợ đến nói không ra lời . . . . . .
Trang Tĩnh Vũ cảm thấy cực kỳ tức giận ngã lăn trên sàn, không đợi người đỡ mình ngồi lên, liền lửa giận ngất trời quát to: “Súc sinh . . . . . . . . ."