Tiểu khu màu trắng! Nhã Tuệ dùng xong bữa tối, sau khi tắm rửa, mặc trang phục ở nhà màu hồng phấn, đi ra khỏi phòng mình, trực tiếp xuống lầu, đứng tại chỗ rẽ cầu thang, nhìn thấy Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đang vừa nói vừa cười cầm khăn lau màu trắng, lau nhẹ món đồ sứ thanh hoa, còn Thi Ngữ đang đem tổ yến chưng cùng đông trùng hạ thảo mà Diệp Mạn Nghi cử người đưa tới, thật cẩn thận đặt trong một hộp gỗ cổ, lại lưu ý phòng bếp canh tuyết lê muốn tặng cho Đường tiểu thư, đã chưng xong hay chưa...
Nhã Tuệ mỉm cười nhìn về phía mọi người, vừa xuống lầu vừa cảm kích nói: "Thật là vất vả mọi người, vừa mới cùng Khả Hinh từ khách sạn trở về, lại phải bận trước bận sau như vậy."
"Không có! Chúng tôi làm đều rất vui vẻ!" Lạp Lạp cùng Tiên Nhi xác thực rất thích theo Khả Hinh, liền vội vàng cười rộ lên nói, rất bắt kịp xu hướng thiên chân vô tà của Tiểu Nhu.
"Đúng vậy..." Thi Ngữ thật cẩn thận bưng hộp gỗ cổ đặt lên giá cổ phía sau bàn ăn, mới mỉm cười nói: "Đây là việc chúng tôi phải làm. Chỉ cần Đường tiểu thư thoải mái, chúng tôi cũng sẽ vui vẻ."
"Thực sự rất cảm kích các cô.." Nhã Tuệ nói mỉm cười nói xong, lại hơi nghi ngờ nhìn toàn bộ phòng khách, kỳ quái hỏi: "Đúng rồi. Khả Hinh đâu? Sao lại không thấy cô ấy?"
Thi Ngữ cũng dừng lại, nghĩ nghĩ, mới nhìn Nhã Tuệ nói: "Cô ấy hình như sau khi dùng xong bữa tối, đi thẳng lên lầu, vẫn chưa xuống..."
"A?" Nhã Tuệ kỳ quái, nghĩ trận thi đấu lớn vừa kết thúc, sao cũng không xuống lầu nghỉ ngơi một chút? Cô nghi hoặc trầm mặc xoay người, cất bước đi lên lầu, đi tới rèm cửa trắng trước phòng Đường Khả Hinh, vươn tay nhẹ nhàng gõ, mới mềm giọng gọi: "Khả Hinh?"
"Tiến vào..." Một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng đáp lời.
Nhã Tuệ liền mỉm cười đẩy cửa ra, thế nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, lại bị mọi thứ trước mắt dọa cô sợ ngây người, cô không thể tin nổi dừng lại, nhìn về phía toàn bộ mỗi góc của căn phòng, cư nhiên tất cả đều phủ kín vé máy bay đi khắp nơi trên thế giới, có Paris, Italy, Đức, sông Rhine... Cô chỉ là nhìn thấy vé máy bay này, cũng không khỏi một trận cảm xúc dâng trào, lại từ từ cất bước đi vào trong phòng, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang mặc quần áo thể thao màu trắng sau khi đã tắm rửa xong, mái tóc dài mềm mại mà ẩm ướt, để lộ đùi thon dài trắng nõn của cô, hai tay ôm đầu gối, ngồi trên sô pha bí đỏ hình tròn bên cạnh giá sách, ngẩng đầu, nhìn về phía 30 tấm vé máy bay đi Luân Đôn mở ra treo trên vách tường, mỗi nét chữ trên vé máy bay, đều có vẻ như tình ý triền miên, mặt không khỏi bộc lộ nụ cười ngọt ngào mà mộng ảo, hai tròng mắt thỉnh thoảng ánh lên sự dịu dàng, dường như ngượng ngùng tưởng niệm người nào đó...
"... ... ..." Nhã Tuệ mặt bộc lộ vẻ quái dị, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn về phía cô ngốc nghếch như vậy, nhịn cười không được, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Chị nói! Đây là có chuyện gì? Ở đâu lại có nhiều vé máy bay như vậy a? Đây là bao nhiêu tiền a?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, nhưng chỉ ôn nhu ngọt ngào nhìn về phía cô, mang theo vài phần ngạc nhiên vui mừng như một đưa trẻ hỏi: "Nhã Tuệ! Cuộc đời của chị, có muốn đi nơi nào hay không! ? Chính là đột nhiên nhắm mắt lại, đã nghĩ muốn đi nơi nào?"
Nhã Tuệ một trận cười bất đắc dĩ ý nhìn về phía Đường Khả Hinh.
"Nói mau!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, gần như nũng nịu nói.
Nhã Tuệ đứng trước mặt Đường Khả Hinh, tạm dừng nghĩ nghĩ, mới nhìn cô, mang theo một chút hướng tới, mỉm cười nói: "Chị muốn đi California! Chị nghe nói nơi đó có ánh mặt trời đẹp nhất thế giới! Chị muốn cất bước trong vườn cam trĩu quả, hưởng thụ ánh mặt trời như nước trái cây kia... Cho cuộc sống đã từng có những gian khổ của chúng ta, lại chưa đầy ánh sáng mặt trời!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt sáng ngời, bỗng chốc đứng lên, cúi người xuống nhìn xung quanh, rốt cuộc mỉm cười trên bàn học của mình, vươn tay, cầm lên một vé máy bay trải ra trên mặt đất, hiện ra trước mặt Nhã Tuệ, quả nhiên là một vé máy bay đi California ở Mỹ, cô cảm xúc dâng trào, rất nhanh mà cảm động cười nói: "Ở vùng Sonoma bang California nước Mỹ, có một trang viên nổi danh thế giới, tên là trang viên Jorrdan... Nó năm ở thung lũng Alexander! Vườn nho kia rất đẹp, một đại lộ rộng lớn mà bằng phẳng, hai bên là cây sồi thẳng tắp, rừng cây um tùm, bên ngoài trang trại rượu xinh đẹp, còn có hàng rào cây xanh leo đầy, nở hoa đỏ thẫm... Một bãi cỏ rộng xanh mướt rộng lớn, không khỏi làm người ta vui vẻ thoải mái... Đó là một nơi rất rất đẹp... Đó là một trang trại rượu rất rất đẹp..."
"... ... ..." Nhã Tuệ trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm nhận được cô gái này có chút hạnh phúc và vui sướng không dễ có được, cô không khỏi mỉm cười, hai tròng mắt hơi hồng hào...
"Chị có phát hiện không?" Đường Khả Hinh lại cảm động cùng kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: "Chị có phát hiện ra bí mật của những tấm vé máy bay kia chưa?"
Nhã Tuệ không hiểu, chậm rãi cúi người, nhìn về phía vé máy bay trải ra trên mặt đất, cũng không nhìn ra có cái gì không ổn, liền ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi; "Bí mật gì?"
Đường Khả Hinh hai tròng mắt đẫm lệ, nhìn về phía Nhã Tuệ, kích động nói: "Những vé máy bay ấy, đi đến mỗi rượu trang xinh đẹp nhất trên thế giới này, chỉ có một! !"
Nhã Tuệ thật sâu nhìn về phía cô...
Tim Đường Khả Hinh bỗng nhiên đau nhói, lại đau đến mức hạnh phúc nhìn về phía Nhã Tuệ, nghẹn ngào nói: "Anh ấy biết, cả cuộc sống của em vẫn ấp ôm nguyện vọng thuộc về rượu nho! Anh ấy hiểu rõ, em khát vọng như thế, một thân một mình đi đến những trang viên ấy... Bất kể là vùi trong gió tuyết, hay là đạp lên ánh mặt trời... Anh ấy đều hi vọng em có tự mình đi cảm nhận phần trí tuệ thuộc về mình kia, đặc sắc của chính mình, chút hương hoa của chính mình kia thật tốt... Anh ấy yêu em... Anh ấy nguyện ý vì cha em, chịu đựng sự cô quạnh kia... Anh ấy nguyện ý vì lý tưởng của em... Chịu đựng sự cô đơn kia... Anh ấy vẫn sẽ ở sân bay chờ em... Chờ đợi ngày em thật sự có thể cùng anh ấy đi..."
Đôi mắt Nhã Tuệ đẫm lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh!
"Chị mau nói cho em biết! Những tấm vé máy bay này có phải thật vậy hay không? Chút hạnh phúc ấy, có phải thật hay không?" Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên rất kích động nhìn về phía Nhã Tuệ hỏi.
Nhã Tuệ đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, đối mặt với hạnh phúc, lại căng thẳng như vậy, cô vươn tay, ôn nhu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, mới cúi xuống dưới, thật lòng nói: "Nha đầu ngốc. Nếu như quá khứ em đã gian khổ như vậy mà vẫn đi tới, lại càng gian khổ hơn nữa... Như vậy tất cả có ý nghĩa gì? Hạnh phúc cuối cùng sẽ trở lại... Mộng tưởng cũng cuối cùng sẽ đạt được..."
Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, thật sâu tha thiết nhìn về phía Nhã Tuệ, nghẹn ngào hỏi: "Thật vậy sao?"
Nhã Tuệ cơ hồ khẳng định mà mỉm cười gật gật đầu, sau đó nhẹ vỗ về Đường Khả Hinh ngồi trên sô pha bí đỏ, thở dốc một hơi, mới nhẹ ôm lấy thân thể cô, mềm giọng nói: "Đừng cứ nơm nớp lo sợ như vậy . Mọi thứ, đều là do em cắn răng kiên trì lấy được, tương lai... . . . Mặc kệ chú Đường là vì nguyên nhân gì phản đối hai người, nhưng còn gì so với tình yêu có thể hạnh phúc hơn? Còn gì có thể chống lại khảo nghiệm khoảng cách không gian và thời gian, sẽ tốt đẹp hơn? Tôi tin, hai người mặc kệ là một thân một mình, tách biệt mỗi người một nơi, đều sẽ yêu nhau như vậy... Đây là tình yêu càng trưởng thành hơn! Càng đẹp hơn..."
Đường Khả Hinh tựa vào lòng Nhã Tuệ, hai tròng mắt run run ngấn lệ...
"Sẽ hạnh phúc ! Chị tin..." Nhã Tuệ lại nhẹ ôm lấy Đường Khả Hinh, chân thành mà xúc động nói.
Đường Khả Hinh dần có chút tin, hai tròng mắt bộc lộ sự ôn nhu, nhìn những tấm vé máy bay trải đầy mặt đất, cô không khỏi xúc động mà cười...
Nhã Tuệ cũng mỉm cười nhìn về phía những tấm vé máy bay kia, mềm giọng nói: "Chị nói... Nếu như thi đấu xong, mặc kệ kết quả thế nào, em muốn nhất đi đến nơi nào?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt lóe lên, lại chậm rãi nhìn lướt qua những tấm vé máy bay trên mặt đất, nhớ tới Trang Hạo Nhiên từng ở Provence một nơi xinh đẹp lãng mạn, trong nhà bày ra giấy viết thư màu lam cùng hoa hồng, trong lòng cô bỗng có chút ngọt ngào, mới tựa vào lòng Nhã Tuệ, mềm giọng nói: "Em muốn đi Provence... Bắt chước người kia một mình đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, sau đó sẽ ở nhà nhà bày ra giấy viết thư màu lam cùng hoa hồng, nói cho mọi người ở nơi đó... Nói rằng em yêu anh ấy..."
Nhã Tuệ nhịn không được bật cười, nói: "Người ở trấn nhỏ kia, không phải rất bận? Vì tình yêu của hai người..."
Đường Khả Hinh lại ngượng ngùng cười...
"Còn nữa... Vừa mới thi đấu xong, có nguyện vọng gì?" Nhã Tuệ cố gắng hỏi một vài chuyện vui vẻ.
Đường Khả Hinh tựa và lòng Nhã Tuệ, trầm mặc nghĩ nghĩ, rốt cuộc mới bộc lộ vẻ thần bí ngọt ngào, cười nói: "Em... Em muốn... Đến ngủ trong nhà của Trang Hạo Nhiên!"
"A?" Nhã Tuệ nghe lời này, kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Em nói cái gì?"
Đường Khả Hinh lập tức dường như đứa trẻ, mở to mắt, nhìn về phía Nhã Tuệ thẳng thắn nói: "Em muốn ngủ trong nhà anh ấy! ! Chính là cái nơi... Có cha mẹ và chị gái anh ấy! ! Đầu tiên tối hôm đó, chúng ta người một nhà vừa nói vừa cười dùng xong bữa tối, sau đó em đi tắm, rồi Trang Hạo Nhiên có lẽ cùng cha mẹ và chị gái nói chuyện cười đùa, hoặc có thể ở phòng ngủ, bận chuyện công ty! Sau khi em tắm xong, mặc áo ngủ màu hồng phấn đi ra, tới trước phòng của chị gái, rất hiền tuệ nói: Chị... . . . Em đi ngủ... Chúc ngủ ngon..."
Cô nói xong, cả khuôn mặt tựa như đang nằm mơ, mở to mắt, ngốc như một chú vịt, rất ngọt ngào...
"... ... ..." Nhã Tuệ không thể tin nổi mở to mắt, há to mồm, nhìn người này...
"Sau đó..." Đường Khả Hinh vẫn chưa xong, cô lập tức bộc lộ một điểm cấp thiết cuộn hai chân lại, tựa vào lòng Nhã Tuệ, mang theo chút kích động cùng sôi trào cười rộ lên nói: "Sau đó, em sẽ như cô con dâu ngoan hiền nhất trong thiên hạ, đi tới trước cửa phòng cha mẹ chồng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó mặt tươi cười, đẩy cửa đi vào, hướng về phía bọn họ nói... Cha mẹ... Con đi ngủ... Chúc ngủ ngon!"
Phốc!
Đường Khả Hinh thoáng cái vươn hai tay, vô cùng xấu hổ che mặt, đắc ý cười nói: "Em có thể cảm giác được, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ nói với em chúc ngủ ngon! Sau đó em trở về phòng ngủ của mình, lập tức giống như nhảy cầu quán quân, nhào vào lòng Trang Hạo Nhiên, lúc đó, anh ấy có thể bận việc, em đi ngủ trước! Phốc!"
Thân thể cô có chút run rẩy, xấu hổ cúi xuống, thật vui vẻ run run cười! !
"... ..." Nhã Tuệ mặt bộc lộ vẻ dở khóc dở cười, nhìn về phía dáng vẻ này của Đường Khả Hinh, lập tức... Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bật cười nói: "Được rồi... Chị rốt cuộc có thể yên tâm kết hôn..."
"A?" Đường Khả Hinh trên mặt còn chút xấu hổ mà mơ mộng, lại bộc lộ chút nghi ngờ, nhìn về phía Nhã Tuệ hỏi: "Vì sao?"
"Vì sao?" Nhã Tuệ trực tiếp vươn tay, đập vào vai Đường Khả Hinh một cái, mới có điểm mất mát kêu lên: "Nha đầu chết tiệt kia! ! Lúc chia tay với Tổng giám đốc Tưởng, thời điểm cãi nhau với Tổng giám đốc Trang, mỗi ngày ầm ĩ chị không được lập gia đình, em muốn cùng chị vĩnh viễn cùng một chỗ! ! Hỏi nguyện vọng em sau khi thi đấu là gì? Em lại là đến nhà người khác đi ngủ! ! Trong mắt em căn bản không có chị! Cánh cứng cáp rồi, có đàn ông rồi, liền không cần bạn bè nữa!"
"Ôi! Không nên nói như vậy! Em cũng đem chị theo!" Đường Khả Hinh thoáng cái nhõng nhẽo ôm lấy Nhã Tuệ, mặt đỏ bật cười nói!
"Chị tại sao muốn đi cùng với em! ?" Nhã Tuệ làm bộ muốn đẩy cô ra, bật cười nói: "Chị phải cảm ơn Tổng giám đốc Trang! Đã nhiều năm như vậy, chị cuối cùng cũng có thể đem em cái người này bán ra được rồi!"
"Không nên nói như vậy!" Đường Khả Hinh lại nũng nịu ôm lấy Nhã Tuệ.
"Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Thi Ngữ bưng canh tuyết lê mỉm cười đi vào phòng, cũng không kỳ quái bởi căn phòng đầy vé máy bay này, bởi vì đây là kết quả mà Đường Khả Hinh sai Tiên Nhi cùng Lạp Lạp bận rộn cả ngày, nhưng nhìn về phía các cô vui vẻ như vậy, liền tò mò hỏi.
"Nói chuyện đến nhà người khác ngủ! Cái thứ không biết xấu hổ!" Nhã Tuệ nhịn cười không được.
Đường Khả Hinh nhất thời mặt đỏ hồng nhìn về phía Nhã Tuệ, xấu hổ...
Thi Ngữ mỉm cười không lên tiếng, lại bưng canh đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, mềm giọng nói: "Đường tiểu thư... Canh tuyết lê hầm xog rồi, cô uống trước đi..."
"Canh tuyết lê?" Đường Khả Hinh nhất thời mở to mắt, nhìn về phía Thi Ngữ, quan tâm nói: "Hôm nay lúc trở lại, thấy Tiểu Vi lái xe, nói giọng khàn khàn, cô nếu như hầm nhiều canh, bưng qua cho cô ấy một chén..."
"Được ..." Thi Ngữ mỉm cười gật đầu.
Lúc này, đêm lạnh như nước, mưa lớn vừa qua đi, không khí lạnh như băng ...
Tiểu Vi cùng Tiểu Hà lúc đứng ngoài biệt thự, nét mặt căng thẳng, nhìn tình hình xung quanh, thỉnh thoảng cùng Đỗ Uy và Khương Vĩ liên lạc, đột nhiên một bóng đen nhanh như tia chớp lủi qua, hai mắt sắc bén của các cô lóe lên, thân thể nhanh như chớp bay ra ngoài ————