Khách sạn Á Châu! !
Hiện trường họp báo dần dần tụ tập rất nhiều phóng viên, thậm chí hai bên cạnh còn có phóng viên đến từ cơ quan văn hóa rượu trên thế giới, bọn họ được phân ngồi ở ghế VIP đặc biệt, tất cả các phóng viên ghi chép, dời xuống bên dưới, rối rít ngồi vào ghế dành cho phóng viên, có một số phóng viên đài truyền hình đã cầm máy ghi âm và sổ tay, cũng rối rít chạy tới hiện trường họp báo! ! Mười mấy kỹ sư bộ phận kỹ thuật, đứng ở hiện trường họp báo, nghe Phó quản lý bộ phận tổ chức tiệc chỉ huy, tất cả đều chia ra đứng ở trước vài cây cột hình trụ trắng tinh theo phong cách Châu Âu tại cuộc họp báo, tay nhấn xuống cái nút màu đỏ! !
"Rầm rầm rầm rầm . . . . . . . " Lập tức, hiện trường họp báo vang lên tiếng pháo mừng rung chuyển trời đất, vô số sợi giấy màu dài ba mét màu đỏ vàng, xanh, rực rỡ xông thẳng lên bầu trời xanh thẳm, làm cho mọi người ở hiện trường họp báo rối rít vui mừng nhìn quanh, tất cả mọi người thích thú vui mừng và hoan hô, cho dù cuộc thi đấu này cạnh tranh kịch liệt như thế nào, nhưng vẫn là một chuyện kích động lòng người tất cả người toàn tâm toàn lực hợp tác !
Mười mấy thành viên Hiệp hội rượu đỏ tên trong ngoài nước, nghe thế tiếng pháo mừng, liền mang nội dung cuộc họp báo, thật cẩn thận đặt xuống ở trước bảng tên chỗ ngồi của tất cả tổ phê bình, giám khảo chính, cùng thành viên Hiệp hội rượu đỏ, toàn bộ tài liệu dùng vải nhung màu đỏ thẫm che lại, dán lên một logo chùm nho tím, nhân viên thật cẩn thận bưng khay, ở trước mỗi vị trí, đặt ly thủy tinh xuống, trong ly giống như bồng bềnh nhiều đóa cẩm chướng, hồng sâm banh bay ra mùi sữa trái cây, cẩn thận đặt ở trước mỗi chỗ ngồi khách quý.
Phó quản lý lo nhìn trong trong ngoài ngoài, còn phải luôn báo tình huống cho Hoắc Minh, bởi vì đây là quy định cuộc thi đấu rượu đỏ mang tính quốc tế, từ lúc bắt đầu họp báo, tất cả công việc có liên quan thi đấu rượu đỏ, toàn bộ giao cho nhân viên làm việc của hiệp hội rượu đỏ, nhân viên của khách sạn chỉ có thể phụ trách công việc giao tiếp đơn giản ở bên ngoài, thậm chí một ly nước, một đóa hoa, đều phải được thành viên hiệp hội rượu đỏ đồng ý, mà thang mây tầng hai đại sảnh khách sạn, hôm nay lúc chủ tịch hiệp hội rượu đỏ dẫn mọi người kiểm tra kỹ một lần cuối cùng, ngay sau đó thang mây hôm nay bị rút lên, cho đến 9 giờ sáng ngày mai, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, mới hạ xuống lần nữa! !
Trong khoảng thời gian này, sảnh tiệc số một và tầng lầu thi đấu, những người liên can không được đi vào! ! Tất cả các nơi, toàn bộ do đặc cảnh và nhân viên nghiệp vụ canh giữ tầng tầng! ! Vào lúc này không ai dám lỗ mãng, bởi vì đây là cuộc thi đấu quốc tế, nếu người nào có cử chỉ không lễ phép và thô lỗ, sẽ ảnh hưởng danh dự trên quốc tế! ! Thậm chí có thể so với lợi ích con người, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề đất nước và dân tộc! !
Cho nên, vào lúc này, tất cả nhân viên khách sạn Á Châu, rối rít nghiêm chỉnh chờ đợi, trên mặt mỗi nhân viên vừa lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, trong lòng cũng hết sức căng thẳng và nặng nề! !
Chu Tiểu Tình dần dần khô nước mắt, cô ngồi ở trên ghế sa lon, nghe tiếng pháo mừng lễ, giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài, giấy màu bồng bềnh, nhân viên nghiệp vụ đi khắp nơi, đối mặt bầu không khí nghiêm túc, cho tới bây giờ cũng không có nhìn thấy nhiều người nước ngoài như vậy, mọi người đều đang đi tới đi lui ở đại sảnh, tay cô vừa lau nước mắt, vừa ngây ngô hỏi: "Đây là chuyện gì? Có chuyện gì tốt sao?"
Trần Mạn Hồng ngồi ở một bên, đang lo lắng chờ tin tức của Tiểu Nhu, nghe được Chu Tiểu Tình nói như vậy, chỉ đành phải mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày khách sạn chúng tôi tổ chức cuộc họp báo thi đấu chuyên gia hầu rượu mang tính quốc tế, cho nên xung quanh thật bận rộn! Buổi tối còn có chút biểu diễn ...!"
Chu Tiểu Tình gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt cô lộ ra rất thê lương, trơ mắt nhìn ngoài sân rộng một mảnh náo nhiệt, cô lại che mặt khóc một trận, đau lòng nói: "Nếu như Tiểu Nhu nhà tôi có ở chỗ này, chúng tôi đều rất thích xem náo nhiệt, nhất định rất vui vẻ! !" Ô ô ô ô ô. . . . . ."
Cô nói xong, lại khóc một trận ô ô.
Trần Mạn Hồng thấy thế, đành phải thở dài một cái, lại vội vàng trấn an cô. . . . . .
Khách sạn Á Châu, lầu phụ số ba! ! Trước mắt thành viên hiệp hội rượu đỏ cùng Ban Giám khảo mở cuộc họp lần cuối cùng, xác định mười người giám khảo chính, toàn bộ là cựu thành viên ưu tú nhất giới rượu đỏ, còn có ba người ưu tú nghiệp vụ khách sạn! ! Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ ngồi tại chỗ, cầm tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên nhìn mọi người hỏi thăm có ý kiến mới về qui chế thi đấu và đề thi lần cuối cùng, hay không! !
Tất cả mọi người ngồi ở trước bàn hình bầu dục, không lên tiếng, sau khi Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ nhìn mọi người một vòng, liền gật đầu nói: "Nếu nhất trí thông qua! Như vậy tôi hi vọng trong quá trình thi đấu, đừng có đề nghị ngoài ý muốn, gây cản trở tiến độ thi đấu! Đồng thời cũng hi vọng trong quá trình thi đấu Jackson tiên sinh và Vitas tiên sinh có thể cố gắng giữ bình tĩnh! Dù sao, đối với tính công bằng của hai người, tôi hết sức có lòng tin! !"
Jackson và Vitas ngồi ở hai bên cạnh, đồng thời im lặng không lên tiếng, Laurence ngồi ở một bên, nhìn vẻ mặt bọn họ cùng nghi ngờ, liền không nhịn được dùng tiếng anh cười nói: "Phía sau cánh cửa đóng kín, tôi mới dám tán gẫu, tôi cảm thấy phương pháp giữ truyền thống của người Trung Quốc có khác với phương tây chúng ta! Trong bọn họ có thật nhiều, thật nhiều người hết sức nghiêm túc, thậm chí trong lòng mang tín ngưỡng giữ chặt truyền thống! Cũng có rất nhiều rất nhiều người có đầy đủ nhiệt tình và lòng tin đi mở ra một tương lai mới. . . . . ."
Bác Dịch hơi cau mày, vẻ mặt lộ ra một chút buồn cười nhìn Laurence, muốn biết sau khi ông khách sáo như vậy, sau đó muốn nói lời gì. . . . . .
Quả nhiên Laurence cười rộ lên nói: "Tóm lại, tôi hết sức yêu thích đất nước này, thậm chí yêu thích sự hài hước không giống nhau của bọn họ . . . . . Ví dụ như, có đôi lúc bọn họ cãi nhau, sẽ có rất nhiều chi tiết hài hước và ngôn ngữ tay chân hết sức sinh động. . . . . . Giống như Jackson tiên sinh và Vitas tiên sinh, loại cục diện cãi vả này, bọn họ sẽ rất tức giận lựa chọn nói, tôi cởi giày ném chết cái tên ga tô anh! !"
Phốc! !
Bà George nghe nói như vậy, không nhịn được nắm cây bút lông chim của mình, che mặt bật cười, tất cả mọi người cũng đều bật cười. . . . . . Vẻ mặt Vitas cũng lạnh lùng không nói nhìn Laurence. . . . . .
Jackson cũng ho khan một tiếng, quay đầu đi! !
"Tôi vẫn muốn biết tên ga tô này là có ý nghĩa gì. . . . . ." Laurence thấy nhìn mọi người đều cười, liền mới có chút hăng hái, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi cũng vẫn muốn hỏi ông bạn hợp tác với tôi ở bên cạnh tôi. . . . . Nhưng tôi lo lắng lời nói không tốt, liền không dám nghiên cứu kỹ. . . . ."
Người cả phòng họp lại bật cười, Bác Dịch càng khó nhịn được nở nụ cười. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên! !
Thành viên Hiệp hội rượu đỏ khiêm thư ký hiệp hội, Sudan, một phụ nữ xinh đẹp người Anh, mỉm cười đeo thẻ công tác, thông báo cho mọi người, cuộc họp báo lập tức bắt đầu! !
Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ lập tức nghiêm nghị nhìn cô, vẻ mặt khôi phục nghiêm túc gật đầu một cái, sau lưng ba thư ký người Pháp lập tức ôm lấy tất cả tài liệu thi chút nữa sắp công bố, đứng ở sau lưng chủ tịch, mà bà George với tư cách là người phát ngôn cuộc thi, một chút nữa thông báo qui chế thi đấu, cũng lập tức đeo cái kính nhỏ của mình, hết sức nhanh chóng thu dọn tài liệu, theo mọi người đi ra bên ngoài, mình cũng đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .
Bác Dịch cũng đứng lên, trò chuyện gì với một thành viên nào đó của hiệp hội rượu đỏ, lại nhìn thấy Vitas một mình, không có cùng theo mọi người nhau đi ra ngoài, mà cả người cứng rắn lạnh lùng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía giấu màu bay lên bầu trời, nghe từng trận âm nhạc kích động lòng người, không khỏi nhớ tới đã mấy ngày không thấy học trò, đôi mắt xanh dương tĩnh mịch của ông chỉ hơi di động ánh sáng lơ đãng, vẫn sâu không lường được. . . . . .
Bác Dịch đang đứng ở trong đám người thành viên hiệp hội rượu đỏ, nghe bọn họ đứng ở một bên, rối rít bàn tán qui chế cuộc thi chút nữa sắp công bố, thỉnh thoảng bày tỏ tán thành hơi gật đầu một cái, lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Vitas một mình đứng ở trước cửa sổ sát đất, dáng vẻ cứng rắn không bị ảnh hưởng, liền cũng không nhịn được đi tới, nhìn vị cựu thành viên giới rượu đỏ, cung kính nói: "Vitas tiên sinh, ngài đang lo lắng chuyện gì?"
Vitas im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn sợi giấy màu thật dài bay lên bầu trời xanh, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc mới nói: "Mỗi lần trước cuộc thi đấu rượu đỏ, cũng sẽ rực rỡ náo nhiệt, nhưng đến ngày trọng đại, lại nghiêm túc! ! Yên tĩnh! Thậm chí không lưu tình!"
Hai mắt Bác Dịch lóe lên, suy nghĩ những lời của ông, liền nghi ngờ nhìn ông.
Vitas cũng hơi rũ mí mắt, thâm trầm nói: "Tất cả màu sắc trước trận đấu là để lại cho người khác! Lúc thi đấu, cô độc và cạnh tranh để lại cho mình! Một người trưởng thành cần phải có thời gian, nhưng học trò của tôi không có thời gian trưởng thành, cũng đã ném mình vào trong vòng cạnh tranh! Tôi không biết là tốt hay xấu!"
Bác Dịch nghe nói như vậy, ngưng mặt, mới cung kính hỏi: “Như vậy, Vitas tiên sinh, ngài cảm thấy, như vậy tốt là hay xấu?"
Vitas dừng lại một lát, mới hơi thở dốc, nhìn như lạnh lùng vô tình nói: "Tôi không biết, tôi chỉ biết, quá trình này. . . . . . Có thể hơi khổ cực ! Qua hôm nay, cái kết quả này là tốt hay xấu, tự nhiên sẽ rõ !"
Bác Dịch im lặng suy nghĩ một chút, cũng đành phải gật đầu một cái.
Hiện trường họp báo một màmh náo nhiệt! !
Rất nhiều thành viên hiệp hội rượu đỏ ngồi vào vị trí, vẫn là Chủ tịch hiệp hội ngồi ở vị trí giữa, rồi để cho Jackson và Vitas ném giầy lẫn nhau, cố ý phân hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, mười giám khảo chính cũng chính thức ra mắt lần đầu tiên, bốn cựu thành viên rượu đỏ người Pháp, bọn họ không chỉ là chuyên gia ẩm thực nổi tiếng trên thế giới, chuyên gia bình luận rượu, lại có hai cựu thành viên giới rượu đỏ Italy và Tây Ban Nha vẫn còn đang đảm nhiệm cố vấn chưng cất rượu cho một khu vườn nho nào đó nổi tiếng thế giới ! ! Nước Pháp, Italy, Tây Ban Nha đều là nước truyền thống sản xuất rượu đỏ, cho nên đối với đề thi rượu đỏ, bọn họ sẽ nghiêng về truyền thống, sau đó chính là giám khảo nước Mỹ, Chile, Nam Phi, Trang Hạo Nhiên thay mặt cho giới rượu đỏ Châu Á, là nhà bình luận rượu trí tuệ tương đối sắc bén, trúng cử giám khảo chính! ! Mà Tưởng Thiên Lỗi là doanh nghiệp tham gia tài trợ cho cuộc thi đấu rượu đỏ lớn nhất, hơn nữa anh dựa vào sự hiểu biết độc đáo của mình đối với rượu đỏ, thậm chí là thành viên của 170 khu vườn nho, trúng cử giám khảo chính! !
Chỉ thấy mười giám khảo chính nhanh chóng vào chỗ ngồi, trong không khí náo nhiệt này, trao đổi về nội dung quy chế thi đấu chút nữa công bố. . . . . .
Lúc này, chuyên gia hầu rượu cũng có mặt do xe riêng đưa đón, đầu tiên là Sihamoni của Tây Ban Nha, rồi đến Je¬as¬si¬ca của Anh, cùng cựu chuyên gia hầu rượu Pháp, từ từ xuống xe, trong lúc này Đường Khả Hinh cũng cùng Lâm Tử Linh, đồng thời xe hơi riêng màu đen, đón ánh mặt trời rực rỡ, bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau, liền cùng nhau cất bước đi về phía hiện trường họp báo.
Trang Hạo Nhiên đang cùng Tưởng Thiên Lỗi tán gẫu nội dung liên quan đến chấm thi lần này, anh muốn dọ hỏi đề thi của Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, lạnh lùng nhìn anh nói: "Vợ cậu cho tôi, tôi sẽ cho cậu!"
Trang Hạo Nhiên lập tức hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, mới xoay người, thấy các chuyên gia hầu rượu lục tục vào sân, ánh mắt không nhịn được tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, rốt cuộc nhìn thấy trong đám người xuất hiện, hôm nay Đường Khả Hinh thể hiện rõ tài trí xinh đẹp, mặc áo sơ mi ren cao cổ màu trắng, váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, chải đuôi ngựa thật cao gọn gàng, mang giày cao gót hơn mười cm, nở nụ cười ngọt ngào chậm rãi đi tới, sắc mặt ửng hồng, hai mắt lóe sáng, lộ ra đấu chí và tự tin hiếm thấy. . . . . .
Tim của anh ấm áp, hai mắt hấp dẫn phát ra ánh sáng mập mờ khác lạ, nở nụ cười có chút hài lòng và thưởng thức nhìn cô. . . . . .
Đúng lúc này, Lâm Tử Linh che ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nở nụ cười hết sức mập mờ, nhìn Trang Hạo Nhiên!
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi giật mình, nghi ngờ nhìn Lâm Tử Linh một cái, cũng không nhịn được ho khan một cái, quay đầu hỏi Tưởng Thiên Lỗi, tốt bụng nói: "Anh hết cảm chưa? Có muốn chuẩn bị cho anh chút thuốc hay không! ?"
Anh nói xong, giống như vuốt ve người tình, muốn sờ phần kia đề thi trước mặt Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi giơ tay đè ở trên tay anh một cái, vẻ mặt tức giận nhìn anh! !
Ánh sáng máy ảnh giống như tia chớp, tách tách tách tách rơi vào trên thân hai người bọn họ, giống như đã bắt được chứng cớ chính xác bọn họ tư tình! ! !