Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mọi người, im lặng một hồi lâu, cảm nhận có một bóng dáng lạnh lùng đang phát ra hơi thở đáng sợ xông về phía mình, lòng của cô không khỏi căng thẳng, ánh mắt chớp một cái, rõ ràng muốn lùi bước. . . . . .
Nhậm Tử Hiền tò mò nhìn thái độ của cô hôm nay cùng với ngày hôm đó một thay đổi 180 độ, hơi nghi ngờ nhìn cô.
Trang Hạo Nhiên và Như Mạt đang ngồi cũng lẳng lặng nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn như người ngoài cuộc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn không ra một chút tình cảm.
Tâm trạng Đường Khả Hinh càng lúc càng căng thẳng, cặp mắt không ngừng lóe lên, lại nhớ tới lời nói của Tưởng Thiên Lỗi, hai tròng mắt của cô không nhịn được rưng rưng, mơ hồ nhìn chai rượu amontillado trên bàn ăn, đang phát ra sánh sáng màu xanh lục, Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. cô sâu kín nhìn điểm sáng này, nhớ tới lời cha hiền hòa nói: con yêu thích rượu đỏ đó là bởi vì rượu đỏ có thể mang đến cho con cảm giác hạnh phúc, con có thể cho rượu đỏ cảm giác hạnh phúc, đây chính là bí mật và sự ăn ý giữa chuyên gia hầu rượu và rượu đỏ, vượt qua cấp bậc, vượt qua mọi thứ.
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, cảm giác cả người mình cũng mãnh liệt run rẩy, cô chớp mắt, đột nhiên dịu dàng hỏi: "Vậy xin hỏi Nhâm tiểu thư, hôm nay tâm trạng của cô như thế nào?"
Trang Hạo Nhiên nghe được câu này, hai mắt lóe lên một cái, hơi nghiêng mặt nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền mỉm cười suy nghĩ một chút, mới nói: "Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, vô cùng ngột ngạt, hơn nữa từ buổi sáng thì có một loại cảm giác mê man nặng nề, làm cho trong lòng người ta không thoải mái. Nhưng mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng cảm giác miệng của tôi thật tốt, nghiêng về rượu đỏ nặng mùi một chút."
Đường Khả Hinh nghe xong, lại dịu dàng hỏi: "Vậy xin hỏi cô chọn món ăn gì?"
Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói: "Tôi chọn món ăn gan ngỗng kiểu hoàng gia, thịt gà hầm rượu đỏ, trứng cá muối đen, dây tây lửa."
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Nhậm Tử Hiền, cô cố ý nói loạn thứ tự món ăn, dĩ nhiên để kiểm tra phản ứng chuyên gia hầu rượu.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, chăm chú lắng nghe Nhậm Tử Hiền nói, rồi dịu dàng nói: "Cô còn có một món ăn nguội, hẳn là ức vịt xào cần tây kết hợp với nước sốt táo, kế đến là trứng cá muối đen, tiếp theo là cá cuộn kiểu pháp, rồi đến gan ngỗng hoàng gia, sau cùng là dây tây lửa. . . . . ."
Trên mặt Nhậm Tử Hiền hiện lên vẻ hài lòng mỉm cười nói: "Cô biết tôi chọn món ăn?".
"Cô nói hôm nay tâm trạng của cô buồn bực, mà trong món ăn tây, nước sốt táo có tác dụng điều chỉnh tâm trạng của con người, bản thân hương táo cũng có hiệu quả làm ổn định tinh thần, Truyện được dịch trực tiếp tại le quy don mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. lần trước tôi phục vụ cô dùng cơm, phát hiện đối với thức ăn cô có yêu cầu rất cao, luôn yêu cầu 100% hương vị hoàn mỹ, một người đối với thức ăn có yêu cầu cao, tất nhiên sẽ tận dụng món ăn để đem đến cho mình hương vị tốt nhất." Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói: "Tốt. Vậy cô chọn cho tôi một chai rượu đỏ loại gì?"
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Xin cô chờ một chút, tôi đi chọn rượu."
"Tốt! Tôi chờ cô! Nếu hôm nay làm cho tôi hài lòng, tăng lương 50%, thăng lên trưởng kíp!" Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói.
Trong lúc nhất thời, Trần Mạn Hồng có cảm giác hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh trong trẻo lạnh lùng, khẽ chớp một cái, gật đầu, sau đó lui về phía sau hai bước, xoay người đi vào rượu khu.
Trần Mạn Hồng có chút lo lắng hướng nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Đường Khả Hinh, do dự một lát, ngay lập tức lui ra phía sau hai bước, xoay người sải bước đi khỏi phòng ăn, đi qua hành lang thật dài, thấy có một phụ bếp, tay bưng món ăn cho vị khách người Anh đi về phía trước, cô nhanh chóng đi qua bên cạnh của bọn họ, đi vào phòng bếp, cả phòng bếp bây giờ đã nóng lên, lò lửa vang lên tiếng tí tách, lão đầu bếp mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, nghiêm túc đứng ở trước món ăn nguội, nhận lấy một cái đĩa phụ bếp đưa tới thì đột nhiên ông ta cau mày, cúi đầu, nhìn cái đĩa trong tay, kêu to: "Tiểu Lý Tử! ! Không phải tôi mới vừa nói với cậu ! ! Cái đĩa để trứng cá muối nhất định phải ướp lạnh, cậu không hiểu phải không?"
Tiểu Lý Tử lập tức căng thẳng đứng ở một bên, nhìn sư phụ muốn xin lỗi!
"Cút cút cút! Đồ vô dụng!" Lão đầu bếp tức giận đem cái đĩa cho ném sang một bên, mới vừa muốn phụ bếp cầm một cái đĩa khác, không ngờ nhìn thấy Trần Mạn Hồng gấp gáp đi vào, ông ta tức giận gỡ xuống cái mũ đầu bếp, nhìn Trần Mạn Hồng, hét lớn: "Mới vừa rồi Tào Anh Kiệt đi vào, trêu chọc tôi còn chưa đủ, cô lại đi vào nổi điên đúng không? Mặc kệ là ai tới, ông đây cũng đối xử như nhau! Cho dù là ông trời, không có việc gì thì cút ra ngoài cho tôi, đừng hở một tí liền đi vào phòng bếp quát tháo! Nơi này không phải là chỗ của các người quát tháo!"
Trần Mạn Hồng lập tức đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn lão đầu bếp, nói: "Ôi chao, đây là bữa ăn của Tử Hiền Tiểu thư, đương nhiên tôi căng thẳng a. Lão đầu bếp, ông nhất định phải làm nghiêm túc hả."
"Lúc nào tôi không có nghiêm túc? Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài." Sau khi Lão đầu bếp đuổi người, cũng đã thấy phụ bếp thịt cắt thịt ức vịt thành từng sợi, đặt ở trong một cái đĩa trong suốt, ông ta lập tức đi tới, quan sát những sợi thịt vịt, xem có bị sợi dài, sợi ngắn, sợi to hay không, ông ta vươn tay, bỏ vào trong chén, kiểm tra sợi thịt vịt, sau khi nghiên cứu tới lui, mới hài lòng xoay người, thấy một người phụ bếp khác đem quả táo đã gọt vỏ, cắt thành từng lát từng lát mỏng giống như tờ giấy, chỉ là dường như người phụ bếp này sợ cắt đứt lát táo, nên động tác hơi chậm một chút.
"Để cho tôi làm, tốc độ của cậu đến chừng nào thì cậu mới có thể làm đầu bếp hả?" Lão đầu bếp nhanh chóng nhận lấy con dao của học trò, lập tức đẩy học trò tránh ra, cầm dao, hai mắt ngưng thần, ngón tay và ngón trỏ kìm quả táo, soạt soạt soạt soạt, kỹ thuật dao nhanh như gió cắt rời từng lát táo, gần như trong chớp mắt, tất cả các đầu bếp trẻ há miệng nhìn lão đầu bếp chỉ soạt vài cái đã cắt xong từng lát quả táo rồi, thậm chí lúc bọn họ còn chưa phản ứng kịp, lão đầu bếp cũng đã đem những lát quả táo này cắt thành sợi gọn gàng.
"Lên đĩa!" Lão đầu bếp hô một tiếng.
Có một đầu bếp trẻ lập tức đưa một cái đĩa cho sư phụ.
Lão đầu bếp cầm trái đĩa ướp đá, cẩn thận cầm muỗng, múc lên ba muỗng táo sợi đặt xuống đáy đĩa, kết quả tạo thành sắc màu rất đẹp, hơn nữa bốn mặt sợi táo nhỏ vài giọt nước sốt đỏ. . . . . .
Ở phòng bếp bận rộn, Trần Mạn Hồng lại đi nhanh ra ngoài, bước nhanh vào khu vực rượu đỏ, gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh một mình đứng ở phía trước, hôm nay cực kỳ tỉnh táo nhìn hàng loạt loại rượu đỏ ở trước mặt, cô mím chặt môi, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng tinh tế nhìn về phía rượu đỏ.
"Khả Hinh!" Trần Mạn Hồng đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, căng thẳng nói: "Cô khẳng định cô có thể lựa chọn rượu đỏ Nhâm tiểu thư thích uống sao? Tôi cho cô biết a, cũng đừng làm loạn, cô ấy cũng không phải là dễ chọc, cô ấy bỏ qua cho cô ần đầu tiên, nhưng chưa chắc có lần thứ hai !"
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ đeo lên bao tay trắng, nắm chai Phẩm Lệ Châu Laffey Pháp năm 2000, Xích Hà Châu năm 1883, tiếp theo lấy thêm chai rượu trắng Lauquita Chardonnay USA, đem ba chai rượu cùng đặt xuống xe thức ăn.
"Cô đang làm cái gì vậy? Lần trước đưa ba chai rượu lên lầu, xảy ra bao nhiêu chuyện cô biết không?" Trần Mạn Hồng có chút tức giận nghiêm nghị nói với Đường Khả Hinh,.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ căng thẳng nói với Tiểu Nhu: "Tiểu Nhu, mau! Đến quầy bar, ép cho tôi một ly nước táo không có vỏ không có hạt, sau đó đưa đến cho tôi"
Tiểu Nhu đang ở trong kho rượu, căng thẳng đứng đấy, nghe thấy Khả Hinh gọi cô, lập tức ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
"Con bé chết tiệt kia. . . . . ." Trần Mạn Hồng nhìn Tiểu Nhu vọt ra bên ngoài, vừa muốn mắng cũng đã thấy Khả Hinh đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, mặc dù Trần Mạn Hồng cũng khẩn trương, nhưng vẫn sốt ruột đi theo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tôi nói cô nha, theo như con gà mái già chết tiệt Tào Ngọc Tinh từng nói, không có suy nghĩ cũng đừng đội cái mũ quá lớn trên đầu! Cô nhìn lại cô đi! !"
Đường Khả Hinh không có lên tiếng, chỉ nhanh chóng đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ đang nhanh chóng đưa lên món ăn cho mọi người, cuối cùng một người bưng món ăn ức vịt xào cần tây kết hợp nước sốt táo đưa đến trước mặt của Nhậm Tử Hiền, Đường Khả Hinh nhìn thấy, ngay lập tức đẩy xe thức ăn, cẩn thận đi tới trước bàn ăn.
Bốn người cùng nhau nhìn cô, bao gồm Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng cũng khẽ liếc mắt nhìn cô.
"Cô chọn ba chai rượu, có ý tứ gì?" Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh, không hiểu hỏi.
Trang Hạo Nhiên ngồi, hơi nghiêm túc nhìn cô một cái, thấy cô đẩy tới xe rượu đỏ, Phẩm Lệ Châu năm 2000, Xích Hà Châu năm 1883, rượu trắng Lauquita Chardonnay USA.
Đường Khả Hinh đứng trước bàn ăn, nhẹ giọng nói: "Sau khi quả nho trải qua gió, sương, nước mưa, hái xong ép lấy nước, lọc, lại trải qua nhiều công đoạn mới được bỏ vào trong thùng gỗ sồi, căn cứ tình trạng thể rượu, cho dù trải qua mười năm, mấy mươi năm, thậm chí trên trăm năm, nhưng vô luận như thế nào, rượu đỏ chỉ có một loại, nhưng khẩu vị của mỗi người đều thay đổi vô chừng, tâm trạng cũng thay đổi vô chừng, cho nên hiện tại. . . . . . Bằng vào kinh nghiệm của mình, tôi lựa ra loại rượu đỏ thích hợp mang đến cho cô tâm trạng màu hồng."
Nhậm Tử Hiền nghe được câu này, liền nhìn cô chăm chú rồi chậm rãi nói mấy chữ: "Tâm trạng Màu hồng?"
"Đúng vậy!" Đường Khả Hinh gật đầu.
Tất cả nhân viên phòng ăn đều tò mò nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn cô gái bình thường mỏng manh yếu đuối, chỉ thích im lặng, tại sao đột nhiên xuất hiện bên trong phòng ăn, phục vụ cho người chủ cao nhất khách sạn?
Nhậm Tử Hiền suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Tốt! Vậy thì bắt đầu thôi."
"Vâng!" Đường Khả Hinh gật đầu lập tức lên tiếng trả lời, mới vừa muốn xoay người, lại nhìn thấy chai Amontillado mà Trang Hạo Nhiên chọn lúc nảy, lòng của cô không khỏi nao núng, nhưng vẫn kiên định xoay người đi tới trước bàn ăn, cầm lên dao mở chai. . . . . .