Lọc Truyện

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Phòng bệnh.

Màn hình điện thoại di động màu đen đột nhiên gấp gáp sáng lên đèn xanh, âm thanh "Tích tích" chấn động.

Lãnh Mặc Hàn nằm ở trên giường, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng chấn động này, liền hơi mở hai mắt lim dim, hơi nặng nề thở dốc một cái, mới đưa tay qua mặt bàn ở đầu kia lấy di động, mở màn hình, đột nhiên thấy trên màn hình hiện tin nhắn của Tô Lạc Hoành: Chuyện lớn khẩn cấp! ! Cha của Tiểu Nhu chính là ông chủ lớn họ Chu! Lập tức để cấp dưới của anh hạch toán tỉ lệ sử dụng đất và giá trị đầu tư gần ba mươi năm cho tôi, sau đó chúng ta có thể có cơ hội đàm phán!

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhíu lại, có chút không thể tin nổi, lại giơ điện thoại di động, nhìn rõ tin nhắn của Tô Lạc Hoành, anh lập tức hơi ngẩng mặt, không nhịn được kinh ngạc nhớ tới, Tiểu Nhu thường ngây ngốc lẩm bẩm ở trong miệng nhà tôi có rất nhiều heo, rất nhiều dê, rất nhiều rất nhiều khoai tây và nhân sâm, lời này nói rất mơ hồ, lẩm bẩm, giống như có mấy phần thật. . . . . . Thật chẳng lẽ. . . . . .

Anh vội vàng suy nghĩ trong chốc lát, lập tức nhấc lên chăn, nhịn thân thể đau đớn, trực tiếp xuống giường mang dép, đi vào toilet !

Bệnh viện, hành lang thật dài.

Tô Thụy Kỳ cùng mấy bác sĩ trò chuyện vui vẻ đi tới phòng của Lãnh Mặc Hàn, cũng nói tới bệnh nhân này khôi phục thân thể, sức khỏe kinh người, vốn trong y học có giải thích, người có ý chí càng kiên định, thân thể của anh ấy tự ý thức phục hồi chức năng, sẽ có hỗ trợ cho việc bình phục vết thương. . . . . . Mấy người cùng nhau vừa nói vừa bởi vì bệnh của Lãnh Mặc Hàn, muốn mở hội nghị chuyên đề một lần. . . . . .

"Đến lúc đó nói đi! Người này bướng bỉnh giống như con bò! Động một chút là chơi mất tích, không biết chạy đến địa phương nào ! Bởi vì chuyện này, tôi và anh ấy mới thành bạn bè!" Tô Thụy Kỳ nói xong, liền trực tiếp đi tới trước cửa phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn, vừa nhìn về phía mọi người cười nói hết lời, vừa lập tức đẩy cửa ra, nói: "Không chừng bây giờ tôi đẩy cửa đi vào, anh có thể lại không có ở đây!"

Nói xong! ! Cửa phịch một tiếng đẩy ra!

Tô Thụy Kỳ cùng mấy vị bác sĩ cười đi vào trong, nhưng lập tức nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, chỉ còn lại một chút hơi thở ấm áp, người kia không biết lại chạy đi đâu rồi, tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc! !

***

Chu Trường Dũng, một ông chủ đất Trung Quốc giàu có triệt để bí ẩn! ! Bởi vì ông ta phải có sự nhạy cảm kinh người và cảm xúc thị trường, sau khi thừa kế nghiệp nhà nông gia đình để lại, có trại nuôi heo lớn nhất cả nước, cung ứng cho cả Châu Á, đặc biệt là cung ứng cho các nước chủ yếu, ông ta hợp tác với Chính Phủ, cho không ít thôn dân thuê đất nông nghiệp trồng trọt, mở rộng rất nhiều loại máy móc trồng trọt, trước mắt siêu thị trên cả nước, phần lớn có hàng nông sản đóng gói hết sức đẹp mắt, đều là của nhà họ Chu, càng không cần phải nói ông là ông vua sâm nhung nổi tiếng nhất cả nước, riêng trồng trọt nhân sâm, bởi vì đứng đầu cả nước, năm nay ông còn một người một ngựa, chỉ dựa vào con rể cùng đi, mang theo một cái nát màu đen to lớn, liền đến Hàn Quốc nói chuyện hợp tác với người chủ Trung tâm nghiên cứu sâm đỏ! !

Trước mắt, ông cũng không có người nào phụ giúp, liền thỉnh thoảng dựa vào con gái và con rể nói một chút chuyện làm ăn, nhưng căn dặn người làm, từ trước đến giờ cũng không có xảy ra chuyện bắt cóc tống tiền, cũng không biết có phải bởi vì nhà bọn họ quá khứ tổ tiên có người là quân phiệt, trên người có khí thế mạnh mẽ, quả thật có thể chấn nhiếp một số người!

Đám người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có Tào Anh Kiệt toàn bộ trợn to hai mắt, cả người như bị điểm huyệt, cũng không nhúc nhích nhìn chòng chọc Tiểu Nhu, Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cũng không nhịn được trợn to con ngươi, há to mồm, không thể tưởng tượng nổi điều mình nghe được, trong đám người này, nhất là Trần Mạn Hồng, cô càng cảm thấy tức giận đi lên trước, nhìn chằm chằm dáng vẻ đáng chết của Tiểu Nhu từ trên xuống dưới một lần, lại cắn răng nghiến lợi tức giận nói: "Cô nói rõ cho tôi! Côi nói cô là con gái của ai? Cô là con gái của Chu Trường Dũng?"

Tiểu Nhu lập tức có chút lo sợ dáng vẻ Trần Mạn Hồng, đầu tiên sợ hãi cúi đầu, lại mở to mắt, cắn môi dưới, lẩm bẩm cúi đầu nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . Tôi chính là . . . . ."

"Điều này sao có thể?" Trần Mạn Hồng tức giận đến mặt cũng trắng bệch, hai mắt của cô lộ ra ánh sáng không thể tin, theo thói quen bình thường đi bóp cô, không chịu nổi kích thích này, gào lớn: "Cô nói cô là con gái của Chu Trường Dũng? Sau đó mỗi ngày trông chừng muốn bưng ăn đồ ăn thừa, cơm thừa và nước ép trái cây của khách, sau đó thảo luận với chị tiệm sơn móng tay, vì tiết kiệm năm đồng, trò chuyện 30 phút điện thoại! ! Sau đó bình thường vì kiếm một chút tiền làm thêm giờ, ngồi xổm ở phòng bếp giúp rửa chén! ! Cô nói rốt cuộc cô làm gì hả? Cô có tiền không có chỗ xài, cô chạy tới phòng ăn của tôi làm gì ?"

Trần Mạn Hồng cảm thấy tức giận, muốn nhào qua. . . . . .



Tiểu Nhu lập tức hoảng sợ lui về phía sau hai bước. . . . . .

"Này này này này! !" Đám người Lâm Sở Nhai lập tức căng thẳng nhào tới trước, ngăn cản Trần Mạn Hồng, nhất là Tào Anh Kiệt càng gấp gáp ôm lấy vợ, tránh cho để cho cô nhào qua, kích động cắn người, căng thẳng nói: "Vợ Vợ! ! Đừng kích động! Hiện bây giờ không giống ngày xưa, đừng như vậy! Cô ấy thật là con gái của ông chủ lớn đấy !"

"Đúng vậy, đúng vậy, đừng xúc động! ! Mạn Hồng!" Tô Lạc Hoành lập tức hoảng sợ, lập tức đi tới trước mặt của Tiểu Nhu, giống như kính Bồ Tát, kích động nhìn cô, cúi đầu cười như đứa cháu, vừa an ủi vừa giải thích: "Tiểu Nhu ! Đừng trách quản lý của cô! Cô ấy chỉ thật vui mừng, không ngờ, thì ra cô là con gái ông chủ Chu ! Chúng tôi thật có mắt không biết Thái Sơn! ! Cô tha thứ cho chúng tôi."

"Cái gì tha thứ và không tha thứ?" Trần Mạn Hồng lại cảm thấy tức giận muốn nhào tới Tiểu Nhu, nhìn con bé chết tiệt kia đội nón cỏ, dáng vẻ sợ hãi rụt rè, cô liền cảm giác mạch máu muốn vỡ ra, quát to: "Con bé chết tiệt này, nếu trong nhà có nhiều tiền như vậy, tại sao buổi tối cô không trực tiếp ôm tiền ngủ! ! ? Còn phải chạy đến phòng ăn làm gì? Lừa gạt người hả! ? Bởi vì cô, tôi đã gánh bao nhiêu tai họa, vẫn còn cho rằng nhà cô nghèo khó, không đành lòng đuổi việc cô, sợ cô đến chỗ khác bị khi dễ, sợ cô sẽ chết đói! Bây giờ xem ra, bà cô làm tất cả đều uổng phí! Con bé đáng chết thật có hàng trăm ngàn con heo! Thật có hàng trăm ngàn mẫu đất! Nhưng một tháng tiền lương của cô cũng chỉ bằng tiền một con heo, cô nói xem rốt cuộc cô mưu đồ gì? Mưu đồ gì hả? Bà cô liều sống liều chết, làm chết đi sống lại ở phòng ăn, mới mua được BMW hơn một triệu như vậy, cô thì tốt rồi! Cô có tiền không xài ! ! Cô mưu đồ gì hả?"

Tiểu Nhu nghe quản lý kích động như vậy, thì càng hoảng sợ rụt vai, cúi đầu, khiến nón cỏ che kín mặt, sợ hãi rụt rè, lẩm bẩm nói: "Cha. . . . . . Cha nói. . . . . . Để cho tôi và chị làm chuyện mình thích. . . . . . Tôi . . . . . Tôi liền đi thôi !"

Trần Mạn Hồng nghe xong lời này, thì càng tức giận, lại giống như sư tử muốn xông lên, kêu to: "Mỗi ngày cô bị tôi mắng, tôi dạy dỗ! Cô có cái gì vui vẻ hả? Cô đừng nói với tôi, cô ở trong phòng ăn tìm được ý nghĩa cuộc sống! Rốt cuộc nghĩa cuộc sống của cô ý là gì?"

Tiểu Nhu cũng rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, trợn to hai mắt, nghĩ tới nghĩ lui. . . .

"Cô nhìn một chút! Cô nhìn một chút! Đáng chết con bé! !" Ngón tay Trần Mạn Hồng chỉ vào Tiểu Nhu, dáng vẻ ngây ngô, thật bị chọc giận muốn khóc, phổi cũng nổ tung, nói: "Thật sự là không có lẻ trời ! ! Nhiều tiền như vậy lại nện vào trên đầu một đứa ngu ngốc ! !"

"Ôi chao, vợ! ! Em đừng nói chuyện như vậy! !" Tào Anh Kiệt thật sự gấp gáp chết rồi, kéo nhẹ bả vai Trần Mạn Hồng, kêu lên: “Như vậy rất tổn thương tự ái đấy?"

"Đúng vậy, đúng vậy !" Nhã Tuệ và Tiêu Đồng cũng nhanh chóng đi lên, trấn an Trần Mạn Hồng, dáng vẻ hổn hển, bất đắc dĩ nói: "Cô đừng như vậy! Có chuyện gì thì nói rõ ràng ! Gia đình Tiểu Nhu giàu có, đây không phải là chuyện tốt sao?"

"Tôi cũng hi vọng cô ấy giàu có, tôi cũng sẽ không vì cô ấy được thăng cấp Tổ trưởng, tôi mệt mỏi eo cũng sắp gãy! !" Trần Mạn Hồng vẫn tức giận ! !

"Quản lý, chị đừng tức giận. . . . . ." Tiểu Nhu vội vàng đi lên trước, muốn an ủi quản lý. . . . . .

"Tiểu Nhu. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng nghe âm thanh đi tới, chuẩn xác chạm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vội vàng an ủi cô nói: “Quản lý không có tức giận, chị ấy cũng vui vẻ, chỉ là có chút không hiểu, bởi vì cô thường bị khi dễ, chị ấy cảm thấy cô xuất thân từ gia đình như vậy, vốn không cần chịu đựng tức giận như vậy!"

Tiểu Nhu nghe Đường Khả Hinh nói vậy, lại gấp gáp ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng.

Trần Mạn Hồng trực tiếp nguội lạnh lùng quay mặt đi, vươn tay ra quạt, nóng nực tức giận đến không nói được câu nào ! !

Tiểu Nhu nhìn cô như vậy, cũng không dám nói chuyện, giống như thường ngày, vội vàng cúi đầu. . . . . .

"Được rồi, được rồi, được rồi!" Tô Lạc Hoành vội vàng đi lên trước, vươn tay kéo bả vai Tiểu Nhu, nhìn cô bật cười nói: "Đừng trách quản lý! Cũng đừng mất hứng! Lần này chúng tôi tới đây, một là vì cùng Khả Hinh đi ngâm suối nước nóng, hai là. . . . . . Muốn gặp cha của cô một lần, cùng ông lấy học hỏi kinh nghiệm! Nhà các vị có vùng núi trồng không ít cây nho phải không? Chúng tôi chỉ muốn. . . . . . Nhìn mảnh đất kia một chút! Nhìn một chút thôi !"

"Ồ! !" Tiểu Nhu nghe xong lời này, mắt to lập tức sáng lên, nhìn bọn họ vui vẻ bật cười nói: “Được, được! ! Mọi người cùng đi nhà tôi, bác Phúc cũng đã trở về, đang bên thôn Ôn Tuyền! Chúng ta cùng đi!"



Cô nói xong, lập tức khéo léo vươn tay, dắt cổ tay Đường Khả Hinh, nhiệt tình dẫn mọi người bỏ xe, đi bộ vào trong thôn. . . . . .

Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, Nhã Tuệ, Tiêu Đồng, đôi song sinh, tất cả cùng hăng hái đi về phía trước, Tào Anh Kiệt cũng nửa lôi nửa kéo Trần Mạn Hồng, đạp con đường nhỏ thôn quê đi tới phía trước, lúc này bởi vì đang đến gần cuối mùa thu, trên đồng ruộng cũng đã thu hoạch cây nông nghiệp xong, còn sót lại từng mảnh ruộng sâm mênh mông bát ngát, chân mọc cao, đóa hoa màu đỏ hết sức đẹp mắt . . . .

Một con đại bàng đang bay qua bầu trời xanh thẳm! !

Đỗ Uy và Khương Vĩ nhận được tin tức của đôi song sinh, lập tức phái đi hơn mười chiếc máy bay trực thăng, giám sát tin tức và video Đường Khả Hinh trong phạm vi hai km, vừa giám sát hành trình của cô, vừa cứ mỗi ba phút gửi một lần tin tức cho đôi song sinh, thông báo tình hình, khi bọn họ lái máy bay trực thăng bay lên giữa không trung, nhìn thấy các ngọn núi chập chùng không ngớt, còn có rừng sâm mênh mông, cùng cây nông nghiệp vô tận, cũng thuộc về ông chủ lớn Chu Trường Dũng, bọn họ cũng không khỏi kinh ngạc! !

Tiểu Nhu vẫn tay cầm roi, vội vàng lùa đàn vịt trắng như tuyết, đưa bọn họ đi qua tầng tầng lớp lớp dãy núi, giải thích một số loại hoa cỏ thảo mộc không biết tên ở chân núi, còn nói ngọn núi cao nhất trước mặt gọi là núi Quan Âm, chính là ngọn núi hái cỏ linh chi cho Đường Khả Hinh, là đồ cưới của mình!

Mọi người vừa nghe, đi đến chảy mồ hôi ngẩng đầu, nhìn phía núi Quan Âm nguyên thuỷ ở trước mặt, đều ở đáy mắt, bọn họ thiếu chút nữa quỳ xuống! !

Rất nhiều gốc cây nhãn long, từng mãnh vườn nho nằm ở phía trước, khiến cho rất nhiều người kinh ngạc và kì quái nhất chính là, ở đằng kia, mấy gốc nhãn long ba trăm năm nằm vắt ngang, chia ra xây dựng ba căn nhà nhỏ bằng gỗ hết sức mộng ảo, mà khoảng đất trống cây nhãn long xung quanh, có thể thấy rõ một căn nhà hai tầng rất là hiện đại, cũng không rộng rãi, chỉ là trong sân hai bên hành lang mở rộng như rồng bay, có trúc xanh và phong cảnh thanh nhã, cũng vẫn hiện ra một chút khí thế!

Đây là một thôn trang giàu có, nhưng bởi vì thế lực của nhà họ Chu quá lớn, độc chiếm một vùng đất, mà thôn dân bên cạnh cách nhà họ chu Chu tương đối xa, mà thôn Ôn Tuyền theo lời Bác Phúc cách thôn Thanh Đàm không xa, khắp nơi đều xây lên nhà nghỉ nước nóng rất cổ điển, vào mùa đông có rất nhiều du khách cũng sẽ tới ngâm suối nước nóng, mà Bác Phúc nói suối Tiên, thật ra cũng thuộc phạm vi đất của nhà họ Chu, đã từng có rất nhiều người muốn đàm phán trả giá suối tiên này, nhưng ông vẫn lấy các loại lý do từ chối, hôm nay xung quanh suối tiên, cho dù mùa Xuân Hạ Thu Đông cũng trồng đầy hoa Thạch Lựu nồng nặc tiên khí, mà hoa Thạch Lựu này chính là hoa thánh dưỡng sắc đẹp, một mảnh bốn mùa cũng bao phủ hơi nước nóng, chốn bồng lai tiên cảnh tại nhân gian. . . . . .

Đám người Tô Lạc Hoành, mọi người đi thở hổn hển, đi đến đầu đầy mồ hôi, mới đi theo Tiểu Nhu sắp thoát ra mấy chục mẫu nho hương thơm ngọt ngào, ngẩng đầu lên, rốt cuộc nhìn thấy được tòa nhà của nhà họ Chu đang ở phía trước, cây nhãn long vây quanh, đều mệt mỏi khát nước muốn hái một chùm nho ăn, nhưng lại không biết của ai trồng, Tiểu Nhu lập tức đỡ Đường Khả Hinh đi về phía trước, mắt to sáng lên cười ngọt ngào nói: "Không sao, tùy tiện hái ăn đi ! ! Những cây nho này đều là của nhà tôi, mấy năm trước cha tôi trồng thử, cảm thấy rất ngọt, liền trồng! Hơn nữa cũng có máy trừ sâu! ! Không sợ!"

"À? Cũng là của nhà cô à?" Tiêu Đồng cùng mọi người đã mệt mỏi thở hổn hển, đi bộ hơn một giờ, đi qua ruộng sâm, đi qua dãy núi nguyên sinh mệt chết người, lại đi qua trại chăn nuôi ở phía Đông, rất nhiều đồng ruộng canh tác, hôm nay dõi mắt xem vườn nho bất tận vẫn là nhà của cô! ! ! !

"Đúng vậy, đúng vậy! Đều là nhà tôi," Tiểu Nhu thật vui vẻ nói xong, lại xoay người, vừa muốn đỡ Đường Khả Hinh đi về phía trước, lại thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt, kêu lên: "Lãnh Phó tổng, làm sao anh biết ở chỗ này?"

Một đám người mệt mỏi gần chết, mọi người ngẩng đầu lên, cũng kinh ngạc nhìn tới trước! !

Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dừng ở trước Ferrari màu đen của mình, người rất sạch chỉnh tề, có chút ngạc nhiên xoay người, nhìn đám người Tô Lạc Hoành thở hổn hển, mặt mũi chảy đầy mồ hôi, nói: "Mọi người đi dạo trong đó? Đi thở hào hển như vậy?"

Bọn Tô Lạc Hoành kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh, mình so với anh còn giống như bị bệnh, liền mệt mỏi vừa lau mồ hôi vừa khiếp sợ hỏi "Tôi nói anh đi thế nào mà nhanh như vậy? Rõ ràng chúng tôi tới trước anh! Anh tới thế nào vậy? Anh đi con đường nào ?"

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền hơi lộ ra nụ cười có chút ngạc nhiên, hơi xoay người chỉ chỉ con đường đá xanh thật lớn nhà họ Chu, nói: "Tôi lái xe xuống cao tốc, liền trực tiếp dọc theo quốc lộ quẹo cua tới đây, đây không phải là rất dễ dàng sao?"

"A . . . . . . " Mọi người gào khó một tiếng, toàn bộ mệt mỏi ngã tại cùng nhau! !

"Tiểu Nhu! ! Có phải có đồng nghiệp đến hay không! ? Tại sao không mời vào trong nhà! ?" Một giọng nói hết sức hào sảng, từ trong nhà đột nhiên truyền tới! !
Danh sách truyện HOT