Editor: Ngày Đẹp Tươi
"Cái gì?" Lãnh Mặc Hàn một trận khiếp sợ kêu lên, tức khắc cầm phong thư này lên, phi như bay xuống cầu thang, đi nhanh hướng Tô Lạc Hoành, vẫn như lạc trong sương mù khẩn trương nhìn anh, kích động hỏi: "Cậu nói cái gì? Cậu nói người nào đi ?" Tô Lạc Hoành vừa thở dốc, vừa đưa tay ấn giữa bụng đau đớn, nuốt một cái nơi cổ họng khô cạn, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, chạy đến mức sắc mặt tái nhợt nói: "Tiểu Nhu đi rồi! ! Vừa mới đi ... Nghe Chu tiên sinh nói, tối hôm qua đã cùng cha thương lượng, để cha đưa tiền, cô ấy ra nước ngoài học tập. Thì ra cô ấy cũng đã quyết định từ sớm rồi! ! Tôi dự đoán cô ấy không thể lực chọn cậu, có thể là vì nguyên nhân này!"
Lãnh Mặc Hàn trái tim như bị người ta nện một búa, cảm giác sôi trào kia, sắp sửa đem mình thiêu cháy, hai tròng mắt anh nặng trĩu, không biết là nên đuổi theo, hay là nên đọc thư, tay anh siết chặt bức thư với nét chữ ôn nhu này, do dự một hồi, vẫn quyết định muốn cất bước, đuổi theo cô gái kia… Thế nhưng anh vừa mới vội vàng chạy về phía trước...
"Lãnh phó tổng!" Một thanh âm, ôn nhu mềm mại gọi anh lại! !
Lãnh Mặc Hàn thần sắc quái dị cùng kích động xoay người, nhìn về phía người trước mặt.
Chu Tiểu Tình kéo thân thể khó chịu của mình đang trong thời gian ở cữ dậy, vẫn mặc váy dài lam nhạt dành cho phụ nữ có thai, bên ngoài khoác áo lông màu trắng, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, thấy dáng vẻ anh lo lắng như vậy, cô lại thu lại vẻ mặt, nhìn về phía anh yên lặng nói; "Anh trước hết không nên gấp gáp đi tìm Tiểu Nhu, tôi nghĩ trước hết nên dẫn anh đến một nơi... Đây là Tiểu Nhu nhờ tôi khi nó đi, để tôi dẫn cậu đến đó..."
Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt chợt lóe, thật khẩn trương nhìn về phía cô.
Chu Tiểu Tình đầu tiên là sắc mặt yên lặng liếc mắt nhìn Tô Lạc Hoành, lúc này mới chậm rãi xoay người, vừa đi về phía trước, vừa nói; "Mời một mình cậu đi theo tôi..."
Lãnh Mặc Hàn vẫn có phần do dự nhìn cô.
"Đi thôi..." Chu Tiểu Tình vừa đi vừa nói.
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Chu Tiểu Tình như vậy, mặc dù trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng vẫn nhìn về phía Tô Lạc Hoành hơi gật gật đầu, mới xoay người, theo Chu Tiểu Tình đi về phía trước...
Sáng sớm, dãy núi xanh xanh lên xuống nhấp nhô, từng cơn gió nồng cuối thu thổi tới, vẫn thổi không đi những cành lá xanh tươi trên núi...
Chu Tiểu Tình lẳng lặng dẫn theo Lãnh Mặc Hàn phía sau, trải qua một con đường mòn thôn sâu thẳm nào đó, liền từ từ hướng về phía một dãy núi sâu đi đến... Lãnh Mặc Hàn tay cầm phong thư kia trong gió, mang theo vài phần nghi ngờ theo Chu Tiểu Tình từ từ dọc theo con đường dẫn lên núi, nhưng khi anh khó khăn muốn chạy lên, lại phát hiện hai bên đường núi vốn thập phần khó đi, thậm chí trái phải trồng rất nhiều lá có gai, cành lá đều giống như vừa mới bị một lưỡi hái sắc bén cắt đi, đây là con đường vừa mới được khai phá ra...Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc truyện .com
Chu Tiểu Tình vừa đi, vừa nghĩ đến lúc em gái rời đi, hai mắt cô không khỏi ươn ướt, bộc lộ mấy phần không nỡ cùng đau lòng, vừa đi vừa nghẹn ngào nói: "Em gái tôi... Vì để cho cậu lên núi dễ dàng hơn một chút, lúc bắt đầu tiến hành, nó vẫn đội gió lớn mưa to, dùng liềm mở cho cậu một lối đi nho nhỏ, nói sợ trên núi lá cây có gai, không cẩn thận đâm vào cậu... Nói thân thể cậu vẫn chưa khỏe, không thể lại bị thương..."
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong lòng đáu nhói, không nói nên lời nhìn về phía bóng lưng Chu Tiểu Tình đang nặng nề bước đi, nhớ tới cô gái luôn mong nhớ trong lòng kia, mang theo nụ cười ngọt ngào mà thiện lương, anh không khỏi lại cúi đầu, vừa cất bước lên núi, vừa trái phải nhìn on đường nhỏ vừa được rẽ ra, lá kiếm kia xác thực rất sắc, anh không hiểu nhớ tới, khuya ngày hôm trước, lúc gặp cô, mặt cô bẩn bẩn, và đôi tay nhỏ bé bị thương, nội tâm anh như bị người ta nện búa, không thể chờ đợi được mở lá thư trong tay, nhìn về phía nét chữ xinh đẹp kia...
"Lãnh phó tổng... Khi anh đọc được lá thư này, em có thể đã rời khỏi, cảm ơn anh tối hôm qua đã bầu bạn cùng em... Xin anh tha thứ cho em, hôm qua nghe thấy những lời biểu đạt tình cảm của anh với em trước mặt cha, em mặc dù rất cảm động, nhưng vẫn không có cách nào đáp ứng anh... Em thật xin lỗi... Em cũng rất áy náy... Đó là một khắc dũng cảm nhất trong đời em, lại dùng để cự tuyệt anh. Hôm qua, em chạy ra, trốn ở trong giàn nho cả ngày, nghĩ đến lý do tại sao không thể đáp ứng anh. Bởi vì em cũng rất thích bên cạnh anh, cùng anh một chỗ rất vui vẻ... Nhưng đó có thực sự phải là tình yêu hay không? Em không biết... Đó có phải thực sự là thích hay không... Em cũng không biết... . . . Đó có phải là động tâm hay không, em lại càng không biết.
Em nghĩ, một người không biết làm việc, không biết ứng xử, lại càng không hiểu tình cảm như em, có tư cách gì đi đáp ứng tình yêu của người khác? Em cả đời này, làm người vẫn luôn hồ đồ lẫn lộn, cái gì cũng không hiểu. Thử hỏi, em sao có thể có trí tuệ như vậy, đi hiểu một phần tình yêu? Cảm ơn anh tối hôm qua đã nói ra câu ấy, một đời đâm lao phải theo lao, em nghe , kỳ thực rất cảm động. Có lẽ anh có thể đâm lao phải theo lao với em, nhưng em lại không thể... Bởi vì cuộc đời của em, vẫn luôn phạm lỗi! Em lại đối với anh... Cũng muốn đối mặt một lần!"
Lời này, nói ra một cách nghẹn ngào đến vậy...
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn thoáng qua một chút đau lòng, tay cầm giấy viết thư, tiếp tục cất bước đi về phía đường núi gập ghềnh...
"Lãnh phó tổng. Em muốn nghiêm túc đối xử với anh... Cho nên em không thể đáp ứng anh... Cuộc sống của em lần đầu tiên vì anh, nghiêm túc thực sự suy nghĩ vấn đề... Em thực sự thực sự cũng rất hi vọng, chính mình được như Khả Hinh, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của anh, là em có thể hiểu ý của anh, em nhớ lại trước đây, nghe thấy anh nói đến phượng tím, em hẳn là nên thông minh như Khả Hinh, sớm mở ra con đường này cho anh, thế nhưng em cư nhiên không thể dự kiến, anh sớm như vậy đã tới nhà của em..."
Lãnh Mặc Hàn đọc đến đây, anh hơi giật mình, không hiểu sao đau lòng, cũng không để ý tới giải thích...
Chu Tiểu Tình lại vừa đi lên núi, vừa nghĩ tới cô em gái ngốc nghếch kia của mình, cô oa lên một tiếng đau lòng khóc lên, kêu to: "Em gái à ———— Em sao lại ngốc như vậy! ! Em nếu như muốn cùng chị đi ngắm sao, em nói ra thì tốt rồi, chị không muốn anh rể, cũng tới cùng với em ———— em nói đi là đi , em nói chị phải làm sao bây giờ a?"
Lãnh Mặc Hàn ẩn nhẫn sự đau lòng, tiếp tục cầm giấy viết thư hướng con đường núi đi, phát hiện càng đi lên núi, con đường nhỏ kia càng lúc càng rõ ràng...
"Lãnh phó tổng... Em phải đi... Em nghĩ phải đi trước anh... Em cũng muốn được như Khả Hinh, đi thực hiện theo đuổi ước mơ cuộc đời mình... Em không muốn lại ngốc nghếch cả một đời, em muốn mình trở nên thông minh hơn một chút, như vậy sau này lúc em trở về, cùng anh làm bạn, có lẽ em có thể nghe hiểu lời nói của anh hơn ... Em biết anh không thích nói chuyện, em nhìn thấy trong nhà anh, không có bất kỳ bài trí nào, em rất khổ sở, em rất thương tâm... Thế nhưng em biết, anh cần nhất , là một người bạn tri kỷ, một người hiểu được anh... Hôm nay... Em đem một phần lễ vật trân quý nhất trong đời em tặng cho anh... Hi vọng anh có thể thích..."
Lãnh Mặc Hàn hơi đánh trống ngực, bất tri bất giác đã đứng trên đỉnh núi, lại đón gió mát lành, từ phong thư rút ra một phần văn kiện, mặt trên rõ ràng là khế ước mảnh đất vườn nho mà Trang Hạo Nhiên muốn, còn có một mảnh đất khác... Anh hơi sững sờ, cư nhiên nhìn thấy trên khế ước đất kia, dán một ảnh chụp phượng tím mộng mộng ảo ảo... Anh nghĩ không rõ ý nghĩa này lắm...
Chu Tiểu Tình lại rơi lệ, đứng ở đỉnh núi, xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói; "Tới đây! ! Đây là lễ vật Tiểu Nhu tặng cho cậu, hãy nhìn xem!"
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lúc này mới ngẩng đầu, tại đây trong nháy mắt, anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hương này mang theo hương vị quen thuộc trong quá khứ, hai tròng mắt anh chợt lóe, cảm giác trận trận cánh hoa màu xanh tím, cư nhiên như gió như mộng, ôn ôn nhu nhu bay đến qua mặt mình, thậm chí xoay tròn trong thế giới của mình, anh còn chưa kịp kinh ngạc cùng quái lạ, thì đã nhìn thấy chính mình đứng dưới chân núi, mà phía trước một ngọn núi tới khe núi, cư nhiên đủ loại mộng mộng ảo ảo, trùng trùng điệp điệp những cây phượng tím, lúc này đang thời kỳ nở hoa, cánh hoa khắp núi rừng, lãng mạn theo gió bay múa, lộ ra cực độ khát vọng, cực độ an ủi với cuộc sống! !
Cánh hoa kia xoay tròn, thậm chí còn như người mẹ, thật sâu yêu thương...
Lãnh Mặc Hàn không thể tin nổi nhìn về phía cây phượng tím bay khắp bầu trời này, còn có những cánh hoa màu tím đang bay tán loạn, dường như toàn bộ thế giới, đều là màu tím ôn nhu kia... Từng ký ức thời thơ ấu, có liên quan đến gia đình, tức khắc tràn đầy trong đầu anh, anh lại nhớ tới cha mẹ đứng dưới gốc cây phượng tím, hướng về chính mình mỉm cười vẫy tay... Khuôn mặt ấy, chính mình đến nay cũng khó quên...
Hai tròng mắt anh không nhịn được đẫm lệ, dường như nhìn thấy cha mẹ đã yên tâm muốn xoay người rời đi, anh không nỡ muốn cất bước, nhưng chỉ thật sâu ngóng nhìn cha mẹ cứ như vậy lắc đầu tươi cười, chính mình đành phải ẩn nhẫn thật sâu bi thương mà tươi cười, tùy ý khuôn mặt run run, trượt xuống nước mắt, lại vẫn gật đầu...
"Lãnh phó tổng... Ngôn ngữ của hoa phượng tím, là tuyệt vọng trong cung bậc tình yêu còn sót lại... Em hi vọng cuộc sống của anh, không nên bị những ký ức trong quá khứ, che phủ đi tương lai của anh. Dù sao, anh chờ mong phượng tím, là nở hoa từ năm này sang năm khác... Ngày đó trong mưa, anh nói với em về hoa phượng tím, em vẫn muốn mang anh tới nhà em nhìn, muốn cho anh một ngạc nhiên vui mừng... Thế nên bắt đầu từ ngày anh nói với em về phượng tím, em mỗi ngày về nhà, đều phải lên núi xem... Xem nó có nở hoa hay chưa... Nhưng em vẫn chờ đợi, chờ đến mức sốt ruột, nó lại vẫn không có nở hoa... . . . Rốt cuộc, ngày anh tới, em cố ý hưng phấn chạy lên núi nhìn, chúng cư nhiên trong một đêm, toàn bộ đều nở hoa... Em thực sự vui đến muốn khóc... Cảm ơn ông trời, có thể để cho tôi làm một việc như vậy cho anh... Mảnh đất này là của hồi môn của em, còn có cả vườn nho kia nữa... Em đem tất cả đều đưa cho anh. Sau này, anh hãy thường xuyên đem em gái đến xem... Em hi vọng anh hạnh phúc! Xin anh... Nhất định phải hạnh phúc! Em nguyện ý dùng những thứ sở hữu cả đời mình cầu khẩn, toàn bộ đến chúc phúc anh. Hẹn gặp lại!"
Lãnh Mặc Hàn kích động run rẩy cầm phong thư màu lam này, dường như giữa nét chữ xinh đẹp kia, có thể nhìn thấy một cô gái đáng yêu mà thiện lương, lúc viết phong thư này, dáng vẻ không nỡ mà rơi lệ... Tim anh bỗng đua nhói, nước mắt cuối cùng run rẩy chảy xuống, ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía phượng tím mênh mông vô tận khắp đồi núi này, cánh hoa bay khắp nơi, lại mờ ảo xếp thành một cô gái đáng yêu, đẫm lệ tươi cười, trong lòng anh lúc này, tràn đầy ngàn vạn yêu thương, không ngừng hô hoán tên cô gái kia...
Chu Tiểu Tình cũng đứng ở một bên, vừa khóc vừa nhìn hướng Lãnh Mặc Hàn, nghẹn ngào nói: "Em gái tôi biết hôm nay mình phải rời đi, cố ý đem con đường núi này nhanh chóng mở ra! Trước khi đi, tay còn bị cắt đứt! Nếu như cậu nghĩ về chút tình ý của nó, xin cậu hãy sống thật hạnh phúc! Nó thực sự thực sự là một nha đầu ngốc! ! Từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng nghĩ cho chính mình, luôn luôn nghĩ cho người nhà cùng bạn bè! Bị người ta khi dễ, bị người ta mắng, cho tới bây giờ cũng đều không để ý, tôi sao lại có một đứa em gái ngốc nghếch như vậy chứ... Ô ô ô ô..."
Người chị này nhớ tới em gái, kìm lòng không được ngồi xổm trên mặt đất khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Em gái à! ! Em một mình chưa từng đi xa nhà, sao lại đi Pháp a? Nếu có chuyện gì, chị phải làm sao bây giờ a? Mẹ bởi vì em đi rồi, đều canh ở cửa nhà, khóc đến thật đau lòng. Nếu như em thực sự muốn ra ngoài học tập, nhất định phải không được thua kém trở về! Ô ô ô..."
Lãnh Mặc Hàn lại nghe lời này, nước mắt lăn dài, vẫn chìm đắm trong ưu thương của bức thư mà Tiểu Nhu vết, cho đến khi nghe tiếng khóc của Chu Tiểu Tình, nhắc nhở anh! ! Anh tức khắc khẩn trương nhìn về phía Chu Tiểu Tình, sốt ruột hỏi; "Chị! ! Tiểu Nhu khi nào thì đi ?"
Chu Tiểu Tình vừa khóc vừa nói: "Lúc tôi cùng cậu gặp mặt, nó mới ra khỏi cửa không có bao lâu, lúc này dự đoán đã ngồi xe buýt đi đến cửa thôn rồi!"
Lãnh Mặc Hàn trong lòng đau đớn, lập tức cảm giác vết thương nơi lồng ngực đau như muốn nổ tung, tay anh giữ chặt vết thương này, cắn chặt răng tức khắc xoay người, thật nhanh đi xuống núi ——————
"Ai, cậu muốn đi đâu?" Chu Tiểu Tình đứng lên, khóc kêu anh! !Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc truyện .com
"Tôi muốn tìm cô ấy về! Tôi không cho phép cô ấy đi! !" Lãnh Mặc Hàn nói xong, lại vội vàng thật nhanh xuống núi, tùy ý lá kiếm sắc nhọn ven con đường núi, cắt vào cánh tay cùng thân thể từng đợt đau, anh vẫn dùng hết tốc lực nhanh nhất, thật nhanh xuống núi, vừa xuống núi vừa đau lòng nghĩ: "Tiểu Nhu! ! Em chờ anh một chút! ! Em chờ anh một chút! ! !"
Một trận cơn gió thổi tới, đưa tới trùng trùng điệp điệp thật sâu tưởng niệm! !
Xa xa, vùng đất cỏ lau vàng óng, một bóng người ôn nhu mà trắng tuyết, từ từ di chuyển về phía bên này...
Tiểu Nhu, lúc này, mặc váy ren dài tuyết trắng, đi ủng ngắn màu trắng, mái tóc dài đen xõa, đội thêm chiếc mũ dệt kim rộng trên đầu, hiếm khí có được dáng vẻ trưởng thành và ngọt ngào như vậy kéo vali hành lý màu hồng phấn, mặt bộc lộ vài phần ưu thương cùng ẩn nhẫn, vừa đi về phía trước, vừa nghĩ đến lúc mẹ tiễn mình ra đến cửa thôn, dáng vẻ thương tâm lau nước mắt, cha thì ngồi trong phòng tránh mặt, cô kìm lòng không được cúi đầu, rơi lệ...
Lần này đi xa, đều chưa kịp nói với quản lý cùng Khả Hinh, sợ nói ra, sẽ không nỡ rời đi...
Cô bé này, khẽ mím môi, tùy ý đôi mắt to tròn lấp lánh đẫm nước mắt, trận trận lăn dài, nhưng vẫn kiên cường hít hít chiếc mũi đỏ bừng, tiếp tục cất bước trên con đường thôn quê nhỏ, trải qua từng đám cỏ lau còn cao hơn cả mình đi về phía trước, rốt cuộc bước đến một cây cầu, đi tới con đường quốc lộ bùn đất, từ nơi này có thể ngồi xe buýt từ thôn vào thị trấn, nơi đó chỉ đơn giản đặt một sân ga, và một chiếc ghế dựa màu vàng đã cũ kĩ...
Tiểu Nhu liền như vậy, kéo vali màu hồng phấn, đi tới trước chiếc ghế dựa kia, nhàn nhạt ngồi xuống, chờ đợi hai phút xe buýt đến, vào thời khắc ly biệt này, suy nghĩ cô trống rỗng, cảm giác được đáy lòng, có loại cảm giác ngừng sinh trưởng, đúng như tốc độ đâm chồi của mùa xuân, chậm rãi sinh sôi... Cô lại vào giờ khắc này, mang theo một chút đau đớn cùng không nỡ, hai mắt cô đẫm lệ, kìm lòng không được nhớ tới, lúc Lãnh Mặc Hàn lên núi nhìn phượng tím, có thể bị lá kiếm đâm bị thương hay không, có hay không lưu ý, ở trên hợp đồng, mình đã viết lên hai quý nở hoa của phượng tím...
Một bóng dáng màu đen, đang nhanh chóng hướng bên này phi như bay đến! Lãnh Mặc Hàn thở hổn hển, trải qua từng cánh đồng lúa, lại đi vài mảnh đất trồng củ cải, nhìn đám cỏ lau ở ngay phía trước, anh lại thật nhanh chạy về phía trước, tùy ý vết thương nơi lồng ngực tràn máu, mồ hôi lạnh tỏa ra, đáy lòng lại chỉ có một suy nghĩ, tương lai nếu như có thể đuổi theo được cô gái này, nhất định phải nói thật nhiều thật nhiều những lời trong lòng với cô, càng làm cho cô hiểu được bản thân mình...
Một chiếc xe buýt cũ, cứ như vậy chậm rãi lăn trên con đường bùn đất mà lái tới...
Tiểu Nhu quay đầu, nhìn thấy chiếc xe buýt kia lái tới, cô lập tức đón gió, đứng lên, kéo vali hồng phấn của mình, đi về phía chiếc xe buýt đã chậm rãi dừng lại, lúc cửa xe mở ra, cô trực tiếp khom người đem tay kéo vali rút lại, dùng sức nhấc vali lên, đi lên xe buýt, an vị trên ghế bên cạnh ghế tài xế, mệt mỏi thở dốc, nhìn về phía tài xế ngọt ngào cười cười...
"Đi chơi sao?" Tài xế quen thuộc Tiểu Nhu, biết cô là thiên kim Chu gia! !
"Vâng! Đi học..." Tiểu Nhu ngọt ngào nhìn về phía ông, cười cười!
"Wow! Học tập! Đây là chuyện tốt!" Tài xế nói xong, liền cười nhấn ga, hơi thả phanh, để cho xe thong thả chạy về phía trước...
Lãnh Mặc Hàn thở dốc chạy đến đám cỏ lau kia , đã phát hiện chiếc xe buýt Trương Hoa nói, đã từ từ chạy về phía trước, anh một trận đau lòng quát to một tiếng; "Tiểu Nhu —————— "
Tiểu Nhu ngồi bên cửa sổ xe, dường như nghe thấy có người gọi mình, cô kìm lòng không được quay mặt sang, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng chỉ nhìn thấy trùng điệp những bụi cỏ lau rất cao, cô liền chỉ là cúi đầu, khẽ cười cười...
Xe buýt từ từ chạy về phía trước ————
Một bóng người màu đen, cách con đường xe buýt chạy một con sông, chạy như bay về phía trước —————— Lãnh Mặc Hàn thở dốc bước qua từng con đường mòn, vừa chạy về phía trước, vừa nhìn bên cửa sổ chiếc xe buýt cũ có một thân ảnh dịu dàng, hai tròng mắt đẫm lệ đau lòng kêu to: "Tiểu Nhu! ! Quay mặt nhìn anh đi! Tương lai! ! Mặc kệ sai hay là đúng! ! Em cho anh một cơ hội! ! !"
Tiểu Nhu tiếp tục ngồi bên trong xe buýt với âm thanh ầm ầm của động cơ, khẽ rũ đầu xuống, mặt có chút tiều tụy, không hiểu nhớ tới, đêm qua lúc cùng Lãnh Mặc Hàn dựa sát vào nhau ngủ, tay anh lại vào lúc ngủ say, nhẹ đặt trên người mình, mặt hơi đến gần tóc mình, chiếc mũi thẳng thở ra hơi nóng, khiến cổ cô nhồn nhột... Mặt cô lại bỗng đỏ bừng...
Ông trời ơi... Thế giới này, mỗi người đều có quyền nhận được tình yêu... Ít nhất, lúc các cô hồ đồ, gặp được duyên phận khó có được, lại cho một chút cơ hội... Thử đi, nỗ lực đi... Vì sao? Vì không biết ngày mai...
Lãnh Mặc Hàn nhìn xe buýt càng lúc càng xa, anh tức khắc đau lòng điên cuồng kêu lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy như bay về phía trước, lúc anh thở dốc, trải qua trận trận đồng ruộng, anh rốt cuộc mới nhìn thấy xe buýt kia cư nhiên dừng lại ngay phía trước, đang chuẩn bị đón một hành khách, hai mắt anh chợt lóe, lại thật nhanh chạy về phía trước ———— vừa chạy vừa nhìn về phía chiếc xe buýt kia lại đang từ từ mà đi, đau lòng kêu to: "Tiểu Nhu —————— "
Tiểu Nhu rốt cuộc cảm giác có người kêu mình, liền xoay người ra bên ngoài nhìn...
Tài xế cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vừa nắm tay lái, lúc sắp sửa quay đầu, lại bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một thân ảnh màu đen, tức khắc xuất hiện ở trước mặt xe, ông sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, sống chết đạp phanh lại, kêu to: "Trời ạ ———————— "
Két ————————
Chiếc xe buýt cũ kia kéo theo trận trận bùn đất, két một tiếng, thắng gấp bên đường cái, hành khách trên xe cũng bởi vì thắng gấp, mà toàn bộ đều nghiêng người đổ dồn về trước, Tiểu Nhu cũng cả người ngã về trước, khiến thân thể cô thiếu chút nữa nhào vào cửa sổ xe, cư nhiên cùng tài xế mở to mắt, nhìn về phía người đàn ông ngoài xe thiếu chút nữa bị xe đụng! ! !
Lãnh Mặc Hàn hai mắt nhắm chặt, toàn thân đầy mồ hôi đứng cách chiếc xe buýt công cộng chưa đến 3cm, sắc mặt tái nhợt, nặng nuốt nơi cổ họng khô cạn, dường như đang đợi vận mệnh bánh xe cán qua cơ thể mình, lại đang chờ đợi đã lâu, trừ tiếng gió, cùng bụi đất bắn lên, anh cái gì cũng không cảm giác được, anh tức khắc mở hai tròng mắt, lập tức cùng cô gái trước cửa kính xe đụng vào nhau, trong lòng anh đau đớn nhìn cô! !
Tiểu Nhu cũng mở to mắt, há to mồm, tay chống trước cửa sổ, vẫn khiếp sợ tim đập nhanh nhìn về phía người đàn ông trước mặt! !
Lãnh Mặc Hàn rốt cuộc cảm giác được cô gái trước mặt, xác thực dừng trước mặt mình, anh một trận cảm tạ trời đất thở dốc, nuốt một cái khô cạn nơi cổ họng, liền nhanh chóng cất bước, cắn chặt răng đi tới trước cửa xe buýt, vươn tay đập đập mạnh! !
Tài xế vẫn kinh hồn chưa bình tĩnh nghiêng mặt, nhìn về phía cửa xe vang lên tiếng đập bang bang phanh, không nhúc nhích! !
Lãnh Mặc Hàn vươn tay, lại cắn chặt răng dùng sức đau lòng đưa tay, bang bang phanh đập cửa xe kia, hai tròng mắt đẫm nước mắt kích động!
Tài xế lúc này, nghe thấy âm thanh kinh thiên động địa, mới vội vàng nhấn nút mở cửa xe, cửa xe tức khắc mở! !
Lãnh Mặc Hàn bước nhanh lên xe buýt, không cần nhìn, liền đi về phía Tiểu Nhu, kích động nặng nắm cổ tay cô gái vẫn còn đang quái dị cùng khiếp sợ này, kêu to: "Xuống xe!"
"Lãnh... Lãnh phó tổng..." Tiểu Nhu vẫn bộc lộ sự khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
"Xuống xe! !" Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, lại mạnh mẽ kéo vẻ mặt ngây ngốc của Tiểu Nhu, đem cả người cô nâng lên, lảo đảo kéo xuống xe, lúc đứng dưới con đường đầy bùn đất, anh trực tiếp mệt mỏi thở dốc đem chiếc vali hồng phấn kia ném về phía trước, chỉ chăm chú nắm cổ tay cô gái kia, thật sâu nhìn về phía cô, chậm rãi thở ————Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc truyện .com
Tiểu Nhu dường như còn chưa hồi hồn lại, mở to mắt liếc nhìn cái vali hồng phấn của mình bị ném sang một bên, lại khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn rốt cuộc chậm rãi thở, trên trán mồ hôi trận trận chảy xuống, hai tròng mắt nóng cháy nhìn về phía cô gái trước mặt, hôm nay trong trang phục ngọt ngào như vậy, tức khắc có chút không nỡ, nhưng vẫn vừa thở dốc, vừa nắm chặt cổ tay cổ, do dự một hồi, rốt cuộc quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái trước mặt...
Tiểu Nhu tức khắc sợ đến mức lui về phía sau một bước, lại mở to mắt, hoảng hốt nhìn về phía người trước mặt...
Tài xế xe buýt cũng quên lái xe, toàn bộ hành khách trên xe, đều chen lấn đến bên cửa sổ, nhìn về phía hai người kia.
Lãnh Mặc Hàn thật sâu nhìn cô gái trước mặt, nắm chặt cổ tay cô, nặng thở hổn hển, dường như sợ một phút không cẩn thận, cô sẽ lại chạy mất... Anh nuốt nơi cổ họng khô cạn, từng chữ từng chữ như người yêu, thật ôn nhu hỏi: "Em có phải muốn đi học hay không?"
Tiểu Nhu thật sâu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nửa quỳ ở trước mặt của mình, đại não cô vẫn còn chưa định thần, nhưng vẫn ngây ngốc gật gật đầu.
"Được! !" Lãnh Mặc Hàn gật gật đầu, lại cảm giác lồng ngực có chút như bị xé rách, anh cúi mặt, ẩn nhẫn sự đau đớn, mới yếu ớt nói: "Em đi đi! !"
"A?" Tiểu Nhu nghe lời này, càng trợn tròn mắt, không hiểu cúi đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu, thật sâu đôi mắt đẫm lệ nhìn cô gái trước mặt, giống như cầu hôn, tư thái nửa quỳ, giọng nói ngân vang, kiên nghị hữu lực hứa hẹn nói: "Anh chờ em trở lại! ! Anh tôn trọng suy nghĩ của em, anh tôn trọng sự lựa chọn tương lai của em! ! Cho nên anh ở đây... Chờ em trở về!"
Tiểu Nhu lại mở to mắt, nhìn về phía người này, trong lòng đau xót, nhớ tới một màn anh cừa dùng thân mình chặn trước cửa xe, cô ấp a ấp úng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ nói: "Anh... Anh... Anh đuổi theo tôi thành như vậy! ! Vừa rồi thiếu chút nữa còn bị xe đụng phải! Chỉ... Vì nói với tôi những lời này?"
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía cô, sâu ngưng một hồi, mới yếu ớt gật đầu, nói: "Đúng!"
Tiểu Nhu, cô gái ngốc nghếch này, lại vào thời khắc này ôn ôn nhu nhu cúi xuống, nhìn về phía người đàn ông đang nửa quỳ ở trước mặt mình, khuôn mặt đẫm mồ hôi mà kiên nghị, ánh mắt lấp lánh kia nhìn về phía mình, hai mắt cô không hiểu bỗng phiếm hồng, nội tâm cho đến linh hồn đều run rẩy...
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đứng lên, giống như bạn trai, vươn tay, đau lòng gảy những sợi tóc hỗn độn trên trán cho cô, ngón trỏ lại nhẹ trượt xuống khuôn mặt trái xoan của cô, từng chữ từng chữ nhắc nhở nói: "Lúc qua bên kia, cẩn thận một chút. Anh sẽ tức khắc thông báo cho thư ký phía Tổng công ty ở Paris, đi đón em! ! Sắp xếp chỗ ở cho em, sẽ mua cho em một chiếc xe, cho em đến trường dễ dàng một chút. Anh có thời gian, sẽ tức khắc bay đến Paris, cùng em đi một chút, tiếng Pháp của em không tốt. Anh sẽ đi... Anh dạy cho em! ! Anh sẽ để thư ký chuẩn bị di động cho em, mặt trên có số của anh, có địa chỉ bưu kiện của anh, có địa chỉ nhà anh ở Paris! ! Thậm chí địa chỉ công ty của anh ở bên đó! Mỗi ngày đều phải cùng anh liên lạc một lần! ! Anh muốn biết hành trình của em, xác định em thực sự an toàn! Cho đến khi em có thể một mình độc lập ở Pháp học tập vui chơi mới thôi! Nhất định phải cẩn thận, chăm sóc bản thân thật tốt, được chứ?"
Tiểu Nhu nghe lời này như bạn trai đang dặn dò, cô bị lăn qua lăn lại từ sửng sốt này đến sửng sốt khác.
Lãnh Mặc Hàn thật sâu nhìn về phía cô gái trước mặt, dáng vẻ ôn nhu cùng động lòng người, anh kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi xuống dưới, nghiêng mặt trên môi cô, nhẹ hôn, bình thản mà thưởng thức nụ hôn...
Thân thể Tiểu Nhu, hơi cứng ngắc, mở to mắt, cảm giác lúc người đàn ông này nhẹ hôn lên môi mình, trái tim cứ vậy mà bang bang đập loạn...
Lúc Lãnh Mặc Hàn khẽ hôn lên môi cô gái này, bỗng nhớ tới lần đó ở bên trong buồng xe, hai người triền miên quấn quýt, mặc dù nơi cổ họng, lúc này cực độ khát vọng cùng cô hôn nồng nhiệt, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn lúc này của cô, chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước, mới chậm rãi không nỡ mà buông ra... Hai tròng mắt anh tràn ra chút nước mắt, do dự một hồi, để cho thiên ngôn vạn ngữ nuốt xuống nơi cổ họng, cũi xuống, nhẹ hôn trán cô, hóa thành người yêu thâm tình hô hoán, nói; "Tiểu Nhu... Anh yêu em... Anh chờ em trở lại... Nếu như đến ngày đó, em vẫn như lựa chọn hôm nay. Anh vẫn sẽ tôn trọng em! !"
Tiểu Nhu nhẹ mím môi, nước mắt chảy xuống...
"Đi đi! Cố lên! !" Lãnh Mặc Hàn mặc dù không nỡ, nhưng vẫn ôm chặt thân thể mềm mại của cô thật lâu, rốt cuộc mới thở dốc, cúi xuống, trên chiếc nón trắng tuyết của cô nhẹ hôn, trong nháy mắt đem cả người cô ôm ngang lên, một lần nữa ôm lên xe buýt, cho cô ngồi lại vị trí cũ, nhìn về phía cô thật sâu cười, mới nhanh chóng đi xuống xe, cầm vali hành lí kia lên, đặt bên cjanh cô, lúc này mới đi xuống xe, đứng dưới xe phía cửa sổ nơi cô ngồi, ngẩng đầu nhìn cô.
Tiểu Nhu từ nãy đến bây giờ, vẫn đẫm lệ thật sâu nhìn người đàn ông trước mặt, không thể nói nên lời...
Lãnh Mặc Hàn mặc dù không nỡ xa cô gái trước mặt, thật sâu nói: "Em... Sauk hi đến Paris, có thể hay không nhớ tới, ở Trung Quốc có một bạn trai?"
Tiểu Nhu nghe lời này, tạm dừng một lúc lâu, mới hiện lên một điểm nghẹn ngào tươi cười...
"Hả?" Lãnh Mặc Hàn lại khẩn trương nhìn về phía cô.
Tiểu Nhu thật sâu nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa sổ, trên mặt lại hiện lên nụ cười cảm động, lúc nước mắt chảy xuống, cuối cùng gật gật đầu...
Lãnh Mặc Hàn vào giờ khắc này, nhìn về phía cô gật đầu, hai tròng mắt lại rưng rưng, kích động cười...
Xe buýt rốt cuộc lại chậm rãi khởi động...
Lãnh Mặc Hàn dần dần nhìn theo chiếc xe buýt kia rời đi, lúc phất tay, tim, xác thực đau đớn...
"Lãnh Mặc Hàn! ! !" Tiểu Nhu lại vào thời khắc lúc xe đi xa dần, rốt cuộc giật lại cửa sổ xe, thò đầu ra, kích động rơi lệ nhìn về phía người đàn ông đang đứng giữa đường kia, thương tâm thất vọng nhưng vẫn cảm kích nghẹn ngào nói: "Anh lần sau đừng như vậy! Nếu như liều mạng theo đuổi một người như vậy! Sẽ phải cầu xin cô ấy ở lại! Cô ấy sẽ ở lại ! ! Thế nhưng anh lại đem cô ấy đưa đi..."
Lãnh Mặc Hàn đứng giữa đường, thật sâu không nỡ nhìn về phía cô gái trước mặt.
"Em sẽ trở lại..." Tiểu Nhu vươn tay, hướng về Lãnh Mặc Hàn khóc vung mạnh tay, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Em sẽ trở lại! ! Anh đợi em! ! Em sẽ mỗi ngày điện thoại cho anh! Nhắn tin cho anh! ! Nói cho anh biết mỗi ngày em xảy ra chuyện gì! Cám ơn anh! ! Cám ơn anh tác thành ước mơ của em! !Em yêu anh ———— "
Nghe thấy tiếng gọi này! ! !
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, nhìn về phía cô gái đang dần xa, thương tâm vẫy tay, anh rốt cuộc đã đợi được những lời này, kìm lòng không được nghẹn ngào rơi lệ cười...