Editor: Ngày Đẹp Tươi
"Đây là Chardony, phía bên kia là Riesling... Một mảnh này chỉ cần trồng Chardony, Xích Hà Châu cùng Xà Ngọc Rồng ở phía sau..." Bác Dịch dẫn Trang Ngải Lâm, lúc đón ánh trời chiều hướng trong nhà mình, vừa đi vừa chỉ vào tầng tầng những giàn nho sát nhau khi đi ngang qua, nho ở đây hiển nhiên so với Chu gia được quản lý có trật tự hơn, anh lại giải thích nói: "Hiện tại bây giờ Chardony, đã có vị ngọt không tệ, thế nhưng anh năm nay chuẩn bị sản xuất rượu và rượu lúa mì, cho nên chúng nó phải chờ tới gần tháng hai năm sau lúc nho khô, mới thu hoạch... Dây nho của chúng ta ở đây, đều đã hơn hai mươi lăm năm tuổi. Chất rượu tương đối ổn định, nhưng anh vẫn có chút không yên lòng, cho nên cây nho của anh, một cây chỉ kết bốn chùm quả." Trang Ngải Lâm lặng yên nghe lời này, không lên tiếng, chỉ hơi lưu chuyển ánh mắt, liếc nhìn mấy dây nho hai mươi mấy năm già cỗi đen uốn lượn kia, quả nhiên chỉ thấy kết bốn chùm nho thoạt nhìn hết sức kiêu ngạo...
Bác Dịch hiển nhiên tâm tình có chút vui vẻ, anh hơi tươi cười, rời khỏi bên người Trang Ngải Lâm, đi vào trong vườn nho, tới trước một bụi nho nào đó, lúc cúi xuống phía dưới, vươn tay thật cẩn thận nâng chùm quả thoạt nhìn sáng bóng, mặc dù có nhiều kinh nghiệm nghiêng mặt liếc mắt nhìn đến gần màu tím hồng của quả nho dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt vốn dĩ tục tằn kiên nghị của anh, bộc lộ vẻ dịu dàng cùng cưng chiều như người yêu, hai tròng mắt thâm thúy cũng lập tức phát ra nhu tình, thật sâu dừng ở chùm nho trong tay, dùng ngữ khí cổ xưa sâu sắc mà tràn ngập yêu thương, thâm tình nói: "Nước mưa năm nay ít, thế nhưng ánh mắt trời rất gắt. Có nhiều dây nho già trong vườn, thập phần ngoan cường cắm rễ ở dưới đất, hấp thu rất tốt mạch nước ngầm. Cho nên trong quả ngọt, còn trong hương vị mang theo vô số khoáng chất. Hoa hoa cỏ cỏ cũng giao cho chúng hương vị đặc biệt. Bình thường, chú Lý vào lúc anh bận, cũng sẽ vào lúc cuối xuân, kéo xe bò giúp anh cày ruộng, mỗi khi anh nhìn thấy con trâu kia, chân đạp lên vùng đất khô cằn chỉ có ít nước, anh liền thật sâu xúc động, cảm ơn anh có thể tìm được một nơi hoàn mỹ như vậy, ủ ra được dịch rượu mà anh yêu nhất..."
Nói, cứ như người yêu thâm tình mà nói ra vậy.
Mạch cảm xúc của Bác Dịch đang cuộn trào, cúi xuống dưới, lại dừng dưới từng quả nho được chính mình che chở mà kiêu ngạo, nhớ tới lúc thu hoạch, chúng tầng tầng ép cho đến lúc chảy ra dịch lỏng, anh liền một trận kích động xoay người, dương cười nhìn về phía người trước mặt...
Trang Ngải Lâm cúi đầu, tay cầm túi xách trân châu của mình, không ngừng ghét bỏ phủi phủi bùn đất trên chiếc váy đỏ thẫm của mình, cô thậm chí còn chết tiệt phát hiện ra, thì ra dưới gót giày cao gót màu đen kia của mình, lúc này còn dính bùn đất, cô vừa cúi đầu phủi phủi đuôi váy dài, vừa trong miệng nói lảm nhảm : "Rốt cuộc cái xe bò đáng chết kia, đi qua bao nhiêu nơi có mùi phân bò rồi chứ?"
Bác Dịch sắc mặt hơi thu lại, bất đắc dĩ nhìn về phía người này.
Trang Ngải Lâm lúc này, đã vẻ mặt phiền chán nhìn về phía Bác Dịch, nói: "Anh muốn yêu thứ gì, trước không cần gấp nói cho tôi biết như vậy! Tôi thích uống rượu nho, thế nhưng tôi đối với những thứ mười đồng có thể mua đường vai ba thứ gì đó tôi không có hứng thú! ! Tôi bình thường ăn hoa quả, đều là từ California đưa về đây? Tôi đối với bất cứ thứ đồ ăn gì của Trung Quốc đại lục đều không có hứng thú! Không khí ô nhiễm quá nghiêm trọng! Ngay cả những thứ vỏ trái cây ấy, cũng có thể sẽ bị nhiễm các-bon-đi ô-xít vô cùng đáng sợ! !"
"... ... ..." Bác Dịch thật sự rất rất bất đắc dĩ nóng mắt nhìn người này.
Trang Ngải Lâm cũng lại như nữ vương, trực tiếp trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Anh còn không nghe được lời tôi sao? Không rõ ý tứ của tôi?"
Bác Dịch mắt nheo lại, xác thực không rõ nhìn về phía cô.
Trang Ngải Lâm mặt bộc lộ một chút xấu hổ, thật sâu chăm chú nhìn anh một lúc lâu, do dự một hồi, nhưng vẫn nói thẳng; "Tôi đói bụng! ! Tôi từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ, vẫn chưa ăn thứ gì ! Tôi đói bụng! !"
Bác Dịch nhìn vẻ mâu thuẫn nghiêm trọng của người này, lập tức bất đắc dĩ tuyệt vọng bật cười nhìn về phía cô, nhíu mày, nói: "Em nói em đói bụng! ! Thế nhưng em lại nói, em không ăn bất cứ thứ đồ ăn gì của Trung Quốc, ăn hoa quả đều là từ nước ngoài đưa về đây? Anh bây giờ có thể bắt em làm sao bây giờ? Anh chính là muốn chiêu đãi em, cũng không có cách nào! ! Chỗ này của anh chỉ có hai chai rượu mà em trai em mang đến lúc ăn cơm, cùng với trứng cá muối Nga! ! Có muốn hay không trước cho em bỏ chút gì đó vào bụng? Đỡ phải chết đói trong lúc em đợi quay về khách sạn!"
"... ..." Trang Ngải Lâm mặt nhăn nhó loạn bảy tám phần, sống chết nhìn chằm chằm Bác Dịch! !
Bác Dịch cũng bất đắc dĩ nhìn người này, vừa nhìn vừa nặng nề mà bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, sau đó mới từng bước đi vào trong vườn nho Chardony, mặt trên có một khoảng trống nhỏ, dường như một vài loại rau dưa, Bác Dịch liền trực tiếp đứng bên cạnh ruộng đồng, cúi xuống dưới, vươn tay xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, lộ ra cổ tay màu đồng to lớn...
"... ..." Trang Ngải Lâm không hiểu nhìn về phía người này, từng bước đi về phía anh, theo sự hiểu biết của mình với anh, chính mình hẳn là rất nhanh sẽ có ăn.
Quả nhiên.
Bác Dịch ngồi xổm trong đó, cầm lên một cái xẻng nhỏ đặt nơi đó quanh năm, đào ra một rễ cây gì đó màu vàng vùi trong mặt đất, trực tiếp đi về phía con mương nhỏ chảy qua ở phía trước, cúi người xuống rửa sạch sẽ, lại đem chúng bẻ ra hai khúc, nhìn phần thịt bên trong mọng nước, cảm giác có một trận hương vị ngọt mát lộ ra, anh hài lòng cười, quay người đi ra khỏi ruộng đồng, đứng trên đường, đưa cho Trang Ngải Lâm cười nói; "Ăn đi! Mùi vị không tệ!"
"... ... ..." Trang Ngải Lâm trên mặt hệt như bị gián bò đầy, cúi đầu, nhìn chằm chằm thứ thực vật kỳ quái kia, khó coi muốn chết, cứ như vậy được rửa sạch qua loa, vặn ra hai khúc, thứ chất lỏng kia chảy xuống nhìn đã muốn buồn nôn! ! Cô một trận hoảng loạn, không phải nói Trang Ngải Lâm chưa bao giờ ăn các loại thực phẩm không hương không vị như vậy, càng sẽ không ăn một thứ cổ quái, cô chỉ trực tiếp hi vọng anh có thể nghe hiểu ngôn ngữ mình nói, thật muốn điên nói: "Tôi ngực lớn anh không biết sao?"
"... ... ..." Bác Dịch nghe lời này, anh lại không rõ, nhìn người này, mình cũng bộc lộ vẻ kỳ quái, muốn cười lại không dám cười, cuối cùng vẫn nhịn cười không được, mang theo ánh mắt nặng nề, nói: "Anh biết..."
"Vậy anh còn cho tôi ăn rễ sắn?" Trang Ngải Lâm trực tiếp mắt sáng quắc lườm nhìn người này, chịu không nổi đứng thẳng người! !
"... ... ..." Bác Dịch vẻ mặt bất đắc dĩ tay cầm rễ sắn này, nhìn về phía người không có chút hiểu biết về văn hóa Trung Quốc này, nặng nề thở dài một hơi mới nói: "Đây là củ sen..."
Phốc!
Trang Ngải Lâm quả thực muốn chế nhạo cười rộ lên, lại tức giận nhìn về phía người này, một tư thế như muốn giết chết người ta, chịu không nổi nói: "Thứ đồ chơi này khó coi như vậy! ! Cư nhiên lại có cái tên dễ nghe thế sao? Anh cho là tùy tiện nói ra một cái tên dễ nghe, tôi liền sẽ tin tưởng anh sao?"
"Em có phải đã xem Thiên Long bát bộ, Anh hùng xạ điêu của Trung Quốc truyền ra nước ngoài hay không?" Bác Dịch cũng chịu không nổi, ngữ khí hơi cao giọng nói: "Em có phải hay không cho rằng trời sinh cây sen, chính là một đóa hoa sen, sau đó cao quý mà ngọc trắng ngà sinh trưởng trên đỉnh núi, giống như em xinh đẹp, kiều diễm như vậy?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Trang Ngải Lâm trực tiếp đáp lại! !
"Mau ăn đi! ! ! !" Bác Dịch không muốn cùng cô nhiều lời, trực tiếp liền đem củ sen đưa tới trước mặt cô, nói: "Nó ăn rất ngon! ! Rất có dinh dưỡng! !"
"Chỉ có thứ giống như trâu như anh, mới ngay cả cỏ cũng đều cảm thấy ăn ngon, trên thế giới này, còn có thứ thực vật gì có thể cho các người lực tưởng tượng?" Trang Ngải Lâm càng nói càng tức giận, xoay người, ôm vai, không ăn! !
Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn chằm chằm người này một cái, lúc này mới đưa tay từ trong túi quần của mình, rút ra một cây dao nhỏ, sau đó thập phần cẩn thận mà nhẫn nại tước củ sen kia, vừa tước vừa nói: "Anh bắt đầu có chút hiểu, hồi bé cha anh thường nói với anh, ông ấy thiếu mẹ anh! Rõ ràng là hai người không có liên quan, mà lại muốn cho người kia! Không rõ sự thật ! !"
Trang Ngải Lâm gương mặt căng thẳng, vẫn không nói lời nào.
Bác Dịch tước được một ít vỏ, ngước mắt liếc nhìn người này một cái, mới lắc đầu, dùng dao sắc nhọn kia, cắt đứt một khối củ mọng nước ngọt mát, ngón tay nhẹ cầm, đưa đến môi cô, tức giận nói; "Ăn đi! ! Danh viện! !"
Trang Ngải Lâm vẫn còn tức giận! !
"Ăn đi! ! Trước chịu đói một chút, để anh sắp xếp mọi việc xong xuôi, sẽ nấu cho em ăn! Nấu rất nhiều rất nhiều món ăn ngon !" Bác Dịch có lẽ là thực sự thông cảm cô là thiên kim đại tiểu thư, bình thường uống một chén trà, đều phải ba người hầu hạ, hiện tại hiếm khi tới một nơi chịu khổ như vậy, cũng quả thật có điểm làm khó cô...
Trang Ngải Lâm nghiêng mặt, liếc nhìn Bác Dịch một cái, lưu chuyển một chút ánh mắt, mặc dù muốn ăn, nhưng vẫn tức giận bất bình nói: "Tôi nghe nói em trai tôi đến ở vùng nông thôn, gặp một địa chủ, chiêu đãi nó thứ gì, cũng là mỹ thực trời cho! ! Vì sao chị đây ở nơi này, mà lại phải ăn thứ khó coi này chứ?"
"Anh cũng không phải địa chủ? Anh chỉ là nhà vườn! !" Bác Dịch cầm khối thịt củ, lại giơ giơ, nhắc nhở cô! !
Trang Ngải Lâm lồng ngực bị chặn một đoàn khí, lại liếc nhìn cái thứ củ bị cắt kia, rất mọng nước, bị bức bất đắc dĩ há mồm ra, để Bác Dịch đút cho mình ăn, khi miệng cô ngậm được khối củ mát lạnh kia, hai tròng mắt không khỏi sáng ngời, phát hiện khối củ kia thực sự rất ngon sạch, còn lộ ra một hương vị chính mình nói không ra, cô vừa nhai, vừa cảm thấy rất thần kỳ...
"Ăn ngon không?" Bác Dịch mỉm cười nhìn về phía cô.
Trang Ngải Lâm trực tiếp trợn mắt, vừa nhai củ kia, vừa lưu chuyển ánh mắt, không chịu thừa nhận...
"Đừng động một chút là mắng đất nước của mình như vậy..." Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn về phía người này, nhàn nhạt nói; "Dù sao, mỗi người đều rất nỗ lực sống, cái thứ các-bon-đi ô-xít không đến được nơi này, có vài người ngay cả cơm cũng không được ăn đủ no, nơi này của bọn anh có một vài đứa nhỏ, vì mua cái bút chì, cũng có thể phải vượt cả một ngọn núi lớn. Nhưng mà bọn chúng lại không chùn bước, thật tình thực lòng yêu vùng đất của mình. Nơi trong lành nhất, đúng là đây. Mấu chốt là em có nguyện ý hay không thôi?"
Trang Ngải Lâm lại nhai nhai đồ ăn, thái độ thật đáng đánh đòn.
Bác Dịch nhìn người này, bất đắc dĩ lại thở dài, mới đưa củ sen cùng dao nhỏ trong tay mình, đưa tới trong taycô, mới nói; "Tự em chậm rãi tước ăn đi, anh có chuyện phải làm. Đi ra phía trước vườn nho viên, có một căn biệt thự hai tầng nhỏ, chính là nơi anh thường ở, em trai em thường đến, ở phòng lầu hai, em nếu như muốn nghỉ ngơi, cũng có thể ở đó tranh thủ nghỉ ngơi một chút."
Trang Ngải Lâm lại phát hiện trọng điểm không phải ở đây, cô hai tay cầm củ sen kia, tức giận nói; "Chị đây chưa bao giờ tước ăn thứ gì! ! Cũng cho tới bây giờ chưa bao giờ dung bàn tay mình tự mình tước thứ gì ăn!"
Bác Dịch lại bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người này, bị bức bất đắc dĩ mới ghé sát vào người cô, ở phía trước cách đó không xa có một vài nhà vườn, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe hiểu nói: "Anh nói... Nếu như em thật muốn anh hầu hạ em, được thôi đến ban đêm, đến tối, em muốn anh gọt táo, hay là mở ti vi cho em, anh đều nguyện ý..."
Trang Ngải Lâm tức khắc nhíu mày, tức chết nhìn chằm chằm người này!
Bác Dịch lại nhịn cười không được, vươn tay nhẹ nắm bả vai cô, mới nói: "Ăn xong vào trong nhà nghỉ ngơi. Bên trong còn có quần áo lúc Khả Hinh qua đây, dùng để thay đổi, nếu như em cảm thấy váy dài này bất tiện, có thể thay ra trước!"
"Vóc người của nó cùng tôi phù hợp sao? Tôi sao có thể mặc quần áo của nó chứ?" Trang Ngải Lâm tức giận, trực tiếp trợn mắt nhìn anh! !
"Anh biết!" Bác Dịch cũng trực tiếp nhìn cô, nói: "Ngực em lớn!"