Editor: Hoàng Thủy
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn cất bước ra sảnh khách quý, đang đứng chung một chỗ với Cục trưởng cục cảnh sát bàn về tình huống cụ thể chuyện Thụy Sa làm gãy phỉ thúy. Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi rồi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Thụy Sa đang run rẩy đáng thương đứng ở đó, đầu cúi thấp, nước mắt chảy ròng ròng... Anh lặng im đứng nhìn cô một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Kỳ thực làm người muốn thảnh thơi nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ dàng. Dù sao người không phải cỏ cây, đứng trước lợi ích đích thực là một khảo nghiệm nhân tính, rất khó chọn lựa. Cô cũng không tính chân chính phạm tội. Chỉ là nếu như có tâm muốn giá họa cho người khác thì mới khiến người ta khẩn trương."
"Vậy... ..." Cục trưởng cục cảnh sát nghe Trang Hạo Nhiên nói, cảm giác anh có ý tứ tha thứ liền dò hỏi lại: "Ý của anh là... lập án sao?"
Chu Lịch Bình vừa mới phân phó xong thuộc hạ chuẩn bị thu đội, vừa lúc đang đi ra sảnh khách quý thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trang Hạo Nhiên và Cục trưởng cục cảnh sát mặt trở nên thâm trầm nhìn về phía họ.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía Thụy Sa mang biểu tình khóc lóc tuyệt vọng đứng đó, có lẽ cảm thông với cô ta anh liền chậm rãi nói: "Quên đi! Dù sao lúc này cô ta cũng đã chịu trừng phạt thích đáng.”
"Tốt." Cục trưởng cục cảnh sát cảm thán Trang Hạo Nhiên khoan dung, gật đầu cười.
"Hôm nay thật là vất vả ông, Lưu cục trưởng. Khiến ông uổng phí một chuyến." Trang Hạo Nhiên nhìn Cục trưởng cục cảnh sát vươn tay mỉm cười nói.
"Không khách khí! Đây là chuyện chúng tôi nên làm. Như vậy chúng tôi sẽ mang vị trợ lý của Trang tiểu thư đi lấy khẩu cung một chút trình bày đơn giản tình huống rồi thông báo đương sự hủy bỏ bản án, để cho cô ta đi thôi..." Cục trưởng cục cảnh sát nói xong liền xoay người phân phó thuộc hạ, lấy khẩu cung đơn giản rồi để Thụy Sa rời đi mà chính mình vừa vặn vào lúc này có chuyện phải làm nên rời đi trước một bước.
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn liền mỉm cười hơi gật đầu tiễn Cục trưởng cục cảnh sát rời khỏi phòng yến hội. Hai người bọn họ vừa mới muốn xoay người rời khỏi...
"Trang tổng tài!" Một trận thanh âm thâm trầm.
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn đồng thời nghi ngờ xoay người, nhìn về phía người trước mặt...
Chu Lịch Bình cầm trong tay bản ghi chép đứng ở chỗ không đèn nơi hội trường chữ T trông có vẻ u ám thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Nghe anh ta nói câu dù sao người cũng không phải cỏ cây, đứng trước lợi ích đích thực là một khảo nghiệm nhân tính, ông ta liền từng bước đến gần mặt biểu tình nặng nề, từng câu từng chữ nói: "Đứng trước lợi ích đích thực phú quý một phương có thể khoan dung cho một số người có hành vi phạm tội!"
Trang Hạo Nhiên hơi ngưng mặt, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Chu Lịch Bình.
Lãnh Mặc Hàn cũng nghiêng mặt nhìn về phía ông ta.
Chu Lịch Bình một mình một người đứng trước mặt Trang Hạo Nhiên nhìn anh chăm chú, nhớ tới khi đó ở khách sạn Wedding vị tổng tài hiển hách một phương này vì truy xét án phóng hỏa mười mấy năm trước mà ẩn nhẫn, giấu kín một bụng lửa giận dưới đáy lòng. Ông biểu hiện sự cẩn thận nhưng không thỏa hiệp nói: "Nhưng là bất kể các anh phú quý thế nào hay có thể một tay che trời nhưng phạm pháp chính là phạm pháp! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha ai! Việc gãy phỉ thúy nhìn như nhỏ kỳ thực lại lớn! ! Nếu như chuyện này không để người điều tra rất có thể sẽ có người vô tội bị liên lụy! Cho nên tôi sẽ không thể coi như các anh hủy bỏ bản án, cảnh sát chúng tôi sẽ lấy tội danh trộm cắp, hủy hoại tài sản để bắt cô ta!"
Lãnh Mặc Hàn chợt nhíu mày, đôi mắt tỏ thái độ hướng Chu Lịch Bình! !
Trang Hạo Nhiên đôi mắt xoay chuyển, trên mặt không thấy nét tươi cười nhìn về phía Chu Lịch Bình.
Chu Lịch Bình nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, tay cầm bản ghi chép lại chậm rãi nói: "Đoạn thời gian trước, hệ thống nội bộ của cảnh sát chúng tôi bị phá hoại do mất quyền kiểm soát, thậm chí tài liệu hồ sơ bí mật cũng bị hacker xâm nhập. Lúc đó tôi còn cảm thấy kỳ quái người này rốt cuộc là ai? Thế nào xâm nhập một nửa lại dừng lại! Đây là trùng hợp? Hay còn việc khác phát sinh! ! Nhưng mặc kệ thế nào người này chắc chắn sẽ bị tôi điều tra ra là ai, tôi nhất định sẽ không bỏ qua hắn! ! Tôi vẫn câu nói kia phạm pháp chính là phạm pháp! ! Đường Chí Long hại nhiều mạng người như vậy đáng giá ngồi nhà lao cả đời, một phần giây cũng sẽ không thiếu! ! Lúc đó tôi nghe phán thời gian như vậy còn cảm thấy phán nhẹ!"
Trang Hạo Nhiên trên mặt tươi cười biến mất nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Chu Lịch Bình nhàn nhạt thản nhiên nhìn không ra ý tứ.
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này lạnh lùng cười.
Chu Lịch Bình chuyển ánh mắt nhìn chăm chú Lãnh Mặc Hàn, dừng ở trước bên mặt lạnh như đao, nhớ tới anh vừa phá án thần tốc mỉm cười khinh bỉ mấy phần "Vị Lãnh phó tổng này đích thức tài trí hơn người suy luận vụ án vào bậc nhất. Nhưng có một số việc, đen chính là đen, trắng chính là trắng! Sát nhân cũng không có khả năng tra ra là hắn cứu người! !
Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm biểu tình cười như không cười nhìn Chu Lịch Bình.
"Hi vọng chuyện hệ thống cục cảnh sát bị xâm nhập trước kia không quan hệ tới hai vị! ! Cáo từ!" Chu Lịch Bình nói hết lời rồi xoay người trầm mặt đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nhìn ông ta từng bước rời đi...
"Người này trong đầu toàn nước! Ngu xuẩn lại ngang ngạnh!" Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng Chu Lịch Bình không vui nói.
Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ mấy phần tươi cười có chút hứng thú nhìn về phía bóng lưng ổn trọng cẩn thận của người nọ: "Tôi trái lại có chút thưởng thức ông ta, ít nhất so với rất nhiều người sợ hãi quyền quý ông ta vẫn có mấy phần chính trực!"
"Chính trực cũng không thay đổi được chỉ số thông minh của ông ta!" Lãnh Mặc Hàn nói xong liền im lặng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lạc Hoành, trực tiếp phân phó: "Lần trước tôi để cậu xâm nhập cục cảnh sát lấy tư liệu án phóng hỏa, cậu bây giờ tăng tốc thời giân xâm nhập lần nữa cho tôi, lấy ra toàn bộ! Có chỗ hữu dụng! Trong đêm nay hoặc đến mai có thể lấy được cho tôi?"
"Được!" Tô Lạc Hoành cũng không nói nhiều.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhịn cười nhìn Lãnh Mặc Hàn.
"Nhìn cái gì?" Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhìn lại anh.
"Xem ra làm rể nhà người ta xác thực hiệu suất làm việc cao hơn một chút! !" Trang Hạo Nhiên nhìn hắn nói đùa.
Lãnh Mặc Hàn quả nhiên hai mắt chợt lóe cũng không khỏi nhìn về phía anh, mỉm cười nói: "Lời này nói quá. Tôi làm sao có thể bằng con rể Đường gia anh vì cha vợ liều mạng cứu sống?"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này mắt hơi giật, tươi cười biến mất bộc lộ mấy phần ý vị sâu xa lợi hại, nhìn về phía lối vào nơi Chu Lịch Bình vừa biến mất mở miệng từng chữ từng chữ: "Chuyện này phải điều tra nhanh một chút! ! Nhìn thấy Chu Lịch Bình tôi lại càng lo lắng cũng không muốn bác Đường ở trong tù ngây người!"
"Yên tâm đi!" Lãnh Mặc Hàn gật đầu hứa hẹn, lại nghĩ nghĩ, mới nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên: "Đúng rồi! Chị cậu đâu? Từ lúc vừa đến bây giờ cũng vẫn không thấy chị ấy. Không có việc gì chứ?"
Trang Hạo Nhiên cũng kỳ quái xoay người ngưng nhìn hoàn cảnh chung quanh, lo lắng nói: "Đúng vậy hay không còn trong đó ?"
Anh nói xong liền cầm di động gọi chị gái lại lập tức nghe thấy thanh âm Trang Ngải Lâm. Anh lập tức sợ nhảy dựng không khỏi kêu lên: "Cái gì? Bác Dịch dám ngồi xe của chị quay lại nho viên anh ta không muốn sống nữa sao?"
***
Một chiếc Ferrari đỏ hồng như mũi tên hướng con đường ngô đồng lao đi———
Bác Dịch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nóng mắt khẩn trương nhìn phong cảnh rừng núi phía trước, còn chưa có thấy rõ đã vút thoáng qua chỉ cảm giác được bên ngoài từng đợt gió gào thét. Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng lĩnh giáo kỹ năng lái xe của Trang Ngải Lâm, thế nhưng vừa rồi ở nội thành nhìn cô chạy ngoằn ngoèo như giun, lạng trái lách phải tránh đèn xanh đèn đỏ khiến cho toàn bộ nội thành tiếng kèn xe cộ vang rung trời! ! Hơn mười xe cảnh sát giao thông truy đuổi đều bị cô nhiều lần cắt đuôi. Cuối cùng lúc xông thẳng ra đường cao tốc lộ còn bá đạo vượt đèn đỏ thiếu chút nữa tạo thành tai nạn xe liên hoàn hơn mười chiếc, bị mười mấy tài xế nhảy ra mắng một trận! !
Trái tim, bang bang... bang bang... bang bang nhảy! !
Bác Dịch biểu tình căng thẳng quên cả lau đi mồ hôi trên trán chỉ một mực nắm chặt đai an toàn, nhìn Trang Ngải Lâm nắm chặt tay lái trốn chạy tới lui, cuối cùng anh nghe thấy trên đường truyền đến tiếng còi xe tải anh tức khắc cảm thấy rét lạnh càng nắm chặt đai an toàn, mặt căng thẳng quay đầu sang nhìn Trang Ngải Lâm vẫn như cũ nhàn nhạt yên lặng ngồi chỗ ghế lái, nắm tay lái đạp mạnh chân ga nhanh chóng chạy xe đi. Anh cao giọng khẩn trương gọi: "Ngải Lâm! Phía trước có xe tải em chạy chậm một chút, anh, anh không vội!"
Trang Ngải Lâm nghe lời này cười như không cười một tay nắm tay lái đạp chân ga khiến chiếc xe Ferrari đang lao đi với tốc độ ánh sáng khựng lại, tay còn lại nâng kính mắt màu nâu lên chắn ánh nắng mặt biểu lộ lạnh lùng thản nhiên: "Tôi biết anh không vội!"
"Vậy sao em còn đi nhanh như vậy?" Bác Dịch nhất thời chịu không nổi quay mặt sang nhìn cô kích động kêu lên! !
Trang Ngải Lâm mang kính mắt màu nâu, một tay nắm tay lái nhàn nhã nhìn anh ta lạnh nhạt nói "Đây là tốc độ lái xe bình thường của tôi, không vui ! Vì nghĩ cho anh tôi còn chưa có tăng đến ba trăm mã đâu!"
"... ... ..." Bác Dịch mở to mắt không tưởng nhìn cô gái mặc váy đỏ gợi cảm này, tóc dài tùy ý nhẹ bay trong không trung, thập phần bình tĩnh ngồi ở vị trí ghế lái như chính mình không phải lái xe mang tư thái nữ vương gợi cảm tiêu hồn! ! Nữ nhân như vậy thiên hạ thật ít có! ! Trái tim của anh như treo đá tảng bất đắc dĩ khiếp sợ quay mặt sang lại nhìn thấy phía trước ngay chỗ cua gấp trước mặt có một chiếc xe tải đang lái tới, anh nhất thời trừng mắt, thân thể ngửa ra sau kích động kêu to: "Ngải Lâm! ! Xe tải —————— "
Trang Ngải Lâm nghe Bác Dịch nói lúc này mới chậm rì rì quay mặt sang, nhìn trước mặt xe tải sắp đến cô thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng tài xế kia nắm chặt tay lái bộ dáng sợ hãi kêu lên. Đôi mắt cô chợt lóe song tay nắm chặt tay lái, chân đạp mạnh chân ga khẩn cấp xoay tròn thân xe ngay trước thời điểm va chạm một khắc, chiếc xe Ferrari đỏ hồng và thân xe tải cách hai cm lướt qua nhau, bánh xe thậm chí đã trượt đến vách núi ven đường, cuối cùng lại thuận lợi vòng qua con đường bên cạnh tránh va chạm với xe tải rồi tiếp tục hướng phía trước như mũi tên lao đi! !
"Đồ bệnh thần kinh! ! Lái xe như vậy! !" Tài xế xe tải nhất thời quay cửa xe xuống chỉ vào xe Ferrari đã đi rất xa kêu to sợ đến lá gan cũng phải rách ra!
Trang Ngải Lâm dường như có thể nghe thấy lời tài xế xe tải kia, lại nhìn thấy phía trước đường cái coi như thông thuận, cô trực tiếp nắm tay lái điều khiển xe chạy ra chính giữa đường không cho xe khác đến, cũng không nhường cho xe khác đi! Xong liền cảm thấy thống khoái, đắc ý cười.
Bác Dịch lúc này sợ đến lục phủ ngũ tạng đều nát, tức giận thở dốc từng đợt quay mặt sang nhìn biểu tình của Trang Ngải Lâm, vừa lo lắng, hoảng sợ, thậm chí có tức giận kêu lên: "Em điên rồi! ! Lái xe như vậy! Quả thực chính là không muốn sống nữa!"
Trang Ngải Lâm nghe lời này lại nghiễm nhiên một bộ tư thái nữ vương nâng kính râm màu nâu lên, lạnh lùng liếc nhìn bộ dáng khẩn trương của Bác Dịch. Cô thống khoái mà cười lạnh nói: "Khẩn trương cái gì? Với tốc độ này đêm nay chúng ta có thể đi sớm về sớm! ! Tôi tuyệt đối! Nhất định! ! Không muốn nán lại tại địa phương tồi tệ đó một phút đồng hồ nào! !"