Editor: Thanh Thủy
Sắc trời bắt đầu tối! Mặt trời chiều len lỏi phía chân trời, để lại một màu mờ tím cuối cùng... Bác Dịch một thân quần áo màu trắng, đứng dưới bầu trời tím, thuận theo sức gió càng lúc càng lớn. Anh đứng ở trên giá trong vườn nho, đối với việc người làm tập trung ngày càng nhiều, Bác Dịch khẩn trương cao giọng ra lệnh: "Không kịp nữa, mau đem ống khói và tháp ấm đẩy qua đây! Sương lạnh có khả năng lại rơi xuống!!"
Lúc này, bạn của Bác Dịch là Lý Vĩ ở cục khí tượng, nhanh chóng đi vào vườn nho, nét mặt khẩn trương, nghe thấy Bác Dịch nói những lời này, anh thở phào nhẹ nhõm, mới nói: "Tôi đã nghĩ đến việc anh không biết sương lạnh rơi sớm!!"
Bác Dịch xoay người, nhìn về phía bạn tốt, trên khuôn mặt anh là sự kiên nghị cùng sự tự tin tràn đầy kinh nghiệm, hứng gió, vươn tay nhẹ nắm không khí ẩm ướt trong gió, đôi mắt sáng rực, giọng nói mạnh mẽ: "Sao có thể không biết đây?"
Lý Vĩ mỉm cười nhìn anh, biết anh thông thạo thiên văn địa lý, so với mấy người trong cục khí tượng còn quen thuộc hơn.
"Chuẩn bị đi! Tôi sợ không kịp thời gian!!" Bác Dịch có vẻ khẩn trương và áp lực đứng trong gió. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía vườn nho bát ngát kéo dài một mảnh trước mặt, những quả nho kia là thành quả một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, từ sáng đến tối, anh vất vả cày cấy mới được. Mỗi quả nho giống như là người yêu của anh vậy, cho nên anh che chở vô cùng tỉ mỉ. Trong ngực anh giờ là muôn vàn cảm xúc hỗn độn , nhìn màu tím phía chân trời từ từ biến mất, đêm tối chính thức buông xuống, anh lập tức xoay người, âm thanh nặng nề, ra lệnh: "Trước tiên di chuyển ống khói!!"
Giọng nói vừa vang lên, toàn bộ người làm đáp lời của anh, nhanh chóng chạy như bay đến phía sau tòa thành nhỏ, chuẩn bị di chuyển ống khói , mà những người khác đang xếp rượu, cũng theo vào vườn nho giúp đỡ, dựa theo nơi Bác Dịch chỉ định, bắt đầu dàn gạch ra...
Trang Ngải Lâm đứng trong phòng, nghe tiếng động bên ngoài, mặt của cô hơi căng thẳng và nghi hoặc, vừa rồi một người phụ nữ của trang viên tự tay làm thức ăn đưa tới cho Ngải Lâm. Cô cất bước đi đến cửa sổ sát đất, vừa vặn nhìn thấy rõ ràng mấy chục người làm vừa dùng sức trợ giúp trái phải nâng giá sắt nặng mấy trăn cân, đi qua vườn nho trước mỗi cây nho, bọn họ hạ thấp cơ thể, hai tay chống trên khung sắt nặng đang la hét trợ giúp, vừa nhao nhao mồ hôi đầm đìa nhìn xung quanh, rất sợ đụng phải cây nho nào đó…
Một vài cô gái ở trong thôn làm việc mặc quần áo giản dị, tay cầm dụng cụ được yêu cầu đốt cháy vật phẩm hóa học, đây là một loại chất đốt bảo vệ môi trường ... Nơi nơi tràn đầy sương mù, kết hợp với không khí tạo thành hơi nước bình thường, bao phủ khắp vườn nho.
Trang Ngải Lâm mặc dù bình thường yêu thích uống rượu đỏ, cũng biết muốn thưởng thức được rượu nho cần hiểu biết rất lớn, thế nhưng nhìn thấy việc xử lý sương muối trong vườn nho, đây là lần đầu. Mặt cô lạnh nhạt mà nghi hoặc, chậm rãi cất bước ra khỏi biệt thự, đi qua sân, đứng ở bên cạnh lan can, vừa vặn nhìn thấy Bác Dịch nhanh chóng xắn ống tay áo màu trắng lên, cùng với người làm ra sức đẩy tháp ấm đi về phía trước, lúc này gần như là cách mỗi hai mươi mét đặt một tháp ống!!
Quả nhiên, thời điểm càng lúc càng gần, không khí trong vườn nho, dường như ngưng kết lại, có chút lạnh.
Trang Ngải Lâm vô thức vươn hai tay, hơi kéo chặt áo da màu đen của mình lại. Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt là những tia sáng mãnh liệt nhìn về phía Bác Dịch từ từ biến mất ở trong bóng đêm... Anh phải đem tháp ấm đẩy sang bên kia vườn nho, trong đó một người làm có kinh nghiệm trồng nho phong phú, đi nhanh tới trước cây nho, vươn tay hái quả xuống, hai tay liên tục chà xát nó, cảm giác được nhiệt độ trái cây vẫn còn an toàn, lại ngẩng đầu lên, hướng về phía mọi người cao giọng la lên: "Hiện tại thời gian vẫn còn! Mọi người trước tiên đem ống khói đặt trên tháp ấm!!"
Lý Vĩ vừa đứng đó giúp Bác Dịch hỗ trợ công việc, thuận tiện giúp người làm, di chuyển hình cầu, đem rất nhiều ống khói, đặt tại đỉnh tháp cao ba mét, cầm lấy các loại khuyên, khó khăn dùng ốc vít cố định. Một người làm khác, cũng nhanh chóng bò lên trên đỉnh tháp, cúi xuống đón lấy ống khói được đưa lên, bắt đầu sử dụng công cụ xiết chặt ống và đỉnh tháp!!
Bọn họ rốt cuộc đang làm gì?
Trang Ngải Lâm thập phần nghi ngờ ngưng mặt, nhìn bóng đêm càng ngày càng lạnh. Không khí giống như ở trong sa mạc đột nhiên trở nên lạnh hơn, thậm chí ngưng tụ lại mấy phần, thế nhưng người làm giữa vườn nho kia, mỗi người gần như đều mặc trang phục đơn bạc, đứng ở trong tháp ấm, làm đến cơ thể nóng lên, mồ hôi đầm đìa. Có những người phụ nữ đã ngồi xổm ở trong gió, đem phần vật phẩm dễ đốt cháy phân chia rõ ràng, để vào trong tháp ấm, sau đó đem khối băng tương tự, thả vào bên trong những cọng cỏ linh tinh...
Lông mày của cô nhíu lại, càng cảm thấy hiếu kỳ .
Lúc này, điện thoại vang lên.
Trang Ngải Lâm vừa chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa đưa tay vào túi quần, lấy điện thoại ra, ấn nút trả lời, lập tức nói: "Uhm??!"
"Chị?" Giọng nói của Trang Hạo Nhiên truyền đến: "Hiện tại chị vẫn còn đang ở vườn nho à? Em đã cho người sang đây đón chị, Bác Dịch ở vườn nho xử lý sương muối, đoán chừng sẽ không có thời gian để ý chị! Chị không có việc gì thì đừng làm khó dễ người khác! Sương muối đối với vườn nho, đó là một tai nạn trí mạng! Hiện tại tâm tình của anh ấy nhất định rất nặng nề!"
Trang Ngải Lâm không lên tiếng, cầm di động nghe điện thoại của em trai, hai mắt đảo vòng, nhớ tới Bác Dịch hôm nay đối với mình vừa dung túng, không để lộ một điểm trầm trọng nào.
"Chị chịu đựng một chút! Em cho người mau chóng đi qua!" Trang Hạo Nhiên không nghe thấy giọng chị mình, nhớ tới sự việc phỉ thúy buổi chiều hôm nay, sợ tâm tình của cô không tốt, tiếp tục nói: "Vườn nho của Bác Dịch, thoạt nhìn mặc dù không giống một số tòa thành ở châu Âu, thế nhưng cũng có một tư vị khác, nhất là phía sân sau chỗ tổ chức hôn lễ của anh ấy, trồng rất nhiều loại hoa đủ màu, sẽ làm cho chị bất ngờ đấy!"
"Đối với những loài hoa ấy chị không có hứng thú!! Đừng nói với chị những lời vô nghĩa!" Trang Ngải Lâm nói xong, lập tức cúp điện thoại!
Giọng nói của Trang Hạo Nhiên ở bên kia như giãy giụa sắp chết truyền đến: "Này!! Thời điểm lúc chị trở lại, thuận tiện hái giúp em một ít rau đem về, Khả Hinh thích Diệp Tử màu tím! Chị đừng làm phiền Bác Dịch, chính chị tự hái đi!"
Điện thoại ngắt kết nối!!
Trang Ngải Lâm trực tiếp cầm di động, trên mặt biểu tình khẩn trương, đôi mắt chớp mấy cái, nhìn xung quanh khắp vườn nho rộng lớn, cứ mỗi một khoảng, đã có thật nhiều tháp ấm, mà người làm vẫn như cũ tiếp tục bận rộn . Bóng dáng Bác Dịch lại không biết ở phương nào, chỉ còn lại trước mắt cô là ánh sáng từ căn biệt thự, có thể nhìn thấy rõ ràng giàn nho phía trước, trong vườn nho một mùi hương chanh Chardonnay thơm mát, vẫn kiêu ngạo như vậy đứng ở giữa cành lá... Một người làm nào đấy lúc đi qua bên cạnh nó, vô cùng cẩn thận liếc mắt nhìn nó một cái, mới lắc mình đi về phía trước...
Trong lòng của Ngải Lâm, không hiểu bị kích thích cái gì, cô từ từ đi ra ngoài, thậm chí làm bộ như vô ý, đảo mắt muốn tìm kiếm bóng dáng của Bác Dịch...
Nhiệt độ ngày càng thấp, gió ngoài vườn nho đột nhiên dừng lại, tiếp theo chính xác mà nói là càng lúc càng ngưng kết, bầu không khí trở nên lạnh lẽo!!
Trang Ngải Lâm cảm giác được rõ ràng độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, không nhịn được kéo lấy áo da màu đen trên người. Cuối cùng khi cơ thể của mình đã ấm áp trở lại, cô nhìn thấy bóng dáng Bác Dịch nhanh chóng xuất hiện ở vườn nho. Gương mặt anh nặng nề và nghiêm trọng, khẩn trương nhận lấy cái bật lửa của của người phụ nữ nào đó đưa tới, đứng ở phía trước tháp ấm của biệt thự, liếc mắt nhìn thật lâu vào vật phẩm được đốt cháy bên trong tháp, hai mắt anh đảo vòng, thần sắc khẩn trương. Bởi vì năm 2008 đã từng có trận gió tuyết lớn, vườn nho của anh do sương muối mà bị phá hủy lên đến 80%, đây là ký ức đau đớn mà cả đời anh phải nhớ, nên cảm xúc khẩn trương và dâng tràn, anh trầm mặc kiềm chế cảm xúc kích động và đau lòng, trong nháy mắt vật phẩm dễ đốt bên trong tháp bùng cháy lên. . .
Rất nhiều người làm, cũng nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu to: "Đốt lửa lên!! Đốt lửa lên!!"
Lời này vừa nói ra, lúc nãy mảnh vườn vẫn còn trầm tĩnh, bởi vì tiếng hô hoán này mà giống như đầu hạ. Bịch bịch bịch, ầm ầm dấy lên vô số những tia sáng ngọn lửa trên tháp ấm, chẳng qua đây là đốm nhỏ, tùy theo loại mà đốt thêm vật phẩm dễ cháy, mà lửa cháy mạnh mẽ, từ ống khói bay ra ngút trời, khắp vườn nho trong nháy mắt rực sáng cả một bầu trời ————
Trang Ngải Lâm ngẩng đầu, nhìn tình hình trước mặt lập tức có chút ngây ngốc.
Phía trước truyền đến một trận tiếng quát!!
Trang Ngải Lâm nghi ngờ xoay người nhìn!!
Phía sau vườn nho, nhóm người làm ngay thời khắc này, mở bộ phận giống như bướm quay xung quanh giá cao hai mét, lấy vải lụa trắng làm cánh quạt, mơ mộng huyền ảo bay nhẹ nhàng ở một số nơi trong vườn nho. Bác Dịch cảm giác được bầu không khí lại trở nên lạnh thêm, anh đứng ở chỗ cao nhất trong vườn, giơ tay, thanh âm nặng nề nói với người làm: "Bật chế độ sưởi ấm!!"
"Rõ ạ!!!" Nhiều người làm đứng ở mọi nơi trong vườn nho, nghe thấy Bác Dịch ra lệnh một tiếng, lập tức đứng ở giữa lúc bướm bay xung quanh, bắt đầu rung bộ máy xoay tròn trong tay, lập tức bướm trắng dường như bay quanh giá, nó vỗ cánh mỏng như sa, đem tháp ấm thả ra khí ấm, bay đến xung quanh mỗi cây nho, không cho hơi lạnh xâm nhập vào trái cây!!
Trang Ngải Lâm nhìn tình hình này, lông mày nhíu lại, không thể tin nổi nhớ lại, sương muối đầu tiên như vậy mà dùng phương pháp gian khổ đi bảo vệ vườn nho?
Bác Dịch không rảnh để ý tới suy nghĩ của bất luận kẻ nào, mà là tâm tình khẩn trương đứng ở chỗ cao nhất, lại giơ tay nặng nề kêu lên: "Trời đổi gió Đông Nam rồi!! Nhanh lên một chút!!!"
"Vâng ————" Người làm khắp vườn nho cùng kêu lên hưởng ứng, bướm trắng nhanh chóng xoay tròn trên hai thước, khiến chúng nó ôn nhu phe phẩy cánh mơ mộng, xuyên qua vải thưa có lỗ rất nhỏ, để gió mát nhẹ nhàng thổi về phía vườn nho, lúc này, khắp trang viên tháp ấm ánh lửa ngút trời, bướm trắng nhẹ nhàng phe phẩy, chính là thuộc loại sinh mệnh chi hỏa...
Trên thế giới có người xa hoa lãng phí tất cả, có người đưa tay ôm chặt sinh mệnh, ủng hộ Thượng Đế để lại cho thế gian những sinh linh như thế...
Trên những qủa nho, bươm bướm nhẹ nhàng vỗ cánh hạ xuống, cành lá lay động , âm hưởng róc rách, những quả nho giống như được tiếp thêm sức mạnh, tâm tình dường như bắt đầu vui sướng đong đưa...
Bác Dịch kích động, đi rất nhanh tới phía trước cây nho, cúi thấp xuống, nhìn chăm chú cây Chardonnay phía trong đó, cũng không cảm thấy héo chút nào, ánh mắt anh xúc động, nhưng lại kiềm nén cảm xúc, không dám giải tỏa quá sớm...
Lý Vĩ hiểu anh, liền mỉm cười đi qua, nhìn về phía giàn nho nói: "Không có việc gì!! Hái một quả nho xuống nhìn đi!!"
Bác Dịch do dự một hồi, rốt cuộc ôm tâm tình kích động, muốn hái một quả nho xuống xem, thời điểm ngón tay chạm vào, anh dừng lại, đôi mắt hiện lên mấy phần không yên lòng, trầm giọng nói: "Vẫn là chờ một chút đi... Có lẽ... May mắn cũng không...."
Nói xong, một nhóm người từ xa đi đến vườn nho, đi đầu là quản gia trẻ tuổi của Trang gia, cùng ba người hầu, còn có hơn mười vệ sĩ, bọn họ vô cùng cẩn thận. Vẻ mặt mỗi người nghiêm túc, từng bước đi qua vườn nho, đi ngang bên người Bác Dịch, thẳng tới trước mặt Trang Ngải Lâm, gật đầu, mới tôn kính nói: "Tiểu thư! Chúng tôi phụng mệnh lão gia và phu nhân, qua đây đón cô về nhà. Xin lỗi, chúng tôi đã tới chậm."
Vừa nói xong những lời này, thân thể của Bác Dịch trong nháy mắt cứng ngắc, xoay người, nhìn về phía trước Trang Ngải Lâm!!
Trang Ngải Lâm đứng ở trong đám người, cũng nhìn về phía anh....!