Editor: Thùy Trang Nguyễn
Trang Hạo Nhiên xác thực không thể rời khỏi lâu như vậy, sau đó anh vẫn trở lại Chu gia, ống tay áo hơi xăn lên cùng Chu Trường Dũng uống rượu. Anh hớp một ngụm dịch rượu vàng óng, hai tròng mắt mị lực lóe ra, nhớ tới vừa rồi bên trong xe hai người ngọt ngào triền miên, nhất là lúc anh hôn đến nơi ẩm ướt giữa hai chân cô, chất lỏng ngọt ngào chảy ra làm cảm xúc anh sôi trào.
Trong nháy mắt anh nâng ly rượu uống thêm một ngụm rượu, nặng nề nuốt xuống, hai tròng mắt lóe ra nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Khả Hinh, thật làm cho người ta nóng ruột nóng gan! !
"Tổng giám đốc Trang! ! Đến đây! Uống nào!" Chu Trường Dũng lại cười, đưa tay vỗ bờ vai của anh, sảng khoái kêu! !
"Được!" Trang Hạo Nhiên gọi thẳng một hơi, chịu đựng sự rung động kia, lại giơ ly rượu cùng Chu Trường Dũng chạm cốc! !
Hoàng hôn đã xuống, ánh mặt trời chiều chiếu rọi khắp biệt viện suối nước nóng, sương mù quanh quẩn.
Đường Khả Hinh đã ăn cơm chiều, được Nhã Tuệ đỡ từng bước đi về phía suối nước nóng, tâm tình rung động nhớ tới vừa rồi ở trong xe Trang Hạo Nhiên nói một câu: Nếu như không phải nhớ anh, như thế nào một chiếc túi đơn giản mà không có hành lý, cần vận dụng trí tuệ độc nhất vô nhị của bà xã anh sao? Trong tác phẩm của Longfellow ông đã đề cập tới ... Một câu nói nhẹ nhàng khéo léo như nhìn thấu cô, lúc này nhớ tới sắc mặt phiếm hồng, vội vàng cúi đầu, xác thực... Xác thực... Là bởi vì nhớ anh... Xác thực... Xác thực... Kích động sôi trào vì anh hiểu chính mình....
Trái tim đập thình thịch.
Nhã Tuệ vừa đi vừa hơi nghiêng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, không khỏi cười, nói; "Xem ra có người lại đang tương tư ..."
"Em đâu có?" Đường Khả Hinh vội vã xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng hai tròng mắt lại ôn nhu động tình hơi lưu chuyển, nhớ tới vừa rồi cùng Trang Hạo Nhiên, anh đẹp trai đầy mị lực, cô lại ngọt ngào cười, theo Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng đi về phía biệt viện bên trong suối nước nóng! !
Ánh đèn tuyết trắng chợt sáng chói.
Phòng ngủ xa hoa, một ngọn đèn màu trắng chiếu sáng ngay chính giữa, ba mươi chiếc ly thủy tinh trong suốt được xếp ngay ngắn trên bàn, ba mươi chai rượu đến từ khắp mọi nơi trên thế giới được một tấm vải vàng kim phủ lên trên. Nhã Tuệ đã tắm rửa xong, mặc bộ đồ thể thao Nike màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa đứng trước bàn để rượu, hết sức nghiêm túc cùng cẩn thận nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói; "Em chuẩn bị xong chưa? Mặc kệ phát sinh chuyện gì, em nhất định phải cảm nhân được! !"
Đường Khả Hinh mặc áo phông màu trắng nhẹ nhàng cùng quần đùi màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, trừng lớn đôi mắt đầy trí tuệ, biểu lộ mấy phần kiên nghị gật đầu, nắm chặt tay nói nói; "Chuẩn bị xong! ! Em sẽ tiếp thu tất cả! Bắt đầu đi!"
Nhã Tuệ nghe lời này, nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Đồng!
Tiêu Đồng cũng nhìn về phía cô, sắc mặt hơi ngưng trọng cùng cẩn thận gật đầu, liền thong thả cầm lên dụng cụ mở chai, bắt đầu cầm lên một chai rượu, rất nhanh mà thuận lợi xoay tròn một cái, cạch một tiếng mở ra, một mùi hương giống như hương bạc hà cùng vơi một loại hương thần bí nào đó từ bên trong chai rượu thoát ra, len lỏi đến khắp các ngóc ngách trong phòng
Một trận gió thổi tới!
Đường Khả Hinh trong nháy mắt nhắm mắt lại, tùy ý Trần Mạn Hồng dùng vải đen che cặp mắt của mình lại, nặng nề thở dốc, ngửi mùi rượu lãng mạng mà manh mẽ này, đang tìm kiếm mùi hương này và nơi đã trồng nên nó.
Tiêu Đồng liếc mắt nhìn thật sâu vào Đường Khả Hinh, lúc này mới thong thả mở nắp chai rượu, hơi nghiêng miệng bình để vào miệng chiếc ly đế dài, dịch rượu màu hồng ngọc óng ánh chảy vào chiếc ly trong suốt.
Hai mắt Đường Khả Hinh mơ hồ, lại vẫn như cũ có thể ngửi thấy mùi rượu, nghe thấy tiếng rượu chảy vào ly, lập tức chính xác nói ra; "Nó đến từ California của Mỹ! Napa Valley! !"
Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ đều không lên tiếng nhìn về phía cô.
Trần Mạn Hồng không nói gì, mà trong nháy mắt tháo tấm vải đen trên mắt cô xuống! !
Đường Khả Hinh chợt mở mắt to, tâm tình vẫn có chút khẩn trương nhìn về phía ly rượu màu hồng ngọc trên bàn, cái ót của cô chợt căng thẳng, tức khắc cảm giác trước mắt thoáng qua một chút, màu sắc dịch rượu bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư phảng phất tựa như màu đỏ hồng, lại cảm thấy giống như là hồng bảo thạch. Hai tròng mắt cô nháy nháy, màu sắc dịch rượu trong ly càng ngày càng mờ dần.... Trái tim cô đập liên hồi, trên trán không khỏi toát ra mồ hôi.
Vô luận quy chế thi đấu thay đổi thế nào, thế nhưng lợi dụng sự lợi hại của đôi mắt để quan sát dịch rượu, lại qua ngôn ngữ của chính mình chính xác miêu tả màu sắc của dịch rượu ra, nhất định sẽ phải thi ! !
Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, còn có Trần Mạn Hồng khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói; "Thế nào? Thấy chuẩn sao?"
Đường Khả Hinh nặng nề khẩn trương nháy nháy đôi mắt mờ ảo, nặng nề thở phì phò, một lần nữa muốn tập trung tinh thần nhìn về phía dịch rượu trong ly, lại phát hiện bởi vì nhìn càng lâu, màu sắc dịch rượu trong chén càng ngày càng mờ dần, trái tim cô lạnh lẽo muốn lợi dụng sự hiểu biết của mình, lưu chuyển đến tên các trang trại rượu ở California nước mỹ.
"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ khẩn trương kêu cô, nói: "Em không thể sử dụng biện pháp sàng lọc chọn dịch rượu! ! Em nhất định phải thấy được! Em phải biết, riêng Pháp đã có muôn vàn trang trại rượu, em không thể lọc hết được.!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, lồng ngực bị đả kích, hai tròng mắt mãnh liệt lóe lên, lại hơi bình tĩnh gật đầu, làm cho tâm tình khẩn trương của mình dần hồi phục, lại hơi mở hai tròng mắt ôn nhu nhìn về phía ly rượu kia...
Tào Anh Kiệt cùng Tô Lạc Hoành đứng ngoài cửa, khẩn trương nhìn thân ảnh cô đơn của Đường Khả Hinh, đối diện trước mặt là những ly rượu, cũng có chút khẩn trương.
Tin tức truyền đi! !
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, tiếp tục cùng Chu Trường Dũng uống rượu, lúc đang uống rượu nhìn thấy tin nhắn truyền đến tin tức của Đường Khả Hinh, anh suy nghĩ một chút, hai tròng mắt lại kịch liệt di chuyển...
Biệt viện suối nước nóng!
Bác Phúc đứng dưới ánh đèn, tay cầm kim châm trước mặt Đường Khả Hinh đem kim châm đốt nóng đến đỏ ửng, thừa dịp kim châm còn đang nóng liền đâm vào huyệt vị, từng chữ sâu xa nói; "Hiện tại bác dùng phương pháp châm cứu nóng cho con, hi vọng có thể giúp con nhanh chóng nôn ra máu độc! ! Trong lúc nhìn dịch rượu có thể nói cảm giác cho bác biết!"
Đường Khả Hinh cảm giác kim châm nóng đâm vào cổ mình, một trận đau đớn truyền đến, cặp mắt của cô mờ mịt như sương mù, lại lập tức có chút rõ ràng, cô lại khẩn trương nhìn về phía dịch rượu kia, một lần nữa nhìn thấy dịch rượu có màu hồng bảo thạch, cô lại không dám khẳng định, do dự trong nháy mắt, dịch rượu kia trong nháy mắt lại biến thành những thứ màu sắc khác nhau, cô lại có cảm giác nặng nề thở dài một cái.
"Không cần khẩn trương! !" Bác Phúc lấy thêm một cây kim nhỏ châm nóng, hơi đâm vào huyệt thái dương của cô.
Một cảm giác đau đớn làm cho cô lập tức hoa mắt, sắc mặt của cô trong nháy mắt tái nhợt, lại thở dốc, mồ hôi chảy ra nhìn về phía dịch rượu trong ly, không hiểu sao có chút đau lòng...
Dịch rượu kia phảng phất như có ma quỷ, mê hoặc người thẳng hướng về phía Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh hơi bộc lộ vẻ mặt bị dịch rượu chinh phục, trái tim cô như bị mê hoặc, ngửi thấy mùi rượu lại bắt đầu cảm thấy bi thương, hai tròng mắt cô ngấn lệ, khổ sở kiềm chế, không khỏi mất đi lý trí kêu lên; "Hạo Nhiên... Hạo Nhiên... Anh ở đâu? Hạo Nhiên..."
"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng khẩn trương kêu cô! !
Bác Phúc một biên châm cứu cho cô, một bên nóng mắt nhìn cô.
"Hạo Nhiên... Hạo Nhiên..." Hai tròng mắt Đường Khả Hinh run rẩy kích động, cô lại kiềm chế tâm trạng nhìn về phía ly rượu kia, cảm giác màu sắc càng ngày càng mờ, càng ngày càng hồng, dần dần lại đen. Cô thoáng ngẩng đầu sợ đến trái tim run rẩy, nhìn sự bài trí xung quanh căn phòng, màu xanh không phải màu xanh, màu vàng không phải màu vàng, màu trắng không phải màu trắng, cô chợt kinh hoàng sợ hãi nói; "Tôi không nhìn thấy! ! Tôi bị mù rồi ! Tôi bị mù rồi —————— Tôi căn bản không thể nhìn ra màu sắc trong ly rượu kia. Tôi bị mù rồi ! ! !"
Cô đột nhiên kích động kêu lên, cảm giác dịch rượu kia kích thích chính mình! ! !
"Khả Hinh! Em làm sao vậy?" Nhã Tuệ đột nhiên trận kích động kêu cô! Đường Khả Hinh trong nháy mắt bị dịch rượu này lien tục kích thích, sợ đến hai tròng mắt run run, tựa hồ muốn trong nháy mắt muốn thoát khỏi, những kiến thức sư phụ truyền dạy trong nháy mắt cũng biến mất. Ngoài cửa sổ một làn gió lạnh thổi vào, những bông hoa lựu ngoài cửa sổ trong nháy mắt như khô đi. Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng lập tức cảm thấy lạnh, thoáng cái ôm vai nhìn về phía tối tăm ngoài cửa sổ...
Một thân ảnh màu trắng từ trong rừng núi tối tăm di chuyển qua đây, hướng về phía suối nước nóng đi đến.
Đường Khả Hinh vẫn như cũ nặng nề thở dốc, nóng mắt nhìn về phía dịch rượu trong ly, đỏ hồng, đỏ đậm, hồng bảo thạch, con là... Cô càng nhìn càng kích động, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống, lại phát hiện càng nhìn lại càng mê man.
Cánh cửa lớn của biệt viện suối nước nóng chợt mở ra.
Trang Hạo Nhiên rất nhanh vừa thở dốc vừa đi xuống qua con đường giữa những mỏm núi đá, nhìn Tô Lạc Hoành; "Tình huống thế nào rồi?"
Tô Lạc Hoành một bên cùng anh khẩn trương đi vào trong, một bên sốt ruột nói: "Hình như không ổn định! ! Cảm xúc ngày càng dao động, rất kì quái!
Mi tâm Trang Hạo Nhiên căng thẳng, nghe mấy lời này lại nhanh chóng cất bước hướng vào bên trong suối nước nóng, đi qua những hang đèn lồng đỏ màu sắc kỳ ảo, anh rốt cuộc nhanh chóng đi tới phòng ngủ chính, nhìn thấy sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, trên trán chảy đầy mồ hôi, hai tròng mắt run rẩy ưu thương ngấn lệ, nhìn về phía chiếc ly rượu kia, mùi hương của dịch rượu ngày càng mạnh mẽ, gần như choáng váng.
Hai tròng mắt anh nóng lên.