Editor: Ngày Đẹp Tươi
Cửa phòng phịch một tiếng, rất tức giận mở ra! ! Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ mặc áo thể thao trắng cùng quần đùi đen của Đường Khả Hinh trước đây để lại, may mắn là đồ rộng thùng thình, cô mặc chỉ hơi chật, hiện ra vóc người tiêu hồn cùng đôi chân dài trắng nõn khêu gợi, chỉ thấy cô mang vẻ mặt căng thẳng, xõa mái tóc dài đến eo, đứng trước cửa phòng lầu một, con mắt trái lưu chuyển qua đây, mắt phải lưu chuyển đi chỗ khác, mới lại xoay người, nhìn về phía bên trong phòng, bày một chiếc giường lớn màu lam đậm, trái trái phải phải trong trong ngoài ngoài đều là sách rượu nho, nhất là bên kia giường, còn để sách lịch sử rượu nho, nặng phải hai mươi cân...
Sau khi cô liếc mắt một cái, lại xoay người, nhìn về phía phòng khách bày ra vô số giải thưởng, còn có vài ảnh chụp Bác Dịch ra nước ngoài du học và tham quan rượu trang treo trên tường, có một vài ảnh chụp giữa anh và chủ trang trại rượu...
Trang Ngải Lâm từng bước đi ra, trải qua ghế sô pha kiểu Âu kia, đứng trước tường, cầm lên củ sen tự mình tước sạch sẽ, vừa nhai, vừa lưu chuyển hai tròng mắt, dần dần nhìn lướt qua ảnh chụp trên tường, bên trong có ảnh chụp lúc anh còn trẻ, đến Pháp du học trường chưng cất rượu, còn ảnh chụp anh ngồi ở rượu trang PeiFort, cùng chủ trang trại nâng ly hợp ẩm, thậm chí còn có vài tấm, anh ở Alsace cùng nông dân địa phương, đứng dưới hầm rượu thưởng thức và bình phẩm rượu vừa mới chưng cất, tấm ảnh kia lộ ra màu sắc sinh mệnh hết sức nồng đậm...
Trang Ngải Lâm dường như không hiểu bị nhiễm, nhất là khi thấy ảnh chụp anh mặc âu phục màu đen, lộ ra mị lực đặc biệt của người phương đông, đứng dưới hầm rượu Lafite, cùng vô số nhà bình phẩm đứng chung một chỗ, nghiêng mặt có lẽ bàn về một dịch rượu nào đó, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt trí tuệ, có điểm hấp dẫn người... Cô không hiểu lưu chuyển ánh mắt, nhớ tới anh vừa rồi đứng dưới gốc nho Chardony, nói câu: “Nước mưa năm nay ít, thế nhưng ánh mắt trời rất gắt. Có nhiều dây nho già trong vườn, thập phần ngoan cường cắm rễ ở dưới đất, hấp thu rất tốt mạch nước ngầm. Cho nên trong quả ngọt, còn trong hương vị mang theo vô số khoáng chất. Hoa hoa cỏ cỏ cũng giao cho chúng hương vị đặc biệt. Bình thường, chú Lý vào lúc anh bận, cũng sẽ vào lúc cuối xuân, kéo xe bò giúp anh cày ruộng, mỗi khi anh nhìn thấy con trâu kia, chân đạp lên vùng đất khô cằn chỉ có ít nước, anh liền thật sâu xúc động, cảm ơn anh có thể tìm được một nơi hoàn mỹ như vậy, ủ ra được dịch rượu mà anh yêu..."
Có lẽ có câu, nói như vậy : Người chuyên chú một việc, ôm một chút tình cảm, là người hấp dẫn nhất...
Trang Ngải Lâm mặt dần lộ vẻ nhàn nhạt, nhìn về phía Bác Dịch giữa ảnh chụp, nghiêng người, quả thật có chút đẹp trai... Cô lại bày ra thái độ như buồn chán, xoay người, nhìn về phía toàn bộ phòng khách này, mặc dù cũng chất đầy sách vở và giải thưởng, nhưng một chút cũng không mất trật tự, cô cứ như vậy từng chút từng chút xem lướt qua , rồi mới kéo lê đôi dép tơ tằm, đi ra ngoài sân, lại rõ ràng cảm giác được mặt trời đã xuống núi, khí trời đột nhiên lạnh, cô có chút co rúm lại, nhưng vẫn không mặc thêm quần áo, chỉ là đơn độc cất bước đi ra vườn, liếc mắt liền thấy Bác Dịch vẫn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gang cùng quần tây đen, đứng giữa đông đảo các nhà vườn, căn dặn mọi người, lúc sương giá, làm thế nào để đẩy mạnh ống khói phía sau vườn, có vài nhà vườn thậm chí cũng cho ý kiến, chỉ về phía con đường xa xa, nói rõ ống khói quá lớn, không tốt để kéo, có thể phải dùng chút máy móc...
Bác Dịch nghe , cũng tức khắc gật gật đầu.
Trang Ngải Lâm cứ như vậy, đứng bên cạnh sân, nhìn về phía Bác Dịch đứng trong đám người, vóc người cao lớn, dáng vẻ thập phần tục tằn mà lại tỏa ra mị lực đặc biệt, hai mắt cô hơi lưu chuyển, nhớ tới anh vừa rồi ghé sát vào chính mình nhàn nhạt nói câu kia: Nếu như em thật muốn anh hầu hạ em, được thôi đến ban đêm, đến tối, em muốn anh gọt táo, hay là mở ti vi cho em, anh đều nguyện ý..."
Trái tim, như bị ai đó dùng chày nện vào! !
Trang Ngải Lâm không hiểu cảm giác được trái tim mình đập nhanh, mặt tức khắc bộc lộ vẻ căng thẳng, sống chết nhìn chằm chằm Bác Dịch vẫn đang đứng ở nơi đó căn dặn nhà vườn làm việc, lúc vươn tay chỉ vào phương xa, cánh tay to lớn kia, sáng lên mày đồng dụ hoặc, hai mắt cô chợt lóe, trong đầu cư nhiên không hiểu nhớ tới, cuộc sống tương lai, Bác Dịch ngồi ở bên cạnh mình, dáng vẻ gọt táo và mở ti vi cười ôn nhu! !
"Trang Ngải Lâm! Ngươi đúng là điên ! ! Ngươi đã đến cái nơi bốc mùi phân trâu này, lại còn nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con! Đều là cái tên đàn ông xấu kia làm hại! ! Anh ta muốn tùy tiện tìm một phụ nữ bình thường sinh con, đâu có chuyện gì liên quan tới ta! !" Trang Ngải Lâm hung ác nói cho hết lời, thân thể hơi đứng ra một chút...
Rất nhiều rượu nông đều không hiểu cảm nhận được khí thế của Trang Ngải Lâm áp qua đây, tất cả đều kìm lòng không được xoay người nhìn về phía cô, bởi vì đây là nơi xa xôi so với thành phố, cho nên rất khó được nhìn thấy một người xinh đẹp tuyệt thế như Trang Ngải Lâm, nhất là cô lại mặc đồ bó sát với vóc người đầy đặn, còn có cặp chân thon dài cùng khêu gợi trắng nõn, thực sự quá mức mê người...
Mọi người đều nhìn đến ngây người.
Bác Dịch lúc đang căn dặn mọi người làm việc, cũng nhìn thấy ánh mắt mọi người có chút khác thường, liền kỳ quái quay mặt sang, cư nhiên nhìn thấy Trang Ngải Lâm đơn độc đứng trong sân, tóc dài nhẹ nhàng, xinh đẹp động long người, ra dáng sơn trại phu nhân, anh tức khắc lộ vẻ bất đắc dĩ xoay người, vừa căn dặn mọi người làm việc, vừa đi về phía Trang Ngải Lâm...
Trang Ngải Lâm ôm vai nhìn người này.
Bác Dịch trực tiếp bước nhanh đi tới trước mặt cô, nhìn về phía cô ăn mặc đơn bạc như vậy, lập tức vươn tay nắm cánh tay của cô, đem cô kéo vào phòng mới nói: "Em sao lại cứ như vậy mà đi ra? Ở đây ban đêm chênh lệch nhiệt độ với ban ngày rất lớn, một lát sẽ rất lạnh, ăn mặc ít như vậy? Khả Hinh không có quần áo khác sao?"
"Kia cũng không phải cách ăn mặc của tôi a? Tôi cũng không phải nói bà xã của em trai không tốt! Thế nhưng nó xác thực quá lùn a!" Trang Ngải Lâm thật là không có cách nào trực tiếp nói ra, theo anh cùng nhau vào phòng! !
Bác Dịch cất bước đi vào phòng khách nhà mình, xoay người xem xét nhìn người này một cái, mới nhanh chóng ở trên sô pha tìm được áo khoác da màu đen, đem nó cầm lên, tức khắc khoác lên cho cô mới nói: "Em như vậy, anh tình nguyện cho em mặc váy dài! ! Váy dài cũng không tốt! ! Vai và nửa ngực đều ở bên ngoài!"
"Đừng buồn nôn! Anh ngay cả rễ sắn cũng cho tôi ăn! Còn sợ tôi lộ ngực?" Cô vẫn cố chấp coi đó là rễ sắn! !
"Đó là củ sen! ! Em vậy là có bao nhiêu ý nghĩ muốn nâng ngực a?" Bác Dịch bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một cái, mới nhanh chóng xoay người, đi về phía phòng bếp bên kia, từ trong tủ lạnh nhanh chóng lấy ra chân giò hun khói, trứng gà, cùng khối thịt gà đông lạnh, nghĩ còn có một chút thời gian, liền mau mau chuẩn bị cho cô một ít thức ăn, anh vừa nhanh nhẹn đứng trước thớt, trước hết để cho khối thịt gà đông lạnh kia rã đông, lại cắt chân giò hun khói mới nói; "Anh bởi vì mấy ngày chưa có trở về, cho nên đồ ăn dự trữ còn không nhiều, thế nhưng anh vừa căn dặn phu nhân nhà vườn, chuẩn bị cho em một ít món ngon, anh trước tạm thời làm cơm cho em ăn, đợi lát nữa, các vị ấy sẽ đem thức ăn đưa đến, em nếm thử rau dại trong vườn nho của chúng ta, ăn rất ngon, Khả Hinh tới, cũng cảm thấy không tệ. Em ăn xong, có lẽ trợ lý sẽ đến đây, đón em trở về!"
Trang Ngải Lâm nghe thấy những lời đường đường chính chính này, nhìn về phía lưng anh đứng đối diện với mình, đơn độc đứng trước thớt hoạt động, cô chưa từng nghĩ, trừ em trai mình lúc làm cơm đẹp trai ra, còn có một người như thế, cô lặng yên lưu chuyển ánh mắt, cũng không nói gì, chỉ là đến gần tủ lạnh kia, nhẹ mở ra, đột nhiên phát hiện một trận nồng đậm hương rượu khiến người ta có cảm giác say nhẹ nhàng tục tiên, khiến tinh thần mình trong nháy mắt sang sảng, cô tức khắc hai tròng mắt nóng lên, nhìn về phía trong tủ lạnh để vô số dịch rượu không biết tên, hẳn là toàn bộ đều là do anh chưng cất, trên chai hầu như không có nhãn hiệu rượu!
Ánh mắt cô rơi vào một chai rượu nhỏ thủy tinh nào đó, giữa chai trong suốt, dịch rượu đặc màu vàng ánh kim, vừa nhìn biết rượu kia chính là từ chai thủy tinh đó tỏa ra, cô tức khắc nhanh chóng vươn tay, cầm chai rượu kia lên, dựa vào than thủ tốt, trong nháy mắt liền đem nắp chai kia rút ra, lập tức một cỗ hương vị dập dờn vô số mật ngọt, ngọt đến mức choáng váng lòng người , vô cùng hưng phấn truyền đến...
Cảm xúc của cô nhất thời trong khuynh khắc tăng vọt cười rộ lên, sắp sửa cầm chai rượu lên uống một ngụm nhỏ.
Bác Dịch vừa cắt nhỏ chân giò hun khói, vừa mới muốn nói, lại không hiểu ngửi được hương vị rượu kia, anh trong nháy mắt kêu to không ổn, tức khắc xoay người, cư nhiên nhìn thấy Trang Ngải Lâm đang cầm chai rượu Sujiu mà chính mình cất giữ đã lâu, sắp sửa ngửa đầu uống, anh đau lòng quát to một tiếng không được, tức khắc vươn tay, keo kiệt đoạt lấy chai rượu nho trân quý đến từ Hungary kia, cũng tên "Rượu Sujiu", là loại rượu nho trân quý đạt tiêu chuẩn nhất trong giới bình phẩm rượu! ! Độ ngọt lên tới 450 độ! !
"Anh làm gì vậy ? Uống một chút không được sao? Anh rõ ràng đã từng mở!" Trang Ngải Lâm thoáng cái nhìn dịch rượu này có phần xuất ra, bắn lên mặt mình, cô tức giận muốn tìm khăn tay, vừa thẳng gọi!
"Không được! ! Em không biết uống rượu này! ! Lãng phí! !" Bác Dịch không nói hai lời, liền trực tiếp cầm nút rượu lên, đem chai đậy lại, nhanh chóng bỏ vào tủ lạnh, mới từ từ nói: "Một giọt dịch rượu, đáng giá mười khối vàng a?"
"Vậy tôi cho anh vàng?" Trang Ngải Lâm nhìn về phía anh kêu lên! !
Bác Dịch xoay người, trừng mắt nhìn ánh mắt không sao cả của cô, nói; "Thế giới này không phải cái gì cũng có thể dùng tiền để mua được? Em có biết dịch rượu kia bao nhiêu năm không? Anh tốn mất năm năm mới tìm được ! !"
"Rượu đế anh tốn bao nhiêu năm tìm kiếm, Trang Ngải Lâm tôi có thể không cần dùng lực cũng có thể mua được! !" Cô nói cho hết lời, sẽ phải xoay người vươn tay, chuẩn bị muốn lau sạch dịch rượu vẩy trên cằm mình...
Bác Dịch mắt thấy, lập tức đau lòng đi qua, bá đạo vươn tay, đỡ hông cô, tức khắc tay nâng khuôn mặt gợi cảm động lòng người của cô, cúi xuống, môi mỏng dán ngay cằm cô, vươn đầu lưỡi, nhẹ mút dịch rượu ngọt đến mức khiến người ta mê hoặc kia, vừa mút, vừa nuốt yết hầu đàn ông gợi cảm của anh...
Dường như, bị một động vật nhẹ liếm.
Trang Ngải Lâm cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, tùy ý Bác Dịch ôm chặt bên hông chính mình, cúi xuống, động tình giống như hôn môi, mút cằm mình, thỉnh thoảng cảm giác được ngón tay thô ráp của anh, trượt ở mông mình, hơi thở đàn ông thập phần cường liệt từ lồng ngực lao thẳng về phía mình, cổ áo sơ mi không biết từ lúc nào, đã mở ra nút áo thứ ba...
Tim cô, không hiểu bỗng đập loạn.
Bác Dịch lúc này, cũng ý thức được chính mình lỗ mãng, lúc anh đang mút chiếc cằm gợi cảm của cô, môi mỏng thiếu chút nữa tiếp xúc với đôi môi ngọt ngào của cô, đáy lòng lại lần nữa cuộn trào mãnh liệt, nhất là tại vùng đất chung tình thuộc về mình này, tim anh lại như nguyên thủy muốn bộc phát ra, lại nghĩ tới lúc sinh nhật cô, mình nói lời hẹn gặp lại kia, không biết nên làm cái gì bây giờ, liền hơi rời khỏi mặt cô, không hiểu có phần tiếc nuối, gần như cúi đầu dán sát vào trán cô, ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, nhìn về phía người phụ nữ mê chết người này, dùng một loại hơi thở đàn ông gợi cảm mà sủng ái, thật sâu nặng nề nói; "Xin lỗi..."
Trang Ngải Lâm không nói chuyện, không phản kháng!
Bác Dịch thật sâu nhìn chằm chằm dáng vẻ này của cô, cảm xúc lại không hiểu khẽ động, lúc nuốt nơi cổ họng, muốn vào thời khắc này, ôm hôn người phụ nữ này...
"Bác Dịch! ! Mau ra đây! ! Trời bên kia bỗng nổi gió!" Có người kêu! !
Bác Dịch lập tức dừng lại, nhìn về phía người phụ nữ vẫn nét mặt căng thẳng, hai tròng mắt anh nhẹ lưu chuyển, muốn nói gì đó, thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ là ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, tay xuyên qua quần áo vuốt ve da thịt trơn mềm của cô, mới thật sâu nặng nề nói: "Anh... Anh vừa rôi... Nói là thực sự... Nếu như em đêm nay nguyện ý ở lại, anh sẽ gọt táo cho em... Mở ti vi cho em... Hầu hạ em... Hầu hạ nữ vương duy nhất trong đời anh..."
Trang Ngải Lâm trầm mặc không nói lời nào.
Bác Dịch sâu hơn liếc mắt nhìn cô một cái, mặc dù biết thời gian cấp bách, nhưng vẫn khó có thể nhẫn nại cúi mặt, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, ở trên môi của cô ngọt ngào hôn, lúc chính mình thoát đầu lưỡi đẩy môi cô ra, cùng đầu lưỡi cô dây dưa, tức khắc nặng thở dốc, tay đưa đến trước ngực cô, không ngừng xoa, xoa xoa, thậm chí kéo vòng trang sức xuống, cách áo lót nhẹ nắm bắt điểm phấn hồng của cô, than thể to lớn đã áp qua đây, vật đàn ông giữa đôi chân, để giữa hai chân cô, không ngừng vuốt ve ...
Trang Ngải Lâm lần đầu tiên chờ mong kích thích như vậy, khiến cô lập tức nuốt nơi cổ họng, lúc đang cùng anh hôn môi, hai tay không nhịn được chống tủ chén, nhẹ nhấc đùi lên.
Bác Dịch liếc mắt nhìn cô một cái, cảm giác được sự nghênh hợp của cô, anh càng nhiệt huyết sôi trào ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, cách lớp quần áo không ngừng xoa giữa hai chân cô, thậm chí tay anh, đã xông vào bên trong quần đùi, trực tiếp xoa nắn điểm ấm áp kia, anh vô cùng hưởng thụ nhắm mắt lại thở dốc...
"Ưm..." Trang Ngải Lâm cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ.
"Bác Dịch! ! Mau đến đây, gió nổi lên! !" Có người lại kêu.
Bác Dịch bất đắc dĩ, đành phải dừng lại tất cả động tác, cúi xuống dưới, thật sâu nhìn về phía người phụ nữ này, dường như khẩn cầu nói: "Nếu như trợ lý của em đến, trước hết chờ anh một chút... Chờ anh một chút hãy đi... Được không?"
Trang Ngải Lâm không lên tiếng, chỉ bộc lộ vẻ nhàn nhạt.