Khách sạn Á Châu! !
Trận thi đấu phục vụ rượu lớn trên thế giới đợt hai đã bước vào thời điểm khẩn trương. Từ khi trận thi đấu đầu tiên kết thúc vô cùng đặc sắc và kích thích, khách sạn Á Châu dần dần hấp dẫn ngày càng nhiều các phóng viên đến từ khắp các quốc gia trên thế giới, thậm chí có rất nhiều phóng viên tin tức cùng nhiếp ảnh gia đến từ nhiều đài truyền hình nổi tiếng cũng nhao nhao tới. Tất cả bọn họ trên tay cầm microphone, đứng trước đại sảnh khách sạn Á Châu, đón ánh mặt trời xán lạn và những cơn gió nhẹ của mùa thu, nhao nhao viết báo. Đây chính là trận thi đấu lịch sử của cuộc thi phục vụ rượu, là trận thi đấu khó khăn nhất, có yêu cầu cao nhất! Nhất là tuyển thủ Đường Khả Hinh mới chỉ hai mươi bốn tuổi, cư nhiên đạt được sô điểm cao nhất trong vòng thi đầu tiên, tiến vào đợt thi đấu thứ hai, đây chính là chuyện lớn, gây kinh ngạc trong giới rượu nho! Vô số nhà bình phẩm rượu nổi tiếng trên thế giới càng quan tâm đến cô gái này.! !
Hoắc Minh cùng người quản lý phụ trách trận thi đấu phục vụ rượu lớn lần thứ hai nhanh chóng cất bước chen chúc đi qua đại sảnh náo nhiệt ra bên ngoài, nhìn thấy các nhân viên đã bắt đầu bài trí chuẩn bị chiêu đãi các phóng viên của đợt thi đấu thứ hai. Màn che màu xanh đang kéo lên, những kỹ sư may tính nhao nhao tại hiện trường thử khởi động chạy thử những dàn ánh sáng cùng hình ảnh. Quản lý bộ phận tuyên truyền đứng trên khan đài, cầm bộ đàm thử âm thanh.
"Dự kiến thời gian họp báo là lúc nào?" Hoắc Minh nhìn vô số nhân viên đang mang ghế ngồi màu trắng sắp xếp, liền khẩn trương hỏi.
"Ba giờ chiều!" Thư ký chuẩn xác báo cáo thời gian! !
Hoắc Minh yên lặng suy nghĩ một hồi, liền gật đầu, tức khắc dẫn mấy vị quản lý xoay người, nói: "Đến phòng diễn ra đợt thi đấu thứ hai xem tình hình một chút! !"
Đợt thi đấu thứ hai của cuộc thi phục vụ rượu thế giới, cách thức thi đấu mang đậm dấu ấn lịch sử. Vòng thứ nhất thi viết yêu cầu nghiêm mật mà dễ dàng cho việc theo dõi sự khác nhau. Đợt thi đấu thứ hai hướng về việc bày ra nhưng đặc sắc của rượu nho, nó có nhiều ý nghĩa hơn là việc tuyên truyền đẩy mạnh và phát huy tinh thần của rượu nho, cho nên hoàn cảnh thi đấu cần phải công khai, tiếp thu những ý kiến bình luận của những tinh anh rượu nho đến từ khắp nơi trên thế giới tại hiện trường! ! Có vô số những người yêu thích rượu nho từ nửa năm trước đã nhao nhao đăng ký trên mạng để thưởng thức trận thi đấu lớn của thế giới.
Cho nên! Nơi thi đấu của đợt thi đấu thứ hai này được diễn ra phía sau vườn hoa của khách sạn Á Châu. Phía đông là nhà hát sang trọng nhất của châu Á, nó gần giống với dome city hall và sân khấu được xây dựng bằng thủy tinh trong suốt! Bên trong có thể chứa tới ba nghìn người, thiết kế thời thượng, đưa đến sự phát triển của khách sạn tại châu Á và bảo tàng lịch sử, có thể cho thấy tài năng diễn xuất của mỗi con người, tất cả đều là ngôi sao nổi tiếng thế giới.
Lúc này, phía trước nhà hát cũng tụ tập vô số phóng viên đến từ các quốc gia trên thế giới, những người lấy tin tức rất nhao nhao nâng camera đứng trên mặt cỏ viết tình hình thi đấu, nhiều phóng viên cùng nhiếp ảnh gia bắt đầu tiến vào bên trong nhà hát tìm đúng vị trí của mình để quay phim và chụp ảnh. Các thành viên của hiệp hội rượu đỏ cùng đạo diễn, tổng kỹ sư của nhà hát bắt đầu lần lượt tiến vào, chuẩn bị tốt âm thanh ánh sáng, một số nhân viên khác đang khiêng ra hai chiếc tivi màn hình phẳng to bố trí hai bên trái phải của nhà hát. Bên trái bắt đầu hiển thị thời gian thi đấu của cuộc thi, bên phải công bố danh sách các quan chủ khảo cùng ban giám khảo của cuộc thi. Các phóng viên nhao nhao tay cầm máy ảnh kĩ thuật số hướng về hai cái màn hình kia, lướt qua một vòng quan chủ khảo mới cảm thấy hết sức hứng thú. Thế nhưng tổng đạo diễn phía trước, một người đàn ông Trung Quốc hơi mập tuổi chừng bốn mươi nhanh chóng đi xuống, dặn dò nhân viên công tác lưu lại chuẩn bị chiêu đãi ký giả ngày mai, mới chính thức tuyên bố danh sách quan chủ khảo, cứ như vậy bấm một cái nút, các phóng viên đều thất vọng kêu lên.
Hai người quản lý Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng đúng mười hai giờ chạy tới, trong lúc mọi người bận rộn lập tức đi thay đồng phục, tay cầm bộ đàm chuẩn bị phối hợp với nhân viên của hiệp hội rượu đỏ làm việc, nghe nói có một nghìn ly thủy tinh và bình pha lê từ Pháp mới vận chuyển về, mười giờ trưa hôm nay sẽ vận chuyển đến khách sạn.
Trần Mạn Hồng vội vã mang mấy nhân viên của bộ rượu vụ đi kiểm kê số lượng ly rượu và bình pha lê . Nhã Tuệ thì cùng phó quản lý mang theo thẻ công tác tiến vào nơi diễn ra cuộc thi đấu, nhanh chóng đi qua cầu thang trong suốt đi lên nhà hát, nhìn ánh đèn trái phải, đang điều chỉnh chạy thử những dải ánh sáng màu trắng dung cho buổi tối. Cô liếc mắt nhìn, lại nhanh chóng cất bước đi vào trong, đã nhìn thấy nhà hát đã chứa đến ba nghìn người, ngồi theo bậc thang như được phân công theo ghế thượng đẳng cùng ghế thường, còn có những vị khách quý. Nhân viên công tác ở giữa khán đài đã nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho ba mươi quan chủ khảo cùng ba mươi giám khảo, phía dưới còn có một trăm vị giám khảo đại chúng. Hách Lệ thì đứng giữa sân khấu, đang thử microphone, nói chuyện cùng người điều khiển ánh sáng. Tại thời điểm cuộc thi diễn ra, yêu cầu toàn bộ sân bãi phải có đủ ánh sáng rõ ràng, mặt đất cũng không được có bất kỳ điều kỳ lạ nào, người điều khiển ánh sáng cùng cô nói chuyện lúc, phối hợp gật đầu!
Nhã Tuệ đứng bê ngoài chỗ ngồi ở tầng chót liếc mắt nhìn, tức khắc dẫn phó quản lý hướng vào phòng dành cho khách quý, vừa đi vừa nhanh chóng hỏi: "Toàn bộ chỗ ngồi cùng bài trí của khách quý đã rút lại hết chưa! ?"
"Rút rồi! ! Toàn bộ dùng để cho các tuyển thủ cùng giám khảo, còn có quan chủ khảo nghỉ ngơi!" Phó quản lý gật đầu nói.
Nhã Tuệ gật đầu lại đi vào bên trong...
"Đúng rồi! !" Phó quản lý đi lên phía trước nhanh chóng nói với Nhã Tuệ: "Vừa rồi nhận được điện thoại của trợ lý Trang tiểu thư, nói đêm nay muốn mở triễn lãm trang phục tại yến sảnh số mười ba, hi vọng chúng ta có thể cung cấp thủy tinh cung! ! Thế nhưng... Thủy tinh cung này ở trong nhà kho, phải được tổng giám đốc ký tên! ! Làm sao bây giờ?"
Nhã Tuệ dừng bước lại, hơi ngưng mặt nghĩ nghĩ mới quay đầu nói; "Tổng giám đốc vẫn còn chưa về?"
"Chưa có!" Phó quản lý vẻ mặt bộc lộ ngượng nghịu, có điểm ủy khuất nói: "Trợ lý của Trang tiểu thư thật là khó hầu hạ!"
Nhã Tuệ thoáng nghi hoặc, nghĩ lúc đó chính mình hôm nay từ lúc thấy Đường Khả Hinh trở về, bất quá đã là nửa giờ! Mà Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên không phải đã sớm trở về sao, hiện tại bọn họ đã đi đâu ?
Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc phanh gấp tại quảng trường bên ngoài khách sạn! !
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ vẻ quái dị, như bà xã của người ta xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khiếp sợ mở to mắt thẳng kêu lên: "Uy! ! Anh sẽ không như vậy đi? Cho tới bây giờ đối nhân cách của anh, hành vi thường ngày, tinh thần của anh, toàn bộ con người anh cho tới bây giờ tôi đều chưa từng hoài nghi! ! Vậy mà hôm nay anh đối với tôi như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi ngồi trên ghế phía sau xe, tức khắc ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào mắt Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt bộc lộ thái độ cường ngạnh, văn kiện bày triển khai kia phân văn kiện đặt ở trên đầu gối, lại từng chữ từng chữ nghiêm túc nói: "Cậu đối với hành vi thường ngày, tinh thần, toàn bộ con người tôi cũng chưa từng có hoài nghi! !"
"Vậy sao anh còn đối với tôi như vậy?" Trang Hạo Nhiên thực sự cảm thấy tổn thương nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt cơ hồ muốn khóc nói: "Tôi chưa bao giờ tin anh là người như vậy! !"
Tưởng Thiên Lỗi tay cầm một phần văn kiện, giơ lên trước mặt Trang Hạo Nhiên hung hồn mạnh mẽ, cứng rắn trực tiếp nói: "Không phải cậu nói yêu tôi sao? Cậu luôn muốn từng chút từng chút khai thác của tôi! Giống như tôi khai thác được dáng vẻ buồn nôn của cậu! !"
Trang Hạo Nhiên cắn chặt môi dưới, mở to mắt còn là rất ủy khuất nhìn về phía người này! !
"Cậu có ký hay không?" Tưởng Thiên Lỗi lại giơ văn kiện lên, dùng một loại ánh mắt sắc bén mà uy hiếp nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên hỏi! !
Trang Hạo Nhiên xị mặt, híp mắt, nặng nề thở phì phò, lại lần nữa nói: "Anh làm tôi quá thất vọng !"
Tưởng Thiên Lỗi nở một nụ cười giảo hoạt nhìn về phía anh từng chữ từng chữ nói: "Tôi càng lúc càng phát hiện cậu có rất nhiều ưu điểm! Ngươi xác thực đối đãi những thứ ấy thổ hào có một tay, này muốn quy công với ngươi kia vô lại tính cách! ! Mảnh đất này, tôi chính là muốn phân nửa! Cậu không cho tôi, ta liền đem chuyện hai ngày này cậu đến Chu gia nói ra! Tôi cho cậu chết cũng không có chỗ chôn! !"
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dốc, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi chợt nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng cười nói; "Ăn cây táo rào cây sung, không có lương tâm gì đó! ! Tôi khổ cực chạy tới Chu gia tìm cậu, cư nhiên dám ở trước mặt của tôi ôm ôm ấp ấp! ! Cậu cho tôi là trong suốt có phải hay không? Tôi mặc dù không có cơ hội, thế nhưng cả đời cũng không muốn nhìn thấy hai người ân ái! ! Hiểu chưa? Tôi chính là người nhỏ mọn như vậy!"
Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn anh! !
"Có ký hay không?" Tưởng Thiên Lỗi lại uy hiếp nhìn chằm chằm anh.
"Anh được! ! Anh lợi hại! Anh buồn nôn! Anh là đồ giậu đổ bìm leo! ! Chính anh không chiếm được, sẽ không muốn cho người khác đạt được! ! Điển hình là người có nhân cách muốn trả thù! !" Trang Hạo Nhiên nhất thời tức giận đoạt lấy bút máy, tàn bạo rút nắp ra, trừng mắt nhìn phần văn kiện, nhớ tới nho viên kia, trước khi Lãnh Mặc Hàn rời đi, mười lăm phút mới lấy được hợp đồng thuê bảy mươi năm. Anh nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không cam tâm, không tình nguyện, nhưng vẫn là bất đắc dĩ mà đau lòng ký tên mình xuống! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh kí tên, đắc ý bật cười! !
"Cầm đi! ! Cút !" Trang Hạo Nhiên ký xong, cảm thấy trái tim mình như bị xé mất! !
"Đây là xe của tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, tức giận nói! !
"Hừ! ! Ai chả biết! !" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời liền xoay người đẩy cửa xe ra đi ra, lại nảy sinh ác độc bịch một tiếng rung trời đóng cửa xe, làm Tưởng Thiên Lỗi giật mình, anh từ cửa xe bên kia đi ra nhìn chằm chằm tên súc sinh này nói: "Cậu dùng sức đập cửa xe của tôi coi chừng tôi tìm kế toán cao cấp của cậu lấy tiền! !"
"Tìm đi! ! Cô ấy là phụ nữ! Không chừng anh không kiếm được vợ, có thể suy nghĩ một chút!" Trang Hạo Nhiên cười thầm.
"Cậu..." Tưởng Thiên Lỗi đứng một bên tức giận trừng mắt nhìn anh, biết cậu ta thầm mắng mình mới muốn tiến lên mắng cậu ta một trận, cầm văn kiện trong tay lại cảm thấy một trận đắc ý cười cười.
Trang Hạo Nhiên tức giận đi về phía trước, vừa đi vừa nhớ tới việc mất đi phân nửa vườn nho, anh hận, anh thật đau lòng, vừa đi vừa không ngừng vươn tay đập vào ngực của mình, đau khổ nói; "Thực sự so với ly hôn còn đau hơn! !"
Chuông điện thoại di động vang lên!
Trang Hạo Nhiên trực tiếp lấy điện thoại ra, thấy là điện thoại của chị gái liền bấm nút nghe nói: "Chị?”