Đại sảnh khách sạn Á Châu!
8 giờ 30 phút! Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ dẫn các Giám khảo nhanh chóng đi ra đại sảnh khách sạn Á Châu, xếp thành đoàn, cùng đi về phía giữa khán đài màu tím ở quảng trường, cùng nhau đứng ở ngay vị trí chính giữa, ở trước mặt truyền thông toàn thế giới, ở trước mặt của Giám sát viên hiệp hội rượu đỏ quốc tế, tay trái ấn huy hiệu hiệp hội rượu đỏ, tay phải giơ lên, làm dấu tuyên thệ, nhất định sẽ công bằng chính trực, phát huy tinh thần và thái độ chuyên nghiệp nhất, đánh giá từng vị tuyển thủ và mỗi trận thi đấu . . . . . . trong quảng trường rất nhiều phóng viên, rối rít giơ máy chụp hình lên, chụp được khoảnh khắc kích động này!
Đài phun nước tức tiếp giống như lập nhận cổ vũ, một bản nhạc “She is my sin” thật kích động, nhanh chóng kịch liệt bắn lên bọt nước cao năm mét, cũng nâng lên quả cầu thủy tinh ở giữa, nhanh chóng xoay tròn!
Sau khi Giám khảo tham gia tuyên thệ xong hết sức kích động lòng người, Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ lại dẫn mọi người nhanh chóng đi xuống khán đài màu tím, đón gió biển mãnh liệt, đứng xếp hàng ngay ngắn ở bên trái, vẻ mặt hết sức nghiêm túc và mong đợi, rất nhiều hải âu trắng bay về phía trước, lại muốn mang đến một thời khắc phấn chấn lòng người!
Một tràng pháo tay cuồng nhiệt vang lên!
Ánh mắt của tất cả phóng viên và khách quý toàn bộ tập trung, rốt cuộc nhìn thấy các tuyển thủ thi tchuyên gia hầu rượu đẳng cấp thế giới, mọi người mặc đồng phục màu đen, tinh thần thật tốt từ con đường đá xanh thật lớn bên trái đại sảnh khách sạn chậm rãi đi tới, dẫn đầu là JIESSC, người tham gia thi đấu đầu tiên, đến từ nước Anh, người thứ hai là Bastian, nước Pháp, người thứ ba là tuyển thủ Hu Jie vốn được mong đợi trong cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu đẳng cấp thế giới, người thứ tư cũng là cựu chuyên gia hầu rượu Ge Sidun, đến từ nước Pháp, người thứ năm là Lâm Tử Linh, đến từ Nhật Bản, người thứ sáu, vốn là ứng cử viên quán quân, Alex, người thứ bảy là Kerry, người thứ tám là Giang Dĩ Thần, người thứ chín là Thiên Thiên, người thứ mười: Đường Khả Hinh! !
Các chuyên gia hầu rượu cùng nhau cất bước đi về phía khán đài màu tím, dưới ánh đèn của phóng viên mãnh liệt lóe lên, mọi người đi lên khán đài màu tím thi đấu chuyên gia hầu rượu, do cựu chuyên gia hầu rượu nước Pháp làm đại diện, một mình đi ra vị trí của chuyên gia hầu rượu, tay trái ấn huy hiệu trước ngực, tay phải giơ lên, dùng tiếng pháp tuyên thệ, trong quá trình tuyên thệ, đám phóng viên vội vã chụp hình chuyên gia hầu rượu đến từ các nơi trên thế giới, lúc này, Nhã Tuệ cũng ở trong từng trận ánh đèn lóe lên, chen vào đám người, kích động ngẩng đầu lên nhìn tới trước. . . . . .
Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu đen hiệp hội rượu đỏ quốc tế phát ra, đeo huy hiệu tôn quý, cũng chia đứng ở vị trí đầu phía bên trái khán đài màu tím, đón gió biển mãnh liệt, ánh mắt kiên định nhìn phía trước, tóc đuôi ngựa đón gió bay bay, phất qua khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ hoạt bát của cô, cô lộ ra nét đẹp phương Đông cực hạn, chỉ thấy cô tay trái ấn huy hiệu trước ngực, tay phải giơ lên, dùng ngôn ngữ của đất nước mình, lặng lẽ đọc lời thề: nhất định sẽ toàn lực ứng phó, dùng tinh thần và thái độ chuyên nghiệp nhất, ôm tín ngưỡng tuyệt đối, đối mặt với từng đối thủ và thi đấu của mình! !
Nhã Tuệ kích động và cảm động nhìn Đường Khả Hinh ở trước khán đài, rất xinh đẹp động lòng người đứng ở nơi cao nhất trên khán đài chuyên gia hầu rượu thế giới, trong lòng ôm tinh thần và tín ngưỡng lặng lẽ đọc lời thề, bắt đầu từ bây giờ, mỗi phút mỗi giây mỗi hành động của cô đều sẽ bị ghi lại ở trên khán đài lịch sử, hai mắt Nhã Tuệ ươn ướt nhìn tất cả, không nhịn được hồi tưởng lại ba năm trước đây, cô bỏ lỡ cuộc thi đấu kia, rồi sau đó má trái bị hủy, sụp đổ tuyệt vọng khổ sở, có lẽ tất cả đều do Thượng Đế sắp đặt, Thượng Đế cho cô thử thách còn chưa đủ, mà vào một giây cuối cùng cũng sẽ tới. . . . . . Khả Hinh, cám ơn cô đi tới, làm một người chị tôi đây, vào lúc này, nhìn thấy em gái như thế rất an ủi, rất vui vẻ! !
Đường Khả Hinh đứng ở trước khán đài, giống như cảm ứng được tiếng gọi này, ở trong quá trình tuyên thệ, cô không nhịn được hai mắt nhanh chóng di chuyển, rốt cuộc nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở trong đám người đẩy chen ánh mắt đang rưng rưng vui vẻ nhìn mình, hai mắt của cô cũng không nhịn được ươn ướt, nhìn Nhã Tuệ cũng kích động, cảm động mỉm cười, muôn ngàn lời muốn nói nuốt ở trong cổ, trong lòng lại sâu kêu gọi, cám ơn đã làm bạn, cám ơn chị. . . . . .
Nhã Tuệ giống như nghe được, vội vàng rơi lệ đau lòng gật đầu một cái! !
Một cơn gió biển mạnh mẽ nhào tới, mang theo từng hồi kích động, mùi vị mộc mạc ! !
Vitas mặc đồng phục màu đen, đứng ở một bên, hơi ngẩng mặt nhìn mình học trò, người mặc đồng phục chuyên gia hầu rượu màu đen truyền thống Pháp, đứng ở giữa các tuyển thủ, phong cách phi phàm tuyệt đối không thua kém người, thậm chí bởi vì trải qua mưa gió, cho nên sinh mạng lắng đọng một chút ẩn nhẫn và trí tuệ, làm cô càng lộ vẻ chững chạc và chín chắn, hai mắt ông cũng không nhịn lóe lên một chút đau lòng và khen ngợi, nhưng lập tức đè nén loại cảm giác này, ông lại lộ ra vẻ mặt nguội lạnh, lộ ra khí phách công bằng và chính trực của Giám khảo!
Tuyên thệ xong! ! 8 giờ 40 phút! thang mây ở giữa tầng hai đại sảnh khách sạn, cuối cùng ở trong mong muôn ngàn người đợi chậm rãi hạ xuống, giống như nấc thang thiên đường từ từ hạ xuống mở rộng, thẳng đến giữa đại sảnh khách sạn, hoàn chỉnh chạm xuống đất trong nháy mắt, hai cánh cửa sảnh tiệc số một ầm ầm mở ra, bên trong lộ ra không khí cực hạn nghiêm túc và căng thẳng! !
Toàn trường vang lên tràng pháo tay, rốt cuộc Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ dẫn các giám khảo bước lên thang mây trước, đi tới hội trường thi, mà từng giám khảo chính là nhân vật nổi tiếng toàn thế giới cũng theo quy củ từ bên đại sảnh đi tới, cũng ở trong từng trận ánh đèn flash mãnh liệt đi lên thang mây, hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc đồng phục màu đen, kết hợp áo sơ mi màu đen, vì cuộc thi đấu nghiêm túc cũng không có đeo hoa cài áo, Trang Hạo Nhiên đi theo tới, trước sau như một, tự nhiên và hấp dẫn, nhìn anh hôm nay cũng mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu xanh dương đậm, trước cổ áo chỉ cài kim bạch kim đơn giản khí thế, cũng chậm rãi cất bước đi lên thang mây, đi tới hội trường thi đấu. . . . .
Lúc này các tuyển thủ thi chuyên gia hầu rượu cũng sắp đến thời gian thi đấu, cũng rối rít đi xuống khán đài, đi vào khách sạn Á Châu. . . . . .
"Khả Hinh! ! Cố lên! !" Nhã Tuệ theo phóng viên nhao nhao đi theo tới đại sảnh, cô cũng không nhịn được vội vàng đi theo, nhìn Đường Khả Hinh gấp gáp gọi.
Đường Khả Hinh ở trong ánh đèn flash của các phóng viên từng hồi lóe lên, đi vào đại sảnh, nghe tiếng gọi, lại xoay người nhìn Nhã Tuệ ở trong đám người đông đúc ở bên cạnh, nhìn cô thận trọng mỉm cười, mới lại xoay người, hơi ngẩng mặt, cất bước đi lên thang mây . . . . . .
Nhã Tuệ vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Đường Khả Hinh thật chặt, cho đến khi có người ở trong đám người hơi lớn tiếng gọi mình, cô nghi ngờ quay đầu, thì ra là Tổ trưởng Tiểu Lệ thuộc bộ phận trữ rượu, chỉ thấy người cô mặc đồng phục màu trắng, gấp gáp đi tới mình, căng thẳng nói: "Quản lý Lưu! Làm thế nào đây? Văn phòng làm việc bên ngoài hầm rượu của chúng ta nhận được lệnh Bộ phận kinh doanh rượu, vào buổi chiều hôm nay muốn chọn một số sâm banh Dom Pérignon để tiếp khách! Nhưng bởi vì phòng thư kí Tổng Giám đốc gửi tới thông báo, cho dù bất cứ ai cũng không được đặt chân tới hầm rượu, cho nên hầm rượu đã đóng chặt cửa, tôi không vào được! Tôi muốn tìm Quản lý Trần, nhưng anh ấy đi công tác rồi, không kịp trở về!"
Nhã Tuệ hơi lộ ra một chút kinh ngạc nhìn Tiểu Lệ nói: "Kho rượu không có sâm banh Dom Pérignon sao? Cần phải đi vào hầm rượu lấy?"
Hầm rượu có tác dụng chứa thùng gỗ sồi dùng để nuôi dưỡng dịch rượu, rồi đến vô chai gửi đi, bình thường ngày xuất hầm, tức là ngày thể rượu tỏa ra mùi thơm đầy đủ và trưởng thành, mà rất ít dùng loại rượu lưu trữ ở bên ngoài để bán, nhưng bởi vì mỗi ngày khách sạn Á Châu tiêu thụ rượu đỏ với số lượng kinh người, đối với loại rượu lưu trữ ở từng thời kỳ khác nhau, có yêu cầu nghiêm khắc, bình thường một phần nhỏ thể rượu đặt ở bên trong phòng ăn, phần lớn đặt ở kho rượu, giữ ở nhiệt độ ổn định! Mà đối với loại rượu quý hiếm và vô cùng quý, Laurence sẽ chia một phần ở kho rượu, lại chia một phần ở hầm rượu, để bảo đảm chất lượng rượu không có chịu ảnh hưởng bên ngoài!
"Không có! Cũng uống hết! Đoán chừng là để ăn mừng cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu tổ chức thuận lợi!" Tiểu Lệ vội nói.
Nhã Tuệ suy nghĩ chuyện này một chút, liền trực tiếp nhìn cô nói: "Tôi có mật mã hầm rượu! Tôi đi lấy với cô trước!"
"Tôi lập tức thông báo cho bên mua hàng!" Tiểu Lệ lập tức xoay người.
"Không cần! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!" Nhã Tuệ nói dứt lời, liền cùng Tiểu Lệ đi về phía hầm rượu, lại bỏ quên một bóng dáng quỷ dị trong đám người, nhìn cô để tóc ngắn, mặc quần áo màu đen, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng nhìn đại sảnh náo nhiệt, còn có mười phút nữa tan ra, hai tròng mắt của cô khẽ chớp, ngón tay đặt nhẹ vành tai, khẽ cúi đầu nói: "Bắt đầu hành động! !"
Biển rộng mênh mông, một trận sôi trào mãnh liệt, kịch liệt bắn lên bọt sóng, hôm nay trời trong nắng ấm, có thể thấy rõ sóng lớn tuôn trào trên mặt biển, mấy con chim biển ở một nham thạch nào đó ngoài khơi, bởi vì một trận giật mình bay đi, đáy biển có rất nhiều cá đầy màu sắc cũng hoảng sợ tranh nhau bơi đi, bởi vì xây dựng khách sạn dưới nước cần nuôi dưỡng San Hô đủ mọi màu sắc hết sức đẹp mắt, đúng lúc này, phát hiện rất nhiều bóng đen từ đáy biển bơi tới, sau đó nhắm phương hướng hầm rượu bơi tới. . . . . .
Hầm rượu! !
Nhã Tuệ dẫn Tiểu Lệ nhanh chóng đi tới hầm rượu dưới lòng đất, lại nhìn thấy bên ngoài hầm rượu bảo vệ giữ chặt chẽ, bên trong lúc nào cũng truyền đến tiếng sóng biển vỗ vào mặt biển, truyền tới tiếng vang ầm ầm, rượu mùi thơm cũng theo đó, bí ẩn phà vào mặt, cô không nghĩ nhiều, liền trực tiếp dùng thân phận quản lý, yêu cầu bảo vệ mở cửa, mình đi vào lấy mấy chai sâm banh lập tức trở ra ngoài, bảo vệ có chút do dự nhìn Lưu Nhã Tuệ. . . . . .
"Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm! ! Chuyện khẩn cấp! ! Không nên do dự!" Nhã Tuệ trực tiếp cất bước đi vào hầm rượu, sau khi đẩy cửa ra, tay nhấn mật mã, một mình đi vào, kéo xe đẩy chuyên dụng ở đại sảnh hầm rượu, vừa đưa vào rương ổn định nhiệt độ, cô nói với Tiểu Lệ nói: "Cô ở bên ngoài chờ tôi, một mình tôi đi vào là được rồi"
Khu trưng bày sâm banh Dom Pérignon, nằm ở vị trí sâu trong hầm rượu, nội thất trang trí trong hầm rượu đầy hiện đại theo phong cách Châu Âu, bên trong ngoại trừ đặt nhóm sâm banh kinh thế, còn có rượu vang trắng Botrytis quý phái của Đức, cùng rượu đỏ Romanee Conti! Bình thường yêu cầu chữ ký của Tổng Giám đốc mới có thể đi vào bên trong! Nhã Tuệ đẩy xe đẩy nhỏ, một mình nhanh chóng đi tới hang động bên dưới, càng đi càng sâu, càng đi càng u âm. . . . . .
Bên trong hầm rượu chia làm bốn khu, tất cả để thùng gỗ sồi được làm từ nước Pháp, nước Mĩ, nước Đức, toàn bộ bên trong chứa đầy các loại rượu nguyên chất của các nhãn hiệu trên thế giới Tưởng Thiên Lỗi vận chuyển về, muốn thông qua cấu tạo và tính chất của đất đai, khí hậu của đất nước mình xây dựng hầm rượu, tạo ra hương vị rượu đỏ thuộc về mình, Nhã Tuệ tiếp tục đẩy xe đẩy đi tới khu sâm banh trong hầm rượu, vừa đi vừa nhìn bên trong u ám, thậm chí lộ ra một chút cảm giác rất đáng sợ . . . . . .
Dưới đất hầm rượu, mấy trăm hang động sâu thẳm thật dài tạo thành địa hình giống như cung điện nào đó, âm thanh giày cao gót, gõ xuống mặt đất vang vọng, quả nhiên có rất nhiều rất nhiều hồi âm, vang dội toàn bộ thế giới, thậm chí ở bên trong hang động lớn thâm u một nhánh nào đó, còn có âm thanh mặt biển vỗ hầm đất tầng tầng lớp lớp như tiếng quỷ gào thét, thỉnh thoảng nổ ầm một tiếng, Nhã Tuệ nắm chặt xe đẩy giật mình, nghiêng mặt sang bên nhìn vào trong một cái hang sâu thẳm và đen ngòm, thở dốc, biết rõ bởi vì khí CO2, rượu đỏ ở trong thùng gỗ sồi sẽ phát ra các loại âm thanh, thậm chí sẽ có âm thanh như tiếng nổ mạnh, cô thở dốc một hơi, tiếp tục đẩy xe đẩy đi vào bên trong . . . . . .
Sau lưng một bóng trắng lạnh lùng đứng ở trong bóng tối, nhìn Nhã Tuệ đẩy xe đẩy đi về phía trước, đôi tay thoát ra mười cái móc thép như mũi tên nhọn, cuối cùng một cái móc còn dính vết máu tim của một linh hồn nào đó. . . . . .
Nhã Tuệ giống như không có cảm giác, tiếp tục đẩy xe đẩy đi về phía trước, nhưng cô đi tới đi lui, hai mắt không nhịn được hơi lóe lên, cứ có cảm giác có chút không ổn, chợt cảm thấy sau lưng rét căm căm, thậm chí cô có thể rõ ràng cảm nhận trong không khí di động hơi thở quỷ dị càng lúc càng đậm, cô không khỏi thở dốc, nuốt mạnh nơi cổ họng, hai tay nắm chặt xe đẩy, vừa cất bước đi về phía trước, vừa nghiêng mặt, không ngờ nhìn thấy có một bóng đen sắp đến gần mình, hai mắt của cô trừng to, hoảng sợ đến nội tạng cùng nhau vỡ nát, cả người như bị nghẹt thở sắp ngất xỉu ở nơi nào, cô thở dốc từng hồi, nghiêng mặt nhìn cái bóng đen kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cô lập tức xoay người, kêu to: "Ai?"
Một cô gái áo trắng, đã tức giận trợn trừng mắt nhìn giống như ánh mắt của rắn, giơ móc câu, muốn đâm vào trái tim Nhã Tuệ!
"Cứu mạng !"
Nhã Tuệ xô xe đẩy về phía người nọ, hoảng sợ đến kêu gào thống khổ chạy đi, không ngờ mới vừa chạy vài bước, tóc của mình liền bị níu chặt, cô ah một tiếng kêu gào thống khổ, cô gái áo trắng đã níu chặt tóc của cô, đập vào vách tường, muốn giơ cái móc câu, đâm thẳng tới sau cổ cô. . . . . .
"Không thể giết! Cô ta là bạn thân của Đường Khả Hinh, còn có ích!" Trong bóng tối truyền đến âm thanh! !
Cô gái áo trắng giơ cái móc câu nhọn, nghiêng mặt nhìn một cô gái khác, cô mặc quần áo màu đen không thấm nước, để tóc ngắn, chính là người bắt cóc Tiểu Nhu, chỉ thấy cô nhanh chóng dẫn mấy chục dạ hành nhân, từ trong hang sâu thẳm của hầm rượu đi ra, sau lưng rối rít khiêng thuốc nổ có thể nổ hỏng cả khách sạn Á Châu, sắc mặt bọn họ âm trầm lạnh lùng, một số người từng bước từng bước mang bom nhanh chóng cài đặt ở trong vách động, còn có một số người đã thông qua đường ống dưới đất, chuẩn bị chạy đến đường ống thiên nhiên, cùng thời gian phá huỷ toàn bộ Khách sạn Á Châu!
Khuôn mặt Nhã Tuệ dính vào trên vách tường, nhìn từng nữ dạ hành, toàn bộ má trái bị hủy, giống như ma quỷ, mang theo sát khí âm trầm lạnh lùng, mà từng người đàn ông tay cầm dao sắc bén, trong nháy mắt có thể chính tay đâm bất kỳ người nào, trái tim của cô vỡ ra, hai mắt kích động run rẩy nước mắt sợ hãi và tuyệt vọng, biết mạng mình không đã tiêu rồi, hoảng sợ đến không thốt ra được lời nào!
"Đi! !" Cô gái áo trắng lập tức níu chặt cổ áo Nhã Tuệ, đằng đằng sát khí ném cô tới phía trước, bởi vì kiêng kỵ cô kêu quá lớn, ngay lập tức muốn giơ móc sắc, ngửa lên mặt của cô, muốn cắm vào trong cổ của cô . . . . . .
Nhã Tuệ trợn to hai mắt, há to mồm nhìn móc sắc sắp rơi xuống, cô lập tức tuyệt vọng thét chói tai một tiếng! !
Một tiếng mèo kêu nhanh chóng truyền đến! ! Một bóng người màu tím giống như tia chớp từ trong hang sâu nhanh chóng phóng đến, vung móng nhọn trong chớp mắt chụp phía cô gái áo trắng, cô gái áo trắng không kịp phản ứng, vứt bỏ Nhã Tuệ, nhanh chóng đánh nhau với cô, trong lúc đang đối chiêu, bị bức phải lui bước liên tục! !
"Nhã Tuệ! !" Lâm Sở Nhai dẫn Tiêu Yến và Giang Thành cùng người áo đen chạy vào trước, thấy Nhã Tuệ cả người ngã sấp trên mặt đất, anh một phen đau lòng đi tới, đưa hai tay ra ôm cả người cô, lo lắng vội vã gọi: "Tại sao em chạy tới nơi này vào lúc này?"
Nhã Tuệ bị dọa đến hoảng sợ đến vỡ mật, cả người run rẩy, nước mắt, mồ hôi lạnh cùng nhau chảy xuống, khiếp sợ và không tin nổi nhìn Lâm Sở Nhai xuất hiện tại trước mặt của mình lúc này, cô đau khóc thành tiếng nhào tới trong ngực Lâm Sở Nhai. . . . . .
"Được rồi! Được rồi! Đừng khóc, đừng khóc! ! Không sao!" Lâm Sở Nhai cảm thấy đau lòng ôm lấy Nhã Tuệ, trấn an cô, mà lúc này, Tô Lạc Hoành, Thẩm Quân Dụ, Trần Tuấn Nam, còn có Trương Thục Dao cùng lúc xuất hiện, đứng ở đầu hang động này, Điệp Y ra tay sắc bén, cánh tay nện cô gái áo trắng vào bên trong tường, thân thể lập tức lạnh lẽo đứng ở ngay chính giữa hang sâu, nghiêng mặt vừa vặn nhìn về phía dòng suối có đốt ánh nến, dòng suối có hình dáng cốc nước, rõ ràng, reo lên!
Mỹ Linh và Thanh Bình cũng đồng thời chia ra ở hai bên Điệp Y, mặt châm biếm, lạnh lùng nhìn một đám dạ hành nhân ở trước mặt! !
Rất nhiều dạ hành nhân cũng lập tức giơ mười ngón tay móc câu, đằng đằng sát khí nhìn chòng chọc người phía trước.
"Các người. . . . . ." cô gái áo đen cầm đầu, hai mắt kịch liệt nhìn Điệp Y và bọn Trương Thục Dao, khiếp sợ suy nghĩ, bọn họ làm sao tới đây?
Vẻ mặt Trương Thục Dao nở nụ cười trào phúng, đứng ở trong đám người Thẩm Quân Dụ, khinh bỉ nhìn cô, cười châm chọc nói: "Thật sự là một đám ngu xuẩn! Nếu rượu đỏ thật sự đặt ở hầm rượu, sẽ cho phép các người dễ dàng đi vào như vậy sao? Trên đời này ai cũng biết, nếu muốn tìm rượu đỏ, thì điều kiện tốt nhất là ở chỗ này! Thế nhưng trong này chỉ trữ rượu ngon, không trữ rượu đã bị phá hư! Cho dù chúng tôi có rượu đỏ, cũng không thể phá hư phong cách và nguyên tắc !"
Cô gái áo đen mở trừng hai mắt, nhìn bọn họ.
Thẩm Quân Dụ đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ nói: "Đồng bọn của các người ở ba hướng đã bị người của chúng tôi bắt toàn bộ! Bây giờ các người là nhóm cuối cùng!"
Trương Thục Dao nhìn bọn họ, không nhịn được bật cười nói: “Tổng Giám đốc Trang của chúng tôi suy đoán như thần, biết các người nhất định sẽ tới gây chuyện lúc thi đấu chuyên gia hầu rượu, thậm chí muốn tìm kiếm rượu đỏ đến cùng! Chúng tôi liền cho các người đi vào ! ! Còn cố ý giả vờ như cảnh giới cao độ, để cho quản lý kiểm tra, để cho các người lầm tưởng rượu đỏ thật ở chỗ này, để cho chúng tôi một lưới bắt hết! !"
Ánh mắt cô gái áo đen nóng lên, trên mặt bừng lên sát khí, đôi tay trong nháy mắt vung lên bao tay sắt màu đen, không tới một lát, sắt bắt đầu chậm rãi nóng lên, cho đến càng lúc càng đỏ bừng, chậm rãi phát ra khí nóng gần một ngàn độ! !
"Đã nói rồi. . . . . ." Khuôn mặt Trương Thục Dao lạnh lùng, nhìn chòng chọc phía trước, sâu kín nói: "Đánh nhau có thể, nhưng đừng đụng đến hầm rượu của chúng tôi! Đánh nát một thùng cũng muốn các người bồi thường!"
Thanh Bình và Mỹ Linh lập tức giơ bàn tay lên, nhìn đôi bao tay sắt nóng rực của cô gái áo đen, trên mặt cũng hiện lên đằng đằng sát khí, sau đó từng bước từng bước thối lui đến sau lưng Điệp Y, cùng kêu lên: “Điệp Y! Lên!"
Điệp Y nghiêng mặt nhìn hai người này. . . . . .
Mỹ Linh và Thanh Bình lập tức cũng nhìn cô, vẻ mặt đương nhiên, nói: "Đương nhiên là cô rồi! Chúng tôi cũng mệt mỏi rã rời, lúc chạy tới đây, thiếu chút nữa nhảy qua miệng hầm!"
Điệp Y vẫn im lặng nhìn hai người này. . . . . .
"Yaaa . . . . . ." Cô gái áo đen lập tức giơ đôi bao tay sắt của mình nóng rực gần một ngàn độ, sắc bén như gió chém tới trên mặt Điệp Y, Điệp Y lạnh lùng đứng ở một bên, cho đến khi đôi bao tay sắt nóng gần ngàn độ sắp chạm được mặt mũi của mình, thân thể lập tức như giống như tia chớp, tránh hai bàn tay của cô, xương cốt giống như rúc lại vọt qua háng cô ta, xuất hiện tại phía sau của cô ta, giống như ma quỷ níu lấy tóc của cô ta, ném mạnh cô ta về phía dòng suối, lại thừa dịp cô ta kêu lên sợ hãi thì thân thể Điệp Y như ma quỷ, xoay tròn 360 độ, nắm chặt hai cánh tay của cô ta cắm vào trong suối, lập tức suối nước gần độ thầm thì sôi khí nóng ùn ục, nóng bỏng đến cô gái trong suối khàn giọng kêu gào thống khổ, sau đó theo tiếng kêu meo meo truyền đến, Điệp Y giơ móng vuốt sắt nhọn, xé thân thể cô gái kia thành máu tươi đầm đìa . . . . . .
Mỹ Linh và Thanh Bình nhìn thấy muốn nôn ra, lại thấy cô gái áo trắng đã đám chúng dạ hành nhân xông tới gần, bọn họ cũng lập tức sai người nhập vào trong trận đánh nhau, Trương Thục Dao nhanh chóng bước lên mấy bước, hai mắt sắc bén lóe lên, cao giọng gọi: "Bắt lấy toàn bộ bọn họ cho tôi! Một người cũng không cho thoát !"
"Vâng! !" Người áo đen lại đáp lời, xông người lên! !
Lúc này Phương Di cũng đã xử lý xong bom ở bên kia, lại vác súng máy, dẫn đám đặc cảnh, người mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn hấp dẫn, chân thật dài nhẹ nhàng cất bước đi tới, Thẩm Quân Dụ lạnh lẽo nhìn tất cả mọi chuyện, lại xoay người nhìn thấy Phương Di cũng đã tới, liền xoay người nói với Trần Tuấn Nam và đám người Tô Lạc Hoành: "Đi. . . . . ."
Tô Lạc Hoành nhìn anh một cái, liền gật đầu một cái, muốn rời khỏi, tuy nhiên lại nhìn Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ, hai người không tốt lên tiếng.
Lâm Sở Nhai vẫn rất đau lòng ôm lấy Nhã Tuệ, tay vỗ vỗ phía sau lưng của cô, an ủi cô nói: "Không có việc gì., không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Tất cả đều ở trong kế hoạch của chúng tôi, chỉ là không có nghĩ đến em sẽ đi vào, vì giữ bí mật, chúng tôi cũng không có thông báo cho bảo vệ ở phía ngoài. . . . . . Không sao, hả!"
Nhã Tuệ tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai khóc thật lâu, rốt cuộc cảm thấy trong lòng hơi bình tĩnh một chút, lý trí khôi phục một chút, mới phát hiện ra mình tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai, mặt của cô hơi đỏ bừng, không nhịn được ngẩng đầu lên, có chút lúng túng nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . .
Lâm Sở Nhai cũng chậm rãi cúi đầu, nhìn hai mắt Nhã Tuệ tràn lệ có chút lúng túng, anh lập tức lo lắng, không biết nên làm sao, buông tay cũng không được, không buông cũng không được, do dự một lát, vẫn hơi ẩn nhẫn buông lỏng tay ra, hơi lúng túng ho khan một tiếng, tránh ánh mắt của cô. . . . . .
Nhã Tuệ im lặng đứng ở một bên, dịu dàng nhìn Lâm Sở Nhai một cái, không tiện nói gì, cũng đành phải tránh ánh mắt của anh. . . . . .
Lúc này Trần Tuấn Nam nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, liền im lặng do dự một lát, mới đi tới Nhã Tuệ, quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ. . . . . ."
Nhã Tuệ quay đầu, nhìn Trần Tuấn Nam, mỉm cười lắc đầu một cái.
"Nhưng vẫn mau đi bác sĩ xem, đừng để lại vế thương trong người. . . . . . Cô xem, trán cũng chảy máu. . . . . ." Lúc này Trần Tuấn Nam mới phát hiện trên trán Nhã Tuệ có vết thương, liền duỗi ngón tay hơi chạm nhẹ vết thương của cô, mới đau lòng vươn tay, nắm nhẹ cánh tay của cô, đi bước đi. . . . . .
Nhã Tuệ chỉ đành phải xoay người đi theo anh đi ra ngoài, lại vô ý xoay người, liếc mắt nhìn Lâm Sở Nhai.
Vẻ mặt Lâm Sở Nhai lộ ra mấy phần mất mát và lúng túng, im lặng đứng ở nơi đó, không lên tiếng. . . . . .
Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ anh như vậy, cũng không thể làm gì khác hơn là im lặng đi theo Trần Tuấn Nam đi ra ngoài, nhưng cô mới vừa đi mấy bước, rồi lại nghĩ đến chuyện gì, thật căng thẳng nhìn Trần Tuấn Nam, hỏi: "Đúng rồi! ! Lúc nảy đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy! ! Có ảnh hưởng Khả Hinh thi đấu hay không?"
Trần Tuấn Nam mỉm cười nhìn Nhã Tuệ, nói: “Không có việc gì! ! Không có ảnh hưởng! ! Hiện tại chín giờ đúng, cuộc thi đấu đã chính thức bắt đầu! !"