“Cha, cha không nên như vậy”. Tiểu Nhu khẩn trương muốn tới gần cha, vươn tay muốn cướp bản hợp đồng, vội vội vàng vàng nói “Nếu như mảnh đất kia là của con thì hãy để con sẽ tự quyết định đi mà.”
Chu Trường Dũng lập tức thu hồi lại bản hợp đồng, mặt trầm lại nhìn về phía con gái nói:
“Đây không phải là thời điểm thích hợp để con tự quyết định, chờ một lúc nữa rồi con sẽ có cơ hội đó.”
Lời nói của ông đầy hàm ý.
“Cha, làm sao có thể như vậy.” Tiêu Nhu lo lắng giậm chân nhìn về phía cha, cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn cha khẩn trương nói:
“Con bây giờ vẫn còn nhỏ, chưa muốn kết hôn, huống chi không có ai thích con cả nên cha đừng hiểu lầm, hơn nữa con nói với mẹ rồi.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lâm Phượng Kiều nghe tiếng con gái khẩn cấp, sốt ruột gần như sắp khóc, bà vội vàng vứt khăn tay đi vào phòng khách. Vừa rồi bà thấy mọi thứ còn tốt đẹp, thế nào mà bây giờ tất cả mọi người đều mang điệu bộ kỳ quặc, còn cô con gái dáng vẻ thì như phát điên muốn cướp văn kiện trong tay cha mình. Bà kỳ quái hỏi lại “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mẹ!” Tiểu Nhu lập tức chạy đến trước mặt mẹ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, khẩn trương kêu lên “Mẹ hãy lấy giúp con bản hợp đồng trong tay cha xuống.”
“A?” Lâm Phượng Kiều nhất thời kinh ngạc nhìn về phía chồng. Trương Hoa lúc này, nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ của cô em vợ, cũng vội vàng đỡ bà xã đang trong giai đoạn ở cữ, cùng nhau đi xuống nhà, nhìn thấy tất cả sự việc.
Chu Trường Dũng cũng kiên trì giữ vững quyết định của mình, nắm chặt bản hợp đồng, mặt hất lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười rộ nói: “Tổng giám đốc Trang, ngài có muốn cùng thuộc hạ của mình bàn bạc một chút hay không?”
Trang Hạo Nhiên nấc lên một tiếng, quay sang bên trái nhìn mấy người Tô Lạc Hoành rồi lại liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, không thể làm gì khác bèn cười trừ nói:
“Được! Chúng ta...chúng ta hãy ra ngoài một lát! Mọi người chờ một chút vậy.”
Dưới tán cây long nhãn.
“Lão Đại!” Tô Lạc Hoành lập tức từ sau lưng ôm chặt lấy Trang Hạo Nhiên, hung hăng hôn lên mặt anh một cái, nhất thời kích động đến muốn khóc
“Lão đại, lời anh vừa nói là thật sao? Là thật sự sao?”
“Cút đi.” Trang Hạo Nhiên mặt đầy ghét bỏ đẩy Tô Lạc Hoành ra, nóng mắt trợn trừng nhìn bề ngoài kích động của người này trực tiếp thản nhiên nói
“Tôi vừa có nói gì à?”
Tô Lạc Hoành liếc mắt nồng cháy nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lần nữa kích động thâm tình nâng mặt anh lên, thiếu chút nữa bắt chước Đường Khả Hinh hôn môi của anh.
“Những lời anh nói vừa rồi, thật sự rất cảm động, tôi nghe cũng muốn khóc! Ô ô ô ô ô! Lão đại, anh thực sự quá tốt, thật không uổng công tôi theo anh nhiều năm như vậy, cuối cùng vì câu nói của anh, tôi chết cũng nhắm mắt.”
Anh nói xong, một phen vươn tay ra ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, chân thành nức nở nghẹn ngào khóc.
“Này, tránh ra!” Trang Hạo Nhiên bị anh quấn lấy, phiền lòng đẩy anh xuống đất nói:
“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn thế này.”
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Sở Nhai lập tức đi tới, tươi cười nói:
“Bản thân địa chủ Chu đã lên tiếng, nếu ai cưới con gái ông ấy, ông liền đem đất cho. Trời ạ, còn chuyện gì có thể tốt hơn đây? Đây chính là Chu gia chiếm lĩnh hơn nửa đất nước nhé, đây thật sự là một vùng đất rộng lớn, nhiều như vậy, rất nhiều nhân sâm! Lợn này, dê này! Siêu thị khắp nơi trên cả nước đều toàn là rau củ, trái cây của Chu gia. Nghĩ đến mà phát thèm!”
“Thích hả…” Một giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng cất lên.
Lâm Sở Nhai vẫn còn đang cao hứng, ngẩng mặt lên.
“Nếu không anh làm con rể Chu gia nhé?” Giọng nói lại cất lên.
Lâm Sở Nhai ngẩn ra, xoay người lại thấy Nhã Tuệ ôm vai, vẻ mặt hờn dỗi mỉm cười với mình. Anh lập tức cười haha đi về phía cô, ôm Nhã Tuệ vào lòng, hôn thật mạnh lên mặt cô, mới nói:
“Ôi chao, anh không có vận mệnh đó, vợ anh là vô giá, cái gì cũng không bằng.”
Trần Mạn Hồng cười chậc một tiếng,rồi ôm vai tựa vào người chồng, liếc về phía Tô Lạc Hoành cùng Lãnh Mặc Hàn, cặp mắt hơi đảo qua liếc lại mới cảm thấy thú vị nói:
“Các đấng mày râu đang ngồi ở đây, chỉ có phó tổng Tô và phó tổng Lãnh là còn độc thân. Hai người đàn ông, ai sẽ là người kết hôn cuối cùng đây?”
Tiêu Đồng vừa mới đi đến, nghe những lời này không vui cố ý cười một tiếng nói:
“Đương nhiên là phó tổng Tô của chúng ta rồi, anh ấy cảm kích Lão đại như vậy thì phải lấy thân báo đáp chứ?”“Đi.” Tô Lạc Hoành lập tức vươn tay ra ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên cố ý nói:
“Đừng có nói bậy! Tôi và Lão đại đều là đàn ông chân chính, tôi lấy thân để báo đáp thì anh ấy cũng sẽ không chấp nhận đâu. Đúng không Lão đại?”
“Cút, nhìn bộ dáng cậu như vậy, Chu gia sẽ gả con gái cho chắc?” Trang Hạo Nhiên đẩy Tô Lạc Hoành ra, rồi lập tức nhìn mọi người nói:
“Tôi biết mảnh đất này rất hiếm thấy, nhưng Chu tiên sinh đưa ra yêu cầu này thì quả thật có chút làm khó mọi người. Cho dù tôi rất muốn có nó nhưng cũng không có khả năng đem hôn nhân đại sự của mọi người ra làm trò đùa. Dẫu sao đây cũng là chuyện cả đời. Mảnh đất này...mất thì thôi.”
“Thế nhưng buông tha một mảnh đất như vậy thì thật sự rất đáng tiếc. Mảnh đất kia thực sự là còn đắt hơn cả vàng. Phong thổ hiếm thấy, đúng không Khả Hinh.” Tô Lạc Hoành vẫn còn tiếc nuối không lỡ từ bỏ.
Đường Khả Hinh đứng một bên cũng khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là phong thổ hiếm có! Tương lai nhất định sẽ có giá cao hơn.”
“Buông tha, đúng thật là có chút đáng tiếc!” Trang Hạo Nhiên gật đầu nhưng vẫn khẳng định nói:
“Nhưng tôi cũng không thể mang hôn nhân đại sự của con gái nhà người ta ra làm trò đùa. Huống chi đây lại là Tiểu Nhu...Tôi rất thích cô ấy luôn bênh vực lẽ phải, đòi công lý cho bạn bè. Không nên làm lỡ dở người ta.”
“Ôi chao, Lạc Hoành, cơ thể cậu không có phần trên, sớm đã lưu lại ở quán bar rồi!”
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt lập tức xông tới, muốn lôi Tô Lạc Hoành đi vào “Vì mảnh đất kia, hy sinh đi!”
“Cút! Sắp đến cửa ải, bán đứng anh em! Tương lai không chừng lão tử có thể tìm thấy một người phụ nữ để cùng nhau đi hết cuộc đời nhé.” Tô Lạch Hoành liều mạng ôm chặt lấy cây long nhãn, rồi thấy chưa đủ, hai chân liền kẹp chặt lấy thân cây, kêu to lên: “Tiểu Nhu không phải là không tốt! Nhưng tôi là cầm thú mà, làm sao có thể khi dễ người ta chứ?”
“Mọi thứ đều có lần đầu tiên mà! Quá khứ cậu cũng không phải là xử nam chứ? Hôm khác tôi cùng Anh Kiệt đưa cậu đến bệnh viện tu sửa mấy chỗ, làm cho như mới nhé.” Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt tiếp tục cùng anh đùa giỡn, muốn đem anh giống như vỏ cây lột xuống bằng được.
Tiêu Đồng nhất thời tức giận nhìn ba người này, đây là lúc nào rồi mà vẫn còn đùa giỡn được, nhưng lại không nhịn được quay mặt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Đến giờ phút này mà Lãnh Mặc Hàn vẫn một mực không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay, lồng ngực thở hổn hển, đôi mắt lóe lên thật lâu, thật dài. Nhớ tới lời nói vừa rồi của Chu Trường Dũng mang theo đầy sự thất vọng, tâm tình của anh rất bực bội như muốn dâng trào, vẻ mặt căng thẳng, hết sức kiềm chế cùng với mâu thuẫn. Rồi nghe thấy Trang Hạo Nhiên chờ mấy người kia đang muốn đi vào trong buông tha miếng đất này, anh nặng nề mà gấp rút nói một câu “Chờ chút!”
Trang Hạo Nhiên dẫn đầu cùng mọi người nhìn về phía anh, sững sờ nói:
“Thế nào?”
Giờ phút này Lãnh Mặc Hàn không biết phải diễn đạt sao cho tốt, bàn tay vẫn còn nắm chặt hình quả đấm, dáng vẻ rất dứt khoát đi về phía mọi người nói:
“Tiểu Nhu, Tôi cưới!”
Mọi người ngẩn ra, ngay lập tức khẩn trương nhìn về phía anh, mặc dù biết anh và Tiểu Nhu có chút gì đó không phải là bạn bè đơn thuần nhưng cũng chưa tới mức này thì phải? Huống chi, Lãnh Mặc Hàn là một tên đầu gỗ, cho đến bây giờ cũng chưa lần nào mãnh liệt thể hiện tình ý với một ai cả.
“Người anh em!” Trang Hạo Nhiên kích động bước lên phía trước, vươn tay nắm chặt vai anh, vẻ mặt đầy nghiêm túc trượng nghĩa, ngửa mặt phẫn nộ nói:
“Tôi tuyệt đối! Tôi sẽ không vì một mảnh đất mà bán đứng hạnh phúc cả đời của anh em! Tôi không phải là người hèn hạ như vậy! Tôi tuyệt đối không! Nhất định không! Có điều...đây là thật sao?”
Mặt anh lập tức sáng lên lấp lánh như muốn ức hiếp bắt nạt người đàng hoàng, trung thực.
Đường Khả Hinh đứng một bên, tức giận vỗ vai anh.
“Này,anh nói đùa…” Trang Hạo Nhiên vừa mới nắm lấy tay Đường Khả Hinh, mỉm cười nhưng chưa nói hết câu đã thấy Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi vào. Mọi người cũng khẩn trương nhanh chóng cùng nhau đi vào.
Lãnh Mặc Hàn đi nhanh hơn mọi người một bước, nhìn Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều, Chu Tiểu Tình và các thành viên của Chu gia đang đứng ở bên trong. Tiểu Nhu lại càng khẩn trương giậm chân, đang muốn quấn lấy cha để đoạt lấy bản hợp đồng. Hai mắt anh tối lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, nhanh chóng đi tới, đứng trước mặt Chu Trường Dũng nói: “Chu tiên sinh!”
Chu Trường Dũng chờ tất cả mọi người yên lặng rồi nhìn về phía anh, Tiêu Nhu cũng khó hiểu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhìn về phía anh.
“Bản hợp đồng này là cháu nghĩ ra, có thể trả lại cho cháu không?” Lãnh Mặc Hàn phủ đầu, nặng nề nói hết câu.
Chu Trường Dũng vẫn trầm mặc nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cùng mọi người đi tới cũng giật mình, nhìn về phía anh…
Chu Trường Dũng cầm bản hợp đồng, phảng phất có chút tiếc rẻ người con rể này, ông nhìn sâu về phía anh, thật là tuổi trẻ tài cao, nhưng biết duyên phận không thể miễn cưỡng được, liền đưa bản hợp đồng cho anh.
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cầm lấy bản hợp đồng, không nói hai lời truớc mặt Chu Trường Dũng xé vụn bản hợp đồng thành những mảnh nhỏ. Lúc này anh mới cảm thấy bản thân tràn đầy cảm hứng, dáng vẻ kiên quyết, nắm chặt quả đấm, lập tức tràn đầy khí thế nói:
“Con gái bác, cháu sẽ cưới. Nhưng cháu cái gì cũng không muốn. Không muốn đất đai. Không muốn nhân sâm! Heo, dê cũng không muốn! Cháu chỉ muốn con gái bác!”
Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Trang Hạo Nhiên suýt chút nữa bất tỉnh.