Sau khi kết thúc trận thi đấu chuyên gia hầu rượu năm 2013, pháo hoa rực rỡ sắc màu bay thẳng lên bầu trời khách sạn Á Châu, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ hai vị chủ tịch của tập đoàn Hoàn Cầu đích thân có mặt nhiệt tình tươi cười chúc mừng các vị tuyển thủ, thậm chí còn cùng David – Chủ tịch hiệp hội rượu nho và Duran cùng nhau bắt tay, chúc mừng kỳ thi chuyên gia hầu rượu tầm cỡ quốc tế kết thúc viên mãn, lại lấy thân phận chủ nhân, cử hành yến tiệc long trọng, mời mọi tầng lớp cùng khách quý tham dự! Toàn bộ hội trường sân khấu một trận giăng đèn kết hoa, mà trong một khắc màn che trận thi đấu hầu rượu hạ xuống, kết quả tuyển cử quốc gia, cũng bất ngờ xuất hiện, Ủy viên Trương được trúng cử nguyên thủ quốc gia tối cao, Thủ tướng theo hàng vạn tiếng hô hào của dân chúng, hoàn thành một lần giao phó hoàn mỹ cả cuộc đời chính trị của ông, lúc này, trong thế giới ấy truyền đến tiếng vỗ tay kịch liệt, mà Tô Thụy Kỳ cùng Tô Linh thì lấy thân phận người nhà, cùng Thủ tướng đi hết đoạn đường chính trị cuối cùng, chính thức dỡ bỏ xuống trọng trách nặng nề trong cuộc đời! !
Kế hoạch tiến hành một cách không chê vào đâu được như vậy!
Trang Hạo Nhiên ở một khắc cuối cùng, từ trong miệng Như Mạt, biết được danh sách đông đảo quan chức tham ô, lại mượn thế lực của Thủ tướng, liền lật đổ bọn họ, đang trọn một khắc cuối cùng của cuộc tuyển cử, vô số quan chức quả nhiên thất thế như mong đợi nhao nhao chào từ biệt! ! Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi vào sân khấu sôi động và náo nhiệt, hai tròng mắt nhanh chóng nhìn chung quanh toàn bộ sân khấu, lo lắng vết thương của Trang Hạo Nhiên, đêm qua anh ngồi trong chiếc Rolls-Royce, bị Điệp Y bắn viên đạn kia, lại lần nữa xông vào trong vết thương nơi bả vai của anh, theo mảnh thủy tinh vỡ kia, máu tươi văng khắp nơi, Tiêu Đồng tức khắc cầm lên viên độc đạn mà Đường Khả Hinh bị bắn trúng cùng những chứng cứ có liên quan tìm kiếm được, toàn bộ giao cho Tịnh Kỳ cùng Phương Di! Hai người bọn họ mới mở rộng phạm vi truy bắt! !
Một khắc trúng đạn kia của Đường Khả Hinh, đau đớn như thẳng đâm vào trong tim Trang Hạo Nhiên! !
"Thấy Hạo Nhiên đâu không?" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi về phía Tiêu Đồng, có chút lo lắng hỏi.
Tiêu Đồng nghe Lãnh Mặc Hàn nói như vậy, mặt cô lập tức lộ vẻ quái dị nói: "Không có a! Anh ấy không phải ở bên cạnh anh sao? Vừa rồi chúng tôi và Vitas tiên sinh cùng lên sân khấu a!"
"... ... ..." Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, trầm mặt nhanh chóng nhìn tình hình xung quanh, nhớ tới Trang Hạo Nhiên sau khi trúng đạn, được cấp tốc đưa đến bệnh viện, Tô Thụy Kỳ vừa mổ cho anh, vừa bất đắc dĩ nói: Anh cho dù muốn diễn kịch, cũng không cần diễn đến mức chân thật như vậy chứ, anh có phải muốn phế bỏ một tay của mình hay không vậy...
Về sau... Sẽ không có về sau...
Tô Thụy Kỳ sau khi đi ra khỏi phòng phẫu thuật, trầm mặt không nói nữa, đây vẫn là phong cách của Trang Hạo Nhiên, anh lúc không có chuyện gì làm thích đường hoàng làm càn, lúc gặp chuyện không may, lặng lẽ giống như một quân vương trước giờ ra trận!
"Khả Hinh đâu! Sao cũng không thấy?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày lại lo lắng nhìn đám người cùng phóng viên quanh sân khấu, nhanh chóng hỏi.
Tiêu Đồng trực tiếp nhìn về phía anh, cười rộ lên nói: "Cô ấy cùng thầy trở về bệnh viện rồi! Bởi vì thực sự quá kích động, quá biết ơn ! Hiếm khi thầy lại ở một khắc cuối cùng, vì Khả Hinh như vậy!"
"... ... ..." Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, hai tròng mắt theo thói quen rất nhanh nhìn lướt qua đám đông, nghĩ kết quả này có lẽ chính là kết quả cuối cùng rồi... Tất cả mọi thứ, tương lai đều sẽ có phương hướng rõ ràng mà đi rồi... Từ nay về sau, lại không cần lo lắng, những người trong bóng tối quay trở ra tùy ý cướp đoạt linh hồn cùng tính mạng người khác nữa! Chỉ mong tất cả cũng như tự mình nghĩ như vậy...
Một chiếc Mercedes màu đen, dưới ánh chiều tà đang dần buông xuống mặt biển rộng mênh mông, hướng về phía con đường lớn đậm chất cổ xưa mà chạy tới! !
Vitas vẫn thân thể suy yếu ngồi ở sau xe, cảm giác được hôm nay ánh trời chiều đặc biệt chói chang gay gắt, ông kìm lòng không được quay mặt sang, nhìn về phía biển rộng nơi phương xa với những đường ánh sáng đưa đến thật nhiều sắc màu cuộc sống, mà vòng đu quay khổng lồ của tập đoàn Hoàn Cầu, vào giờ khắc này, một lần nữa xuất phát... Hai tròng mắt thâm thúy của ông bỗng cứng lại, nhìn một màn này, có lẽ cũng muốn nhớ tới khi trẻ tuổi, cũng đã từng có những tháng năm rực rỡ huy hoàng như vậy! Hồi ức vẫn luôn nặng nề như vậy, mặt ông lão này lộ vẻ cưng chiều, hơi cúi đầu, nhìn đứa nhỏ trong lòng...
Đường Khả Hinh vẫn mặc đồng phục hầu rựou, mặt bộc lộ nụ cười cảm kích hưng phấn, vươn hai tay chăm chú vây quanh thầy, mặt tựa vào lòng thầy, nghe nhịp tim của ông, lòng đau xót, nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống... Cô chỉ cần nhớ tới hôm qua thầy có thể sẽ xảy ra chuyện, vĩnh viễn rời khỏi mình, lòng cô giống như đao cắt, khiến người ta đau đớn đến hít thở không thông, cô lại vươn hai tay vây quanh hông thầy, hít hít cái mũi đỏ hồng, mặt lại bộc lộ vẻ cô chấp như một đứa trẻ...
Vitas bất đắc dĩ nhìn học trò ôm chặt mình, ông hơi trầm xuống thở hổn hển một hơi, mới cúi đầu nhìn về phía học trò, lại dùng ngữ khí giáo huấn, nói; "Được rồi... Cũng đã là quán quân cuộc thi, lại nắm giữ thư troa quyền phó hội trưởng, sao lại còn trẻ con như vậy? Thầy đã không có việc gì ... Không cần như vậy..."
Hai mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ, mặt chăm chú dán chặt vào lòng thầy, sau màn thi đấu gây kích động lòng người, cô lúc này trong mắt chỉ có thầy mình... Mặt cô bộc lộ sự xúc động, ôm chặt thầy nghẹn ngào nói: "Thầy à... Người có biết không? Quá khứ, cha con từng vì hạnh phúc của con, từng tự cắt tay mình, con khi đó trải qua sự đau đớn không phải thuộc về mình, con vốn dĩ không cần sự trả công của người đời, con chỉ cần ông ấy thật khỏe mạnh, con dù cho một người trẻ tuổi còn quyến luyến thế giới bên ngoài, con cũng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng ngay trong phút giây đó, con nhìn thấy sắc mặt tái nhợt thê lương của ông ấy nằm trên giường bệnh, dường như lập tức sắp sửa rời khỏi con, con thực sự rất đau khổ rất đau khổ! Đó là một loại đau khổ mà con có nỗ lực cả đời, cũng không thể nào bù đắp lại sinh mệnh được... Con là bởi vì khát vọng hạnh phúc, khát vọng tiếp cận ước mơ, mới tới bên cạnh người, thế nhưng... Nếu như người xảy ra chuyện gì, con dù cho đạt được vô số giải thưởng, cũng không quan trọng bằng tỉnh thầy trò dù chỉ một ngày bên thầy... Đời này kiếp này, cha con không có cách nào tận mắt thấy hạnh phúc của con... Nhưng vì có người, con đã từng mặc sức tưởng tượng xa xỉ, giả như có một ngày, con có hạnh phúc được làm một cô dâu, mặc áo cưới màu trắng, bước đi trân thảm đỏ, hi vọng thầy có thể thay thế cha con, dắt con đi về phía hạnh phúc cuộc đời, bù đắp cho cả đời này của con thiếu thốn cùng mất mát một góc trong sắc màu của tình cha..."
Cô gái này nói xong, lại nhớ tới hôm qua thầy lúc nằm trên giường bệnh, dáng vẻa thống khổ như sắp mất đi, cô liền một trận nước mắt như suối trào, lại kích động cảm ơn ôm chặt thầy, từng trận đau lòng khóc thút thít.
Vitas nghe nói đến đây, hai tròng mắt cũng ửng đỏ, ẩn nhẫn vài phần kích động đau lòng, tay muốn nhẹ nhàng giơ lên, vỗ vỗ lưng học trò, lại vì tính cách có phần cường ngạnh, bắt buộc ông buông tay, mang theo cảm xúc tức giận, nhìn về phía học trò nói: "Tôi không có thời gian cùng cô đi trên thảm đỏ! Cô phải nhanh chóng gả cho Hạo Nhiên, mau mau mà gả đi! ! Đừng có ở nhà, không phải như con quạ, thì cũng là như con chim sẻ, cãi nhau! Lúc tâm trạng tốt, lại tỉa hết lá cây trong bồn cảnh của tôi, lúc tâm tình kém cũng tỉa hết lá cây trong bồn cảnh! Cô mau mau gả cho Hạo Nhiên đi! ! Trong nhà Chủ tịch Trang còn có rất nhiều bồn cảnh!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, cô lập tức ngồi dậy, thoáng cái mặt bộc lộ vẻ ủy khuất cùng nũng nịu nhìn thầy, nước mắt càng không ngừng rơi...
"Khóc cái gì mà khóc? Trong hầm rượu của tôi, cũng không phải dùng để thi đấu ! Không có gì làm của hồi môn cho cô!" Vitas lập tức cảm giác trái tim mình một trận đau đớn, ông trực tiếp vô thức đưa tay ấn nơi trái tim, lại tức giận nói: "Cho nên, cô chính là nên chọn thời gian! ! Mau mau lập gia đình! Cô là một tai họa! Hạo Nhiên cũng là một tai họa! Kết hôn là thích hợp nhất rồi!"
Đường Khả Hinh hơi mở to mắt, có chút tức giận nhìn về phía thầy nói: "Người đừng như vậy mà thầy! Con còn tính toán sau khi người xuất viện, con chuyển về nhà chăm sóc người! Thuận tiện chăm sóc bồn cây cảnh của người!"
Vitas nghe lời này, lập tức một trận khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía học trò, hơi cao giọng nói: "Tôi không cần quay về chăm sóc tôi! Chúng tôi rất tốt ! Chỉ là hôm này phẫu thuật có khó chịu một ít!"
"Không được! ! Người vì trúng độc mới như vậy! Con không yên lòng!" Đường Khả Hinh lại đau lòng nhìn thầy, mới nói: "Chăm sóc người, là chuyện quan trọng nhất hiện tại!"
Vitas nghe lời này, sắc mặt hơi ngưng, nhớ lại bóng dáng người nào đó trong phòng bệnh, ông thở hổn hển một hơi, lúc này mới thong thả quay mặt sang, nhìn về phía học trò, yếu ớt nói: "Thầy có thể cùng còn bầu bận đến nay, xác thực cũng là phúc khí của thầy rồi. Thế nhưng, chuyện quan trọng nhất hiện tại của con, có phải là nên đi gặp một người hay không..."
Đường Khả Hinh hai tròng mắt lóe lên, nghe hiểu lời thầy nói, lòng cô nhanh chóng lướt qua một dòng nước ấm, mặt cuối cùng bộc lộ nụ cười cảm kích nguyện ý, hai tròng mắt ngấn lệ, nhìn về phía phong cảnh ánh trời chiều rực rỡ kia, mà lại vô cùng tịch mịch kia, lần đầu tiên cảm nhận gió trên thế gian, lại có thể ấm áp đến vậy, lần đầu tiên cảm giác, cuộc sống rốt cuộc có thể vì anh mang đến một tin tức ấm áp như vậy...