Trên bầu trời xanh thẳm, một con đại bàng khác bay qua! !
Gió thổi càng lúc càng lớn, khắp vườn nho cành lá xanh biếc, lao xao lay động, quả màu tím thật to, từng quả giống như cái chuông giáo đường thật nhỏ, đong đưa âm thanh hạnh phúc, ngọt ngào vang dội, lúc này rất nhiều người trong thôn cũng rối rít chạy đến nhà họ Chu, xem người đàn ông mà cô gái kia chọn lựa, mọi người trước sân nhà Chu Trường Dũng, càng mang theo vài phần kinh ngạc và nghi ngờ, trợn to hai mắt, nhìn người trước mặt, suy nghĩ xem anh là ai ?
Đám người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, Tiêu Đồng càng kích động nhìn anh! !
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu trắng, tay cầm tây trang màu xanh dương, đứng ở trước mặt Đường Khả Hinh, lồng ngực thở gấp từng hồi, chạy như bay mệt mỏi, trên trán chảy từng giọt mồ hôi nóng, nhưng anh vẫn không giấu được dáng vẻ đẹp trai hoàn mỹ như điêu khắc, hơn nữa hai tròng mắt hấp dẫn nóng bỏng, đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, lộ ra một chút nhớ nhung, đau khổ mang theo thật lâu thật lâu, sau trận đấu, lần đầu tiên ở khoảng cách rất gần, trong lòng trống vắng, đến gần cô, nhìn cô, nhất là nhìn hai con ngươi cô gái kia bình thường sáng ngời, lúc này ánh sáng rời rạc, còn có một chút mất mát và cô đơn trên khuôn mặt cô, hai mắt anh không nhịn được ươn ướt. . . . . .
"Tôi muốn bắt đầu chọn đây. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn như ở trong sương mù, nhưng vẫn khẽ nhếch nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Nếu như tôi bắt được người nào, người đó không được từ chối !"
Cô nói xong, liền một bước đến gần người trước mặt, lập tức cảm giác lồng ngực người nọ nóng bỏng, trái tim đập rất trầm ổn nhịp nhàng, thậm chí phát ra âm thanh hấp dẫn vô hạn, cô hơi giật mình.
Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch nụ cười, im lặng cúi xuống, dịu dàng nhìn cô gái trước mặt.
Một cơn gió thu mang theo từng quả nho to lớn, lao xao quét tới.
Đường Khả Hinh lại trợn to hai mắt, có chút không thể tin đứng ở trong gió, nghe hơi thở của người đàn ông kia, cảm thấy không thể ! !
Mọi người trong thôn, tất cả đều rối rít kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua người đàn ông đẹp trai như vậy, cao như vậy, cả người anh đứng ở nơi nào, giống như toàn bộ thế giới cũng chiếu lấp lánh, Chu Trường Dũng cũng kinh ngạc nhìn anh, suy nghĩ xem anh là ai ?
Lúc này trong ánh mắt Trang Hạo Nhiên cũng chỉ có Đường Khả Hinh, chỉ thấy anh vẫn khẽ nhếch nụ cười dịu dàng, nhìn cô gái trước mặt, chờ đợi. . . . .
Đường Khả Hinh giống như nghe được trái tim của mình nhảy lên thình thịch, thình thịch, trên mặt hiện lên mấy phần tái nhợt và vui sướng không che giấu được, cô không nhịn được đưa đôi tay run rẩy, khẽ nâng lên, chính xác án theo khoảng cách và độ cao, vuốt nhẹ khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông này, nhất là hai tròng mắt cô dịu dàng trong suốt nhấp nháy, lại dùng ngón tay thon dài trắng nõn, quét ngang lông mày của anh, hai mắt hấp dẫn của anh, ngón trỏ lướt qua sống mũi cao thẳng của anh. . . . . . . . .
Hai mắt của cô nhanh chóng ươn ướt. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng lộ ra một chút đau đau, cũng đang cảm thụ ngón tay dịu dàng của cô, lướt qua khuôn mặt mình, anh lại khẽ nhếch nở nụ cười thâm tình. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức kích động, đi tới trước một bước, đưa đôi tay, ngón áp út lại vô thức xẹt qua môi mỏng của anh. . . . . .
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên dịu dàng khẽ động, theo bản năng. . . . . Môi mỏng nhấp nhẹ đầu ngón tay của cô, rất cưng chiều. . . . . .
Một chút dịu dàng, một chút ăn ý.
Đường Khả Hinh trở nên kích động, đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ mở to hai tròng mắt rời rạc đầy nước mắt, run rẩy co quắp khóc, tay vẫn phủ kín khuôn mặt của anh, vẫn rất không tin sự thật, vẫn rất vui mừng, vẫn rất đau lòng, biết anh muốn đến một chuyến, không dễ dàng!
Đúng vậy, tới một chuyến không dễ dàng. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên gần như cũng rưng rưng, nhất là tránh khỏi con cá sấu, vòng hai km đường, chạy trốn đến mồ hôi nóng không ngừng, anh không nhịn được, giống như biết con cá sấu này là ai thả ra, liền hơi nghiêng mặt hung ác trợn mắt nhìnđám người Lâm Sở Nhai một cái, mới xoay người, vươn tay nắm nhẹ bả vai cô gái, đè nén thâm tình sâu đậm của mình, mỉm cười nói: "Em chọn đến anh, không cho phép em từ chối, anh cũng sẽ không từ chối ! !"
Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên kích động cúi đầu khóc, mới vừa rồi còn rất đau lòng như chia cắt hai thế giới ? Mới vừa rồi trước mắt còn một mảnh tối tăm mờ mịt, rất sợ hãi, rất tịch mịch như thế? Hiện tại, toàn bộ thế giới, tất cả đều là màu sắc rực rỡ như thế? Hiện tại, toàn bộ thế giới đều rất thỏa mãn. . . . . .rất thỏa mãn . . . . . . hoàn toàn thực tế, hạnh phúc đến muốn khóc! Cô lại nức nở rơi lệ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô ngốc này khóc như vậy, đầu tiên vươn tay nâng nhẹ mặt của cô, ngón cái lau nước mắt cô nhỏ xuống, biết hoàn cảnh lúc này, không nên kích động và nói chuyện nhiều, liền nở nụ cười, nói: “Được rồi, đừng khóc! Con mắt cũng sưng lên, Chu tiên sinh nhìn xấu hổ biết bao ! !"
Anh nói xong, lại nắm chặt bả vai Khả Hinh, lúc này mới xoay người, trên mặt lập tức nở nụ cười hấp dẫn còn rực rỡ hơn ánh mặt trời, bước nhanh về phía Chu Trường Dũng, vươn tay lấy dáng vẻ đầy khí thế của một người lãnh đạo, hết sức tôn trọng và lễ phép gọi: "Chu tiên sinh! Chào ông! Tôi tới muộn!"
Chu Trường Dũng cùng mấy ông chú, bác trong thôn ngơ ngác nhìn Trang Hạo Nhiên, còn đang suy nghĩ anh là ai?
Lúc này Tiểu Nhu cũng nhìn ngây người, cũng rất vui vẻ thay cho Khả Hinh, kích động đến nói không ra lời, lúc nhìn thấy Tổng Giám đốc đi về phía cha của mình, cô nhanh chóng đi về phía cha, giải thích nói: "Cha! ! Vị này là. . . . . . là . . . . . Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu chúng con, Tổng Giám đốc Trang!"
"Ồ! !" Chu Trường Dũng vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, vươn tay bắt tay với Trang Hạo Nhiên, cười lớn nói: "Tổng Giám đốc Trang! Rất vui được gặp! Trước kia tôi có mở nông trường, nghe nói người của các vị tới đây muốn đầu tư! ! Sau đó mọi người tự làm, cũng có chút thành tựu !"
Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười, càng nắm chặt tay Chu Trường Dũng, kích động nói: "Chu tiên sinh ngài khách sáo ! ! Phụ trách mở nông trường chính là một vị Tổng Giám đốc khác của Hoàn Cầu chúng tôi ! ! Năm gần đây Tổng Giám đốc Tưởng chúng tôi cố gắng đầu tư sản nghiệp nông trường, hi vọng thông qua một loạt hạng mục và đầu tư, có thể nâng cao lợi ích của người nông dân, càng có thể để cho thực khách của chúng tôi cùng mọi người ăn uống được yên tâm hơn ! !"
"Đúng, đúng, đúng! ! Lời này nói đúng! ! Hoàn Cầu Tổng Giám đốc thật sự là nhìn xa trông rộng ! !" Chu Trường Dũng lại nở nụ cười bắt tay với anh ! !
"Nào có ! !" Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười nói: “So với Chu tiên sinh, nông nghiệp rộng lớn, người trẻ tuổi chúng tôi chỉ học tập một chút, tương lai kính nhờ Chu tiên sinh chỉ điểm nhiều hơn! Khó được hôm nay Chu tiên sinh làm bữa tiệc lớn như vậy chiêu đãi cấp dưới của tôi, ngày khác mời ông đến Khách sạn Á Châu, tôi nhất định sẽ tận tình chiêu đãi!"
"Không cần khách sáo! !" Chu Trường Dũng lại cảm thấy cao hứng mà bật cười nói: "Hôm nay Tổng Giám đốc Trang ghé thăm, là vinh hạnh tối cao của nhà họ Chu tôi!"
"Không nói nhiều ! ! Cạn 3 ly trước, bày tỏ kính ý! Mấy cấp dưới của tôi, bình thường cũng không uống rượu quá say ! Tôi thay bọn họ uống đi!" Trang Hạo Nhiên vừa nắm Chu Trường Dũng, vừa vỗ bờ vai của ông, hai người cùng nhau xoay người, đầu tiên nhìn đống ly rượu nhân sâm chồng lên giống như kim tự tháp, ánh mắt anh cũng sáng lên, hết sức vui mừng nói: "Kim Ngọc Mãn Đường?"
"Cậu biết?" Chu Trường Dũng kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kinh ngạc hỏi.
"Dĩ nhiên! !" Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn Chu Trường Dũng bật cười, nói: ""Kim Ngọc Mãn Đường" của họ Chu, bắt đầu từ thời kỳ dân quốc cũng đã phát triển một thời ! Rượu thuốc ủ nhân sâm, vang xa nước ngoài ! Trong đó còn có một đoạn giai thoại ca tụng đến nay! Ở thời kỳ chống Nhật, ông cụ Chu vì bảo vệ các sinh viên đại học chống Nhật, đã lợi dụng "Kim Ngọc Mãn Đường" làm cho binh lính Nhật say ngã bảy ngày bảy đêm, bảo vệ sinh viên chạy nạn đến Tây Bắc, cũng bởi vì như vậy, ông cụ Chu là người chính trực, cảm thấy "Kim Ngọc Mãn Đường" đã từng chiêu đãi qua người Nhật Bản, mà thẹn với tổ tông. Trong cơn tức giận, liền kết thúc nghiệp rượu kia! Lúc tôi nghe tới cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc! Phải biết, có những chuyện có thể làm và không thể không làm, ông cụ Chu là người anh rất khó, cho dù cách làm của ông ấy như thế nào, chúng ta cũng nên sùng bái và cung kính!"
Chu Trường Dũng nghe nói như vậy, hai mắt rất sáng ngời, cảm thấy hả lòng hả dạ, cười kêu lên, nói: "Ồ, vị Tổng Giám đốc Trang này thật sự là rồng trong loài người! ! Nhân vật lịch sử lớn như vậy cậu cũng biết?"
"Ông đừng nói rồng trong loài người!" Trang Hạo Nhiên tiếp tục bật cười nói: "Chúng tôi đều là người trẻ tuổi ! So với vinh quang tối cao và lịch sử của họ nhà Chu, kể ra vô cùng chính trực và cảm động, chúng tôi thật sự không coi vào đâu! Lúc tôi xem tới đoạn giai thoại này, cũng hận không được xuyên không đến thời kỳ dân quốc cùng ông cụ Chu uống 3 chén lớn!"
"Ha ha ha . . . . . . . " Chu Trường Dũng cười lớn, tay vỗ mạnh bả vai Trang Hạo Nhiên, trong lòng sảng khoái, nói: “Hiện tại uống cũng còn kịp! !"
"Có thể ở bên dưới thỏi vàng thưởng thức Kim Ngọc Mãn Đường, thật sự là một chuyện vui thú lớn trong cuộc đời !" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, ngay lập tức đẹp trai, phóng khoáng xắn ống tay áo sơ mi trắng của mình, chuẩn bị uống với Chu Trường Dũng, thế nhưng lúc anh đang cuốn ống tay áo, vẫn liếc Đường Khả Hinh một cái.
Cả người Đường Khả Hinh đứng ở một bên, trên mặt tràn đầy kích động và nụ cười ngọt ngào, tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, thật vui vẻ. . . . . .
Nhã Tuệ cũng đưa tay ra, bưng mặt của con bé này, cười khẽ nói: "Cô nhóc ! ! Vui vẻ nhé! Nhìn cô cười kìa. . . . . ."
Đường Khả Hinh càng ngọt ngào tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, cúi đầu, khẽ cắn môi dưới.
"Tới !" Trang Hạo Nhiên xắn ống tay áo, trực tiếp thoải mái cất bước đi tới trước "Kim Tự Tháp", nhìn hơn một trăm ly rượu, không nói hai lời, liền ở trước mặt Chu Trường Dũng, lập tức cầm một ly rượu trên đỉnh tháp, không chút nào nghi ngờ, liền ngẩng đầu uống hết, lúc đám người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành căng thẳng nhìn anh, anh lại cầm cái ly, nuốt mùi thơm vào cổ họng, hết sức kích động bật cười nói: “Rượu ngon! ! Ít ra cất trong hầm mười năm! Ba củ nhân sâm ngàn năm! Chu tiên sinh thật coi trọng Hạo Nhiên tôi và cả đám cấp dưới! ! Cám ơn nhiều!"
"Ừ, sảng khoái, sảng khoái! !" Chu Trường Dũng rất vui vẻ, vỗ bàn một cái, mình cũng cầm một ly rượu, muốn cụng ly với Trang Hạo Nhiên ! !
Trang Hạo Nhiên lại phóng khoáng và đẹp trai xoay người, lấy thêm một ly rượu, thoải mái cụng ly với Chu Trường Dũng, lại uống một hơi cạn sạch, mới nở nụ cười nói: "Hôm nay rượu này là của tôi và Chu tiên sinh đấy! ! Tối nay không say không về! Say tôi cũng tin tưởng Chu tiên sinh, có thể chiêu đãi Hạo Nhiên một ngày hai ngày! !"
"Tốt! ! Đừng bảo là một ngày hai ngày, chính là một năm, mười năm cũng được! ! Rượu gặp tri kỹ ngàn chén ít! ! ! ! Uống đi! !" Chu Trường Dũng không nói hai lời, lại bưng một ly rượu, cùng Trang Hạo Nhiên ở trước mắt bao người, kích động cụng ly, uống cho mọi người trong thôn nhao nhao cổ vũ, rất nhiều người trong thôn đều đang cảm thán anh đẹp trai này ở đâu tới, xuất sắc và tuyệt vời như thế, còn có một số cô gái, thấy Trang Hạo Nhiên cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai! !
Đường Khả Hinh ở trong tiếng la hét của mọi người, cảm nhận được Trang Hạo Nhiên đang ở bên cạnh, trái tim của cô lại dâng lên tình cảm rất ngọt ngào, rất ngọt ngào . . . . . .
Trang Hạo Nhiên đang uống cùng Chu Trường Dũng, trong ánh mắt lấp lánh, cũng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng đứng ở trong đám người, cũng kích động thâm tình mỉm cười! !