Văn phòng Tổng Giám đốc! !
Trang Hạo Nhiên tắm rửa nghỉ ngơi đơn giản, đổi lại áo sơ mi trắng và quần tây dài đen, ngưng mặt ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, mở tất cả tài liệu Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh, hai mắt chậm rãi di động, bắt đầu xem nội dung trong tài liệu. . . . . .
Trương Thục Dao nắm chặt thời gian, nhìn Trang Hạo Nhiên vội nói: "Tống Kế Vĩ này, trước kia từng có qua lại thân thiết với Tần Vĩ Nghiệp, hai người nhiều lần cùng hợp tác hối lộ quan chức cao cấp! ! Mà chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh đã từng gián tiếp hại chết cha của Tống Kế Vĩ, sau đó giành lấy! Nhưng ông ta hết sức khôn khéo, tự biết trước mắt cánh hổ chưa buộc chặt, không dám phách lối quá mức, nhưng chúng ta lại có tài liệu chứng minh, hiện nay 12 khách sạn của Hoàn Cầu đưa ra thị trường, ông ta đều đang dần dần thu mua cổ phiếu của chúng ta ! Mà trước kia hai tập đoàn Hoàn Á và Á Châu có rất nhiều tiếng gió và tin đồn không tốt, đều do ông ta bí mật phái người đi tuyên truyền! Bao gồm phóng viên Tiêu, thì ra cũng đã từng chuẩn bị làm việc cho ông ta! Chỉ là, thân phận của ông ta ẩn nấp rất sâu, tạm thời không có ai phát hiện!"
Trang Hạo Nhiên hơi thở dốc một hơi, vẻ mặt nhìn như tùy tiện, tựa vào trên ghế da, hai mắt lại sắc bén liếc về phía phần tài liệu kia, ngay cả lật xem cũng lười phải lật. . . . . ..
Trương Thục Dao nhìn anh, nói tiếp: "Ông ta là một người dã tâm cực lớn, khẩu vị vô cùng tốt! ! Hiện nay dưới cờ chuỗi khách sạn Hi Duy Thịnh đã có 15 khách sạn cấp năm sao, nhiều nhà hàng cao cấp, trước mắt đang chờ văn bản phê duyệt của Thị Trưởng, chuẩn bị khởi công xây dựng khu resort! Chúng tôi điều tra được, ông ta đã từng phái người đi xử lý chuyện di dời, náo loạn đến xảy ra án mạng, sau đó cũng bỏ mặc ! !"
Trang Hạo Nhiên cũng tương đối lưu ý đối với chuyện này, hai mắt hơi lộ ra một chút nụ cười trào phúng, nhìn Trương Thục Dao.
Trương Thục Dao nhìn anh, tiếp tục nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ! ! Nếu như sự kiện rượu đỏ bị vạch trần, như vậy cha của Như Mạt và chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh sẽ nếm miếng bánh ngọt đầu tiên !"
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chớp động, lại nhớ tới trước kia khách sạn Duy Hi Thịnh đã từng là khách sạn mang danh nghĩa của Đường Chí Long, có thể vụ án phóng hỏa có quan đến ông ta hay không? Nếu không, nhiều năm như vậy, nơi đó đã từng xuất hiện vụ án giết người, nhưng cũng cố giữa lại hiện trường, mặc dù đến nay đã sáng tỏ, nhưng đã từng khách quý, nói tới chuyện này, cũng không khỏi cảm giác lạnh lẽo ! !
Trương Thục Dao im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên đột nhiên mất hồn, liền ngạc nhiên hỏi: “Tổng Giám đốc! Anh làm sao rồi?"
Trang Hạo Nhiên tỉnh thần, im lặng nhìn Trương Thục Dao, cười cười, nói: “Không có chuyện gì!"
Trương Thục Dao nhìn dáng vẻ anh như vậy, cười cười, hỏi tiếp: “Cần tiếp tục báo cáo cho anh không?"
Đây là thói quen của anh! Anh quen giải quyết vấn đề từng bước từng bước!
Quả nhiên!
Trang Hạo Nhiên ngồi thẳng người, nhìn Trương thúc Dao, nhướng mày nói: "Tống Kế Vĩ lá gan lớn như vậy, nếu như không có người đứng ở phía sau chống đỡ cho ông ta, nghĩ rằng ông ta có thể bay lên trời cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của chúng ta ! ! Nhưng ông ta cũng chỉ là một con cờ của người khác! ! Thậm chí tôi nghi ngờ ông ta là người rất có khả năng biết mật mã và danh sách quan chức tham nhũng của Như Mạt! Cho nên người này, chúng ta tạm thời không thể bắt! Chúng ta phải từ từ chơi!".
Trương Thục Dao ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Từ từ chơi thế nào?"
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười lạnh lùng, nhìn Trương Thục Dao nói: "Không phải ông ta một lòng muốn nuốt miếng bánh ngọt Hoàn Cầu chúng ta sao? Tôi sẽ đưa cho ông ta ăn!"
"Đưa cho ông ta ăn?" Trương Thục Dao không nhịn được bật cười, nhìn anh hỏi: "Đưa cho ông ta ăn thế nào?"
Hai mắt Trang Hạo Nhiên sắc bén lóe lên, vội nói: "Trước mắt bất động sản trong nước không ổn định, không ít người bán tháo sản nghiệp và nhà văn phòng, cô lập tức dùng danh nghĩa của tôi, đưa ra thị trường hai công ty của chúng ta, nhớ trước khi đưa ra ngoài, nhất định phải vô cùng xinh đẹp gọn gàng! ! Chờ cho con cá này cắn câu, sau khi thu mua công ty của chúng ta, nếu để cho ông ta phát hiện, trong công ty này có bao nhiêu khoản nợ quấn người, bao nhiêu số dư nợ chưa kết! Tôi sẽ để cho Sở Nhai làm cho khoản nợ này, giống như quả cầu tuyết càng thêm phình to ra khi ông ta ký hợp đồng trong vòng một phút!"
Hai mắt Trương Thục Dao lóe lên, hiểu ý nhìn Trang Hạo Nhiên, không nhịn được bật cười nói: “Lão đại sáng suốt! Chờ ông ta thu mua, sau khi biết hối hận đã không kịp rồi, mà khi đó, chủ nợ tự động sẽ đòi tới cửa! Người chủ nợ kia là. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên bật cười, nói: "Người chủ nợ kia chính là tôi !"
Trương Thục Dao không nhịn được cười.
"Đây là hiệp thứ nhất ! !" Trang Hạo Nhiên tiếp tục nhìn Trương Thục Dao, hai mắt lóe lên, liền nói: "Cô lập tức liên lạc hai cổ đông lớn của Hội đồng quản trị Duy Hi Thịnh cho tôi ! ! Chuẩn bị hoàn chỉnh hồ sơ lúc Tống Kế Vĩ mua đất gây ra án mạng! ! Tôi muốn nói chuyện với bọn họ một chút!"
"Anh chuẩn bị thu mua lại?" Trương Thục Dao nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười nói! !
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Trương Thục Dao, hai mắt sắc bén như kiếm nói: "Tôi muốn cho bọn họ biết, Trang Hạo Nhiên tôi làm người, tự nhiên có chỗ tốt hơn nhiều so Tống Kế Vĩ ông ta làm người! ! Chờ cho Tống Kế Vĩ nuốt xuống hai khối bánh ngọt lớn của tôi, lúc nuốt không vào được, phun không ra, tôi lại làm cho cổ đông bán tháo sạch cổ phần lớn nhất, khi đó, nếu như ông ta muốn cứu tập đoàn của mình, sẽ phải cần tiền! ! Nhưng tiền bạc bị hai công ty chúng ta buộc chặt, không có tiền! Tự nhiên sẽ tìm người cầu cứu! Dù sao tôi sẽ không cứu ông ta, như vậy người nào cứu ông ta ?"
Hai mắt Trương Thục Dao nhanh chóng xoay tròn, nhìn Trang Hạo Nhiên, kinh ngạc nói: "Cha của Như Mạt?"
"Cha của Như Mạt có tiền sao?" Trang Hạo Nhiên châm biếm cười lạnh nói, nhắc tới người này, lồng ngực của anh lập tức tích tụ một cục tức, tức giận nói: “Tiền của ông ta đều ở trong tay con gái của ông ta! ! Con gái của ông ta hiện tại ở trong tay của tôi! Bọn họ đều là người nghèo! !"
"Vậy ông ta sẽ mượn tiền ai?" Trương Thục Dao có chút kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra rất sáng ngời giống như đã cân nhắc quyết định, bật cười nói: "Ông ta tự nhiên sẽ tìm người âm thầm ủng hộ ông ta muốn tiền, muốn trợ giúp! Vị trí còn có thể sẽ rất cao! ! Chỉ cần chúng ta nhìn chòng chọc vào Tống Kế Vĩ bất cứ lúc nào, thì có cách bắt được bọn họ giao dịch! Tôi có thể bán cho Thủ tướng một ân tình! Đến lúc đó, Tống Kế Vĩ ông ta chính là một con cờ nát trong tay tôi, mặc cho tôi ném, tôi bóp! ! Như vậy, tôi sẽ tra hỏi ông ta một chút, vụ án phóng hỏa năm đó!"
"Lão đại, anh thật sự rất hung ác đấy!" Trương Thục Dao không nhịn được nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Tại sao anh có thể trong thời gian thật ngắn, nghĩ ra nhiều cách như vậy?"
Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô, nói: “Nếu như tôi không hung ác! Làm sao có tiền phát tiền lương cho mọi người? Cô phải nhớ, là một người làm ăn, phải thường xuyên lấy cách kiếm loại tiền này và kích động, tiêm vào từng sợi thần kinh trong đại não của cô, để cho nó trở thành chuyện cô ăn cơm, đi ngủ cũng sẽ không ngừng nhớ tới! Làm một người lãnh đạo, thì phải biết suy nghĩ vấn đề! Mỗi ngày từng giờ từng phút, đều suy nghĩ và giải quyết tất cả vấn đề lớn nhỏ! Nếu như cô bình tĩnh, tốc độ giải quyết vấn đề sẽ càng nhanh, càng lúc càng nhanh! Nên có một ngày, nó trở thành một loại bản năng trong sinh mệnh của cô, cô có thể chính thức gánh vác việc lớn !"
Hai mắt anh lóe lên, không nhịn được nhớ tới, năm đó cha giao Hoàn Cầu vào trong tay mình. . . .
Trương Thục Dao im lặng nghĩ những lời này!
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, nhìn cô, hỏi: "Cô biết người có tín ngưỡng và không tín ngưỡng vào bản chất tiền bạc, khác nhau ở chỗ nào không?"
Trương Thục Dao mỉm cười nhìn anh, suy nghĩ vấn đề này. . . . . .
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nhìn cô nói: "Người không tín ngưỡng, làm nô lệ của tiền bạc! Người có tín ngưỡng, tiền bạc chính là nô lệ của anh ta! Cho nên! ! Những người này ở trước mặt Trang Hạo Nhiên tôi, lau giày cho tôi cũng không xứng!"
Trương Thục Dao cũng chậm rãi mỉm cười!
Trang Hạo Nhiên nghĩ tới điều gì, lại ngẩng đầu nhìn Trương Thục Dao nói: "Đúng rồi! ! Chuyện của Tiểu Nhu như thế nào rồi?"
Trương Thục Dao thu sắc mặt, lập tức nghiêm túc nói: "Trước mắt pháp y đang ghép hình ảnh, đoán chừng còn phải mất một đoạn thời gian, bởi vì hình ảnh quá không rõ ràng, phải phân giải làn da, vốn chính là một chuyện rất khó khăn! Mặc Hàn đã chuẩn bị lên đường, nhưng trước khi xuất phát, anh ấy đi xem chị của Tiểu Nhu, thật may Chu tiểu thư được cấp cứu kịp thời, thai nhi khỏe mạnh, nhưng cảm xúc vẫn rất không ổn định, trước mắt đã liên lạc chồng của cô ấy! Nhưng tôi nghĩ, trước khi chuyện của Tiểu Nhu không rõ ràng, vẫn phối hợp với Chu tiểu thư, trước hết không cần thông báo cho cha mẹ của cô ấy! !"
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nghi ngờ, hai mắt nhanh chóng lóe lên, suy nghĩ chuyện này một chút, lập tức cầm điện thoại lên, bấm mã số trong phủ Thủ tướng! !
Phủ Thủ tướng! Trúc xanh biếc vẫn lay động ! !
Tịnh Kỳ yên lặng đứng ở bên ghế sa lon, cầm điện thoại cổ mạ vàng, nhận máy của đối phương, đến cuối cùng, cô không nhịn được mỉm cười, nói: “Tổng Giám đốc Trang, sau này nếu anh có việc nhờ tôi trợ giúp, có thể trực tiếp gọi số điện thoại di động của tôi hay không? Mặc dù Phủ Thủ tướng là tòa nhà rực rỡ tráng lệ, nhưng phải đi không ít đường, nhất là bây giờ thời tiết lạnh. . . . . ."
"Tôi không dám luu số điện thoại của phụ nữ ở trong điện thoại di động của tôi, sợ tôi vợ mất hứng!" Trang Hạo Nhiên lập tức lấy chuyện này để che giấu của mình không có lễ phép, lại cười nói: "Thủ tướng là quý nhân bận chuyện, tôi ngượng ngùng quấy rầy! Chỉ là bởi vì chuyện này quả thật không dễ làm, nhờ cô giúp dàn xếp một chút! Ngày khác, tôi mời cô ăn cơm?"
Tịnh Kỳ lại khẽ mỉm cười, tay cầm ống nói, chuyển hướng một cái, mới nói tiếp: "Ngay cả số điện thoại của tôi anh cũng không dám lưu, anh còn dám mời tôi ăn cơm? Món nợ ân tình này cũng lớn, nếu làm xong, một bữa cơm là không được! Nếu không làm tốt. . . . . . Một bữa cơm cũng không được!"
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười hấp dẫn, nói tiếp: "Nếu làm xong, tôi và vợ tôi cùng nấu cơm mời cô ăn!"
Hai mắt Tịnh Kỳ lóe lên, trực tiếp ngưng mặt nói: "Vậy thì một lời đã định!"