Bữa tiệc vẫn diễn ra!
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên nở nụ cười cầm rượu đỏ đứng ở trước mặt ông trùm truyền thông nước Anh, nói nguyên nhân truyền thông Hàn Quốc đưa tin vật giá tăng lên, cũng bởi vì thu nhập của Trung Quốc tăng trưởng quá nhanh, anh lấy một thái độ hết sức công bằng nói lên quan điểm của mình, sảng khoái nói, mỗi một đất nước cũng sẽ có một nền hành chính thích hợp, dùng chính quyền hoặc lực lượng tiềm ẩn, khống chế hướng đi của phương tiện truyền thông, kể cả hướng dẫn người dân trong nước phổ biến rộng một chút tin tức sai lầm, dựa vào đó để truyền tải trách nhiệm và cam kết của mình, phương tây chú ý đến chuyện thực tế hơn, đây là ấn tượng chung của người Châu Á, nhưng lúc ông Bush cầm quyền, 20 liên bang cùng nhau chế tạo trăm tin tức giả, thậm chí Chính Phủ tự mình lập tin tức giả khiến truyền thông bị lừa, đủ loại. . . . . .
Ông trùm truyền thông nước Anh im lặng mỉm cười lắng nghe. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười nói, phàm là có người nói năng hùng hồn cảm thấy tự do thông tin truyền thông đều là ngu xuẩn, giống như nước Mĩ, một đất nước khởi xướng tự do, nhưng toàn bộ tin tức của bọn họ do Ủy ban Quốc Hội khống chế, loại bản lãnh hình thức bên ngoài này làm rất đầy đủ, cứ thế làm cho người ta cảm thấy xe hơi thải ra khí CO2, chính là kẻ thù bảo vệ môi trường! ! Không có ai quan tâm số liệu thật sự và tình huống thật sự, bởi vì con người cũng quá cô đơn, thích cùng đi làm một chuyện phong trào! !
"Ha ha ha ha. . . . . ." Ông trùm giới báo chí Chu Băng Văn, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, nhìn Trang Hạo Nhiên cười to, nói: "Tổng Giám đốc Trang, cậu ở trước mặt mọi người, cũng dám nói chuyện như vậy?"
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy bật cười một tiếng, tiếp tục dùng tiếng anh giải thích lúc đầu mình đi học ở Havard, thấy có một số sinh viên Trung Quốc vì trong lòng có một chút ngưỡng tin, mà cố gắng tranh luận với sinh viên các , muốn hiểu được thì tất cả mọi người đều phải bình tĩnh, bởi vì ở trong mắt bọn họ, sự thật không có giới hạn, thậm chí theo đuổi sự thật cũng là một chuyện xa xôi, ngược lại hết sức quan tâm, trao đổi suy nghĩ của mình, đây mới là thời điểm quan trọng nhất! ! Quả thật, ngôn luận tự do, tâm linh tự do là thể hiện một nền giáo dục máy móc có sức hấp dẫn nhất ! ! Havard chính là một nơi như vậy! ! Bất kỳ người đất nước nào cũng có thể phát biểu ý kiến và quan điểm của mình, không có ai bị khi dễ hoặc xem thường, ngược lại những giáo viên già bọn họ sẽ ủng hộ loại tinh thần tự do này! Một điểm này, ngược lại rất tôn trọng tư tưởng nho gia của người Á Châu, nhìn không thể so được ! !
Lúc này ông trùm giới báo chí cũng liều lĩnh mạo hiểm nói theo suy nghĩ của mình.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, liếc mắt nhìn ông trùm giới báo chí nói chuyện như vậy, liền cầm rượu đỏ, cười nhạt trong ánh mắt lộ ra chút tìm tòi nghiên cứu, sâu kín nói: "Nghe nói Chu tiên sinh là ông trùm giới báo chí nước ta, năm gần đây mặc dù mạng lưới Internet phát triển, Chu tiên sinh cũng không có lặng yên giữ quy định trước đây, bảo thủ, ngược lại tận dụng lợi thế này cùng học hỏi kinh nghiệm với nhiều CEO mạng trong nước, đã mở hơn ba trăm nhà mạng và các trang web trực tuyến ở trong nước, thậm chí trước mắt đã bí mật với tới cổ phần một số truyền thông yếu thế ở nước ngoài. . . . . ."
Hai mắt ông trùm giới báo chí lóe lên, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc Trang tin tức nhanh nhạy quá!"
Trang Hạo Nhiên lập tức khiêm tốn nở nụ cười nói: "Ở trong vòng này không có chút tin tức, làm sao có thể học tập được các vị đầy kinh nghiệm ?"
Anh nói xong, liền cầm ly rượu đỏ, hơi đưa tới gần Chu Băng Văn, ở bên tai của ông ta nhỏ giọng thì thầm một chút. . . . . .
Chu Băng Văn yên lặng lắng nghe, cuối cùng sắc mặt càng lúc càng thu lại, hơi di động mí mắt nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười sắc bén lại đầy thâm ý, ông ta lập nuốt cổ họng, giống như ở tiếp thu được mệnh lệnh của người khác ở trong bóng tối, có chút căng thẳng mỉm cười nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ tận lực khống chế tin tức này, thậm chí trò chuyện cùng một số bạn bè cũ, sau đó thông báo cho cậu, cũng xin cậu chuyển lời đến ông ấy hãy yên tâm."
"Đây không phải là ý tứ của ông ấy đâu !" Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn ông ta một cái, mỉm cười nói.
"Đúng vậy !" Chu Băng Văn nói xong, lập tức hơi nâng ly hướng ông trùm truyền thông, dùng ánh mắt xin lỗi, nói có chuyện phải được đi khỏi trước, liền để ly rượu đỏ xuống, nhanh chóng đi khỏi, trong quá trình này, thiếu chút nữa đụng phải Elisa, Trang Hạo Nhiên nhìn cảnh tượng này, cũng đau lòng, lập tức sảng khoái nở nụ cười, ôm Elisa ôm lên, hung hăng hôn trên khuôn mặt hồng hồng của cô một cái! !
Elisa hết sức hưởng thụ, lập tức xoay người ôm cổ Trang Hạo Nhiên, cũng chu cái miệng nhỏ nhắn hung ác hôn anh một cái, dùng tiếng anh hỏi anh lúc nào đến nhà cô ở nước Anh, nói bà nội hết sức nhớ anh! ! Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng mặt nở nụ cười, ôm chặt cô bé, lại nhìn thấy Tiêu Đồng đã nhanh chóng sắp đi tới, đứng ở bên cạnh mình nói: "Chu Băng Văn đã tung ra tin tức, phối hợp với các ông trùm Internet, tạm thời bán nhân tình phong tỏa tin tức này! ! Dù sao đối với với rất nhiều người mà nói, đây là tin tức nhỏ !"
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, hai mắt sắc bén hơi lóe lên, lại tiếp tục căn dặn Tiêu Đồng nói: "Cô lập tức về nhà của tôi, dắt con súc sinh Oscar ra ! ! Nó là con chó duy nhất có thể ngửi được trong tường nhà tôi có mùi rượu, không chừng có thể hỗ trợ Mặc Hàn mau sớm tìm được Tiểu Nhu! ! Mặc kệ như thế nào, cũng nhất định phải mau sớm tìm được cô ấy! !"
"Vâng!" Tiêu Đồng hiểu anh, liền gật đầu, xoay người đi ra ngoài! !
"Trở lại!" Trang Hạo Nhiên để Elisa xuống, lại nghiêm mặt nhìn Tiêu Đồng, hai mắt lóe lên, suy tư một lát, mới nói tiếp: "Sáng sớm ngày mai, chủ tịch hiệp hội rượu đỏ sẽ dẫn cả đám chuyên gia hầu rượu tham gia họp báo! ! Hơn nữa sẽ công bố nội dung quy định thi đấu cuối cùng, thậm chí nghe nói sẽ vì kiểm tra năng lực ứng biến của chuyên gia hầu rượu, vào thời điểm sau cùng, mới có thể công bố nội dung thi đấu mới! !"
Tiêu Đồng hiểu rõ, cười khổ nói: "Cũng là vì phòng ngừa gian lận sao? Jackson vẫn chưa tin Khả Hinh à?"
Hiện tại Trang Hạo Nhiên muôn ngàn lời muốn nói nhưng vẫn bày tỏ hiểu rõ, cười nói: "Đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt! ! Ngược lại tôi thích thái độ Jackson như vậy! ! Mặc dù hơi cổ hủ! ! Ông ta cũng là vì qui chế thi đấu công bằng! Ngày mai chính vì nguyên nhân này sẽ có nhiều phương tiện truyền thông tham gia, cô và Đông Anh phải cùng Hoắc Minh trao đổi, nhất định phải thỏa đáng khống chế số lượng truyền thông tại hiện trường, ngàn vạn lần không được để Khả Hinh đến hiện trường xảy ra chuyện gì không may! ! Tôi sợ cô ấy không chịu nổi! ! Dù sao, Tiểu Nhu là bạn rất thân của cô ấy! Cô gái ngốc nghếch đáng yêu như vậy nếu như xảy ra chuyện, là người khác cũng sẽ đau lòng! Huống chi, vẫn bởi vì cuộc thi đấu rượu đỏ, chỉ sợ Khả Hinh sẽ bởi vì đau lòng mà chống đỡ không được! ! Phải biết cuộc thi đấu rượu đỏ, khứu giác chênh lệch một chút rất nhỏ cũng hết sức quan trọng ! !"
"Tốt! !" Tiêu Đồng nghiêm túc gật đầu, nói: "Tôi biết rồi! Anh yên tâm! ! Tôi nhất định cùng Đông Anh làm xong chuyện này! !"
"Liên lạc với bên cảnh sát thế giới hành động như thế nào rồi?" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng sắc bén nhìn cô, hỏi! !
Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Chúng ta đã bắt đầu thu thập chứng cứ của Hách Dục Hải tại Nepal, Zurich (Thụy Sĩ) và nước Mĩ cùng một số nơi khác! Chỉ là chuyện này cần một chút thời gian! ! Nhưng theo anh đã lâu, tôi hiểu, mọi sự chỉ cần mở đầu, tiếp tục làm nhất định có thể có kết quả!"
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn Tiêu Đồng, thở phào một hơi, vươn tay nắm nhẹ cổ cô, cảm thán nói: "Yên tâm! ! Tôi nhất định sẽ chuẩn bị đồ cưới cho cô thật tốt, để cho cô gả được thuận lợi vui vẻ!"
"Đi!" Tiêu Đồng cố ý trợn to hai mắt nhìn anh, lại nhìn hai tròng mắt anh lóe ra ánh sáng áp lực, liền phải thật lòng nói: "Lão đại! ! Anh đừng lo lắng! Tiểu Nhu sẽ không có chuyện gì! Mặc Hàn cũng sẽ không có chuyện gì! ! Tất cả mọi người sẽ không có chuyện gì ! ! Thủ tướng và Ủy viên Trương nhất định có thể bảo vệ Khả Hinh tốt hơn! ! Nghe nói Khả Hinh học tập không tệ! ! Thật ra Vitas tiên sinh cũng có lòng tin! !"
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, mặt lộ ra ngượng ngùng, nhưng không nói lời nào! Thật ra trong lòng của anh vẫn bị mâu thuẫn níu kéo, cũng không biết rốt cuộc mình hy vọng Khả Hinh thắng hay thua! Nếu như thua, có lẽ chỉ là vấn đề lòng tin tương lai, nhưng nếu như thắng, làm cho cô phải đối mặt với thách thức sống và chết! ! Vào lúc cuối cùng, cô quyết định tự mình mở chai rượu đỏ này, đây là một câu trả lời thỏa đáng cho tất cả oan hồn, cũng là vì cho Hoàn Cầu một câu trả lời thỏa đáng! Như vậy bản thân cô thì sao? Có lẽ một chút mùi hoa đã bay tới mùa thu Cambridge, giống như lúc ấy, hai người cưỡi xe đạp, tâm trạng vui vẻ, hạnh phúc chạy qua từng phố lớn ngõ nhỏ ở Cambridge ! !.
Tất cả mọi người không biết, ủng hộ cô gái này đi tới hôm nay, không chỉ vì một chút ý thức trách nhiệm và gánh vác vĩ đại, còn có niềm tin tưởng trong lòng cô đối với tương lai tốt đẹp. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cứ lặng lẽ nghĩ tới Đường Khả Hinh, nghĩ tới ngày mai gặp mặt trước trận thi đấu. . . . . .
"Lão đại!" Tiêu Đồng đứng ở một bên gọi anh! !
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Tiêu Đồng cũng chăm chú nhìn anh, hơi có chút chú ý ẩn nhẫn, tươi cười hỏi: "Anh là một trong những giám khảo chính của cuộc thi! Anh sẽ. . . . . . quan tâm Khả Hinh một chút sao? !"
Trang Hạo Nhiên cứ im lặng chăm chú nhìn cô, thật lâu thật lâu, giống như suy nghĩ nặng ngàn cân, cười khổ một tiếng, mới nhắc nhở: "Tìm được Tiểu Nhu trước! ! Tất cả mọi chuyện, tôi tự có sắp xếp!"
"Vâng!" Tiêu Đồng nói xong, liền nhanh chóng xoay người đi ra ngoài!
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng Tiêu Đồng, còn suy nghĩ câu cô mới vừa nói, hai mắt anh nhanh chóng chớp lên một cái, mới thở dốc, vẻ mặt lộ ra một chút mâu thuẫn và ẩn nhẫn!
***
Mặt biển mênh mông vẫn từng trận sôi trào mãnh liệt, thời tiết càng lúc càng lạnh, giống như mùa đông đã tới, liền tới rất mạnh mẽ, gió trên mặt biển lạnh giống như dao cắt, Lãnh Mặc Hàn vẫn cả người ướt đẫm, cùng đám người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành nhanh chóng đuổi đến, cũng dẫn đội người tìm kiếm ở các nơi trên mặt biển, rất nhiều máy bay trực thăng mini cũng rối rít xuất hiện, lên xuống mỗi nơi trên mặt biển, khẩn cấp tìm người!
Lãnh Mặc Hàn một mình đứng ở trên đồi, trong bóng tối đón gió giá rét, hai mắt lại lóe ra ánh sáng sắc bén, vẫn tin chắc nhìn quanh, thậm chí nhanh chóng đi tới con đường phía trước dựa theo trực giác của mình! !
Lúc này, tiễn bóng lưng của anh là ánh sao mai phía chân trời ! !
Trời . . . . . .
Sáng! ! !
***
Sáng sớm! ! Đêm qua cơn mưa trút xuống, luồng khí lạnh lập tức tràn đến ! ! Rất nhiều nhân viên khách sạn Á Châu bắt đầu mặc quần áo đồng phục mùa đông màu trắng, nhất là quầy tiếp tân, tất cả nhân viên tiếp tân và quản lý quầy tiếp tân đều xinh đẹp, sôi nổi thay đồng phục trắng tinh, vạt áo trước đeo bảng tên màu vàng, bọn họ buộc búi tóc thanh nhã, rối rít trò chuyện vui vẻ, nói tới cuộc họp báo chuyên gia hầu rượu hôm nay, còn có cuộc thi thăng cấp năm nay rốt cuộc cũng đã bắt đầu! ! Có người vì thăng cấp mà đắc ý! ! Có người sẽ bị mất mát! !
Sáng sớm, Giám đốc Hoắc Minh liền cùng giám khảo chính, bắt đầu tiến vào tầng lầu cuối tòa nhà hành chính nhân sự tổ chức cuộc thi, khắp nơi trải qua rất nhiều nhân viên tham gia thi thăng cấp lần này! Chỉ thấy các cô đọc tới đọc lui nội dung có liên quan đến cuộc thi lần này, thậm chí có một số nhân viên truyền món ăn, hoặc nhân viên khác cũng rối rít đi tới phòng ăn, nhờ đồng nghiệp tính giờ cho mình, bắt đầu không ngừng từ phòng bếp đi về phía phòng ăn, tính toán thời gian hợp lí ! !
Cửa thang máy chợt mở ra! !
Trần Mạn Hồng mặc đồng phục màu trắng, đeo bảng tên cấp quản lý, cô vấn búi tóc cao nhã, sải bước đi ra thang máy, vẻ mặt tức giận, vừa đi về phía trước quầy, trong miệng vừa giống như cắn người, nói: "Con bé đáng chết! ! Cho nên nói, đời này chỉ xứng làm một củ khoai tây! ! Hôm nay là ngày thi quan trọng như vậy, cô lại dám đến muộn cho tôi! ! Chờ tôi nhìn thấy cô, tôi nhất định muốn vặn đứt lỗ tai của cô! ! Vặn chết cô! !"
Cô vừa mắng, vừa đi ra đại sảnh khách sạn, nhìn xung quanh bên đường chính của nhân viên, hoặc đường chính của khách, cô tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung! ! Chu Tiểu Nhu, cô đừng để cho tôi gặp được cô! ! Tôi gặp được cô, nhất định giết chết cô ! ! Tôi thề! ! Qua hôm nay, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ! ! Vĩnh viễn! !
Trần Mạn Hồng nói xong, lại hung tợn xoay người đi vào trong đại sảnh khách sạn, gặp người liền hỏi, có tìm được Tiểu Nhu ở chỗ bắt dế mèn hay không?
Nhân viên làm việc rối rít lắc đầu một cái.
Trần Mạn Hồng lại bóp cổ tay đi về phía trước. . . . . .
Lúc này! !
Nơi xa truyền đến từng trận âm thanh cơ động xe ầm ầm ầm ầm, nghe âm thanh kia, cũng biết xe này giá tiền không cao. . . . . .
Trần Mạn Hồng không khỏi xoay người, ngạc nhiên nhìn ngoài đại sảnh, có một số nhân viên tiếp tân, cũng ngạc nhiên nhìn ra.
Không đến bao lâu, quả nhiên một chiếc xe ô tô loại nhỏ "QQ" nhìn qua hết sức cũ nát, hai bên sườn xe còn dính rất nhiều bùn đất vàng, đang trong ánh mắt khác thường của đám nhân viên tiếp tân, quản lý và khách, chiếc xe này dừng ở trước thảm đỏ, không đến bao lâu, lại thấy bên trong một vài bóng người di động, cửa xe liền mở ra, tiếp tân bởi vì kinh ngạc cũng không muốn đứng lên đi mở cửa xe cho cô, chỉ thấy bên trong xe đi xuống một cô gái khoảng 25 tuổi, mang bầu tám tháng, bụng to lùm lùm, mặc váy bầu màu xanh dương, bên ngoài phủ áo khoác màu trắng, tóc dài chạm vai, nhìn ra được khuôn mặt xinh đẹp, mắt hạnh mở thật to, mang một đôi giày vải trắng, vừa chống tay ngang lưng, vừa cất bước chân tập tễnh, vừa thở, vẻ mặt lộ ra căng thẳng và quan tâm, cũng không kịp nhìn khung cảnh xung quanh, liền đi tới trước quầy tiếp tân tại đại sảnh. . . . .
Mọi người đứng ở quầy tiếp tân, tất cả đều kinh ngạc nhìn cô.
Trần Mạn Hồng cũng mất hồn nhìn người này. . . . . .
"Tiểu thư, chào cô. . . . . ." cô gái mang thai, tay chống hông, đi tới quần tiếp tân, giống như đi đường xa thật lâu, hai mắt lộ ra vẻ vội vã, vẫn hết sức lễ phép hỏi: "Xin hỏi nơi này là Khách sạn Á Châu phải không?"
Hai nhân viên tiếp tân ở trước quầy mặc quần áo tươi sáng, xinh đẹp động lòng người, sững sờ nhìn cô gái trước mặt,vẫn chưa có lấy lại tinh thần, chỉ lễ phép gật đầu một cái.
Cô gái này mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy lập tức nở nụ cười, tiếp tục nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là chị gái của Chu Tiểu Nhu, nhân viên phòng ăn ngự tôn của mọi người! ! Tôi . . . . . Tôi đến tìm em gái của tôi! Cả đêm hôm qua cô ấy không có trở lại, cũng không gọi điện thoại, thậm chí gọi điện thoại cho cô ấy cũng tắt máy! Tôi có chút lo lắng! Em gái của tôi hơi ngốc nghếch, chỉ sợ xảy ra chuyện gì! Nhưng chúng tôi cũng không có điện thoại của đồng nghiệp cô ấy! Cũng chỉ phải tới hỏi cô một chút! Xin hỏi. . . . . . Làm thế nào mới có thể liên lạc được cô ấy? Ngày hôm qua cô ấy. . . . . . Liền. . . . . . Liền cầm một củ nhân sâm tám trăm năm nhà chúng tôi đi ra ngoài, cho đến bây giờ chưa có về nhà, không nên xảy ra chuyện gì. . . . . . Oa . . . . . ."
Cô gái này nói xong, bởi vì lo lắng cho em gái, liền không nhịn được, nắm khăn tay, rơi nước mắt lả chã, oa một tiếng, bật khóc!
Trần Mạn Hồng nhìn hình ảnh này, sợ ngây người! !