Buổi tối, những hạt mưa rơi lộp độp cùng với những trận sóng triều cuộn trào mãnh liệt, từng cơn một truyền đến, dường như đang diễn tấu một giai điệu vĩnh hằng !
Bên vách núi tối tăm, giống như một bức tường thẳng đứng nguy hiểm đến sinh mạng, đem tất cả cắt đứt rồi lại cắt đứt! Mỗi một thân ảnh màu trắng đứng chỗ tối tăm nơi đầu vách núi, giống như xoay xung quanh trời đất, đứng sừng sững khí thế không ngã, hào hùng như vậy... Nét mặt anh căng thẳng, nhìn những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt nơi phương xa, hai tròng mắt không ngừng lóe lên, nhớ tới xế chiều hôm nay chính mình đi gặp Đường Chí Long, người mà cả đời anh tôn kính nhất, thế nhưng ông cũng cự tuyệt gặp mình.
Sức gió càng lúc càng lớn, mưa rơi càng lúc càng to, mang theo từng trận sóng biển như đang gào thét lao thẳng tới trước mặt người đàn ông này. Anh vẫn đứng im bất động như cũ, hai tròng mắt tiếp tục lóe ra tia đau lòng.
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến! !
Tiêu Đồng cùng Lãnh Mặc Hàn mỗi người cầm một cây dù trải qua đoạn đường lầy lội, lo lắng đi về hướng Trang Hạo Nhiên, nhìn anh một mình đứng bên vách núi đón mưa gió, toàn thân đã ướt sũng nhưng vẫn tỏa ra khí chất kiên định lại ưu thương. Tiêu Đồng đau lòng cầm cây dù đi lên phía trước sốt ruột nói; "Lão đại! Anh sau khi từ bệnh viện ra vẫn đứng ở chỗ này... Mấy tiếng đồng hồ rồi ... Chú ý thân thể!"
Trang Hạo Nhiên không nhúc nhích đứng bên vách núi, tùy ý để nước mưa bay tán loạn trên người mình, mi tâm anh nhíu chặt nhìn về phía sóng biển đang dâng trào trước mặt, cuối cùng mở miệng nói: "Tôi đứng ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ, đã cảm giác rét lạnh thấu xương, cô đơn lạnh lẽo, xác thực không tốt... Tôi muốn thử nhìn từ góc độ của ông ấy, trái lại trong sinh mệnh mấy chục năm của tôi, nhìn hành động của ông ấy... Tôi thực sự tìm không được lý do ông ấy cự tuyệt tôi!"
Lãnh Mặc Hàn bung dù, nhìn thật sâu về phía Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên tùy ý để ước mưa lạnh lẽo táp trên mặt mình, anh lại thâm trầm thở dốc, quên đi đau đớn từ vết thương trên vai, lại chậm thanh yếu ớt nói; "Nếu như tôi không tìm được lý do ông ấy cự tuyệt tôi, sao tôi có thể mang con gái ông ấy đi? Điều này đối với ông ấy là một loại thương tổn, đối với hạnh phúc của Khả Hinh là một loại không chịu trách nhiệm! Một là dốc hết cả đời rất tốt với tôi, để tôi che đối mưa che gió cả đời, một là muốn làm một chiếc dù nhỏ che mưa, gánh chịu một điểm cô đơn cả đời... Tôi tình nguyện đây chỉ là nước mắt ông trời mà không phải nước mưa... Bởi vì mỗi khi đến thời gian này, tôi cũng sẽ không tự chủ được nhớ tới hai người này! Bọn họ đồng thời là rang buộc sâu nhất trong cuộc đời tôi! Tôi phải làm như thế nào mới có thể làm cho bọn họ hạnh phúc..."
Tiêu Đồng nghe Trang Hạo Nhiên nói lời này, trái tim không hiểu sao thấy chua xót.
Lãnh Mặc Hàn vào lúc này, tâm tình cũng hơi trầm trọng nhưng vẫn lý trí nói; "Từng bước một đi... Lý do ông ấy phản đối cậu, khẳng định là lý do rất gian nan... Chỉ là... Chủ tịch Đường đã cự tuyệt gặp cậu, như vậy... Án phóng hỏa án vẫn điều tra sao?"
"Tra! !" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt lợi hại chợt lóe nói: "Thế nào lại không tra! ? Tôi vẫn không tin chú Đường cả đời cẩn thận chuyên nghiệp như thế, sẽ phạm lỗi như vậy! Cho dù chính miệng ông ấy thừa nhận, tôi cũng không tin! Tôi nhất định phải biết mười sáu năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ?"
Lãnh Mặc Hàn tức khắc gật đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói; "Đêm nay tôi để Lạc Hoành trộm lấy phần tài liệu cuối cùng từ đồn cảnh sát, chủ tịch của Đinh Tư Duy, tôi giúp cậu giữ lại!"
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên.
"Được rồi!" Tiêu Đồng nhìn hai người đàn ông đã nói chuyện xong, cô nhanh chóng che dù đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, khẩn trương nói: "Nếu anh có thời gian, thân thể còn có thể chịu đựng được thì mau đi xem Khả Hinh một chút! Từ khi cô ấy thi đấu kết thúc đến bây giờ anh vẫn không có xuất hiện! ! Tôi đoán với tính cách của cô ấy, nhất định là không thể cao hứng ! !
Trang Hạo Nhiên nghĩ đến Đường Khả Hinh, nguyên bản vẻ mặt thâm trầm, bộc lộ một điểm thả lỏng mà ái muội tươi cười..
"Đi thôi đi thôi!" Tiêu Đồng nhanh chóng thúc giục hai người đi về phía trước, lúc này một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chiếu sáng lái tới, mà xe của vệ sĩ cũng theo sau. Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cất bước đi về chiếc ghế sau xe, chiếc xe dọc theo con đường lầy lội chạy về phía trước, trực tiếp chạy về phòng tổng thống ở nhà mình!
Tối nay đem có hai yến tiệc, một là Tưởng Thiên Lỗi lấy thân phận chủ nhà mở yến tiệc lớn chúc mừng. Hai là Trang Tĩnh Vũ vì người con dâu tương lai Đường Khả Hinh cố ý tại phòng tổng thống nhà mình tổ chức một buổi tiệc nhỏ, chỉ mời một số vị khách tôn quý, trừ tiên sinh Vitas, tự mình vì học trò tới tham dự, còn có một số ngôi sao trên thế giới và môt số khách tôn quý khác. Mà Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ sau khi chào hỏi khách xong cũng đến phòng tổng thống! Cho nên, tối nay thật là một buổi tối phi thường náo nhiệt! !
Một chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy tới phòng tổng thống!
Tối nay Đường Khả Hinh như một viên kim cương sáng chói, mặc chiếc váy ngắn quý tộc, búi tóc vô cùng xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng mà tinh xảo, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, đi đôi giày mười hai centimet bước xuống xe. Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đỡ cô xuống, tay cầm túi xách MIUMIU, mềm mại ưu nhã bước đi, khó nén tâm tình hưng phấn kích động đi vào bên trong, cô vừa đi đến phòng yến tiệc số một, hơi dừng lại chốc lát tham gia tiệc chúc mừng, biết Trang Hạo Nhiên tối nay không tới phòng yến tiệc tham gia, mà là ở lại nhà mình chiêu đãi khách quý, trái tim của cô tức khắc như bị nhé, cả người đã không thể chờ đợi được đi vào phòng tổng thống xa hoa ————
Phòng tổng thống, ánh đèn thủy tinh huy hoàng xoay tròn, khắp nơi một mảnh không gian cung đình xa hoa. Ân Nguyệt Dung mặc chiếc váy ren dài màu vàng nhạt, mái tóc hơi xoăn thắt bím, tay cầm ly sâm panh, vẻ mặt mỉm cười đi giữa các khách quý, giữa buổi tiệc, bà vẫn sinh động động lòng người, mà không như Diệp Mạn Nghi thích yên tĩnh một chỗ. Lúc này, Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc và phu nhân, Vitas cùng nhau ngồi trên sô pha vừa nói vừa cười, tùy ý để Ân Nguyệt Dung ở nơi đó hưng phấn chiêu đãi khách quý...
Nghe có người nói Đường Khả Hinh tới! !
Ân Nguyệt Dung so với mọi người nhanh hơn một bước, cầm ly hưng phấn xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc lễ phục hoa lệ, mái tóc búi cao tao nhã, giày cao gót mài kim cương, tay cầm túi xách MIUMIU, giống như một viên kim cương sáng chói xuất hiện giữa buổi tiệc, trái tim bà lập tức mềm lòng, hưng phấn hài lòng say sưa gọi: "Khả Hinh! ! Bảo bối của ta! Con tới rồi!"
Tưởng Vĩ Quốc cùng mọi người cũng mỉm cười nhìn về phía cô !
Đường Khả Hinh mặt bộc lộ sự ngượng ngùng mỉm cười, tay cầm túi xách MIUMIU, cùng Lạp Lạp và Tiên Nhi đi vào phòng tổng thống xa hoa, nhìn về phía các vị khách quý đang ca ngợi, liền hướng về phía Ân Nguyệt Dung, mềm giọng gọi: "Phu nhân..."
"Còn gọi phu nhân? ! Con là con dâu ngoan của ta đấy !" Ân Nguyệt Dung lại bộc lộ nụ cười cảm động, đem Khả Hinh nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng hết sức kích động nói; "Bảo bối của ta, con hôm nay thực sự biểu hiện rất khá! ! Ta bởi vì có được con mà tự hào! ! Đến đây! Ta lập tức dẫn con đi chào các vị khách quý, bọn họ đều là vương tử đến từ các quốc gia khác nhau trên thế giới, đồng thời cũng là bạn tôt của chú Trang con! !
"Ách... Thế nhưng con còn chưa có chào hỏi hai vị chủ tịch và sư phụ..." Đường Khả Hinh còn bận tâm lễ phép...
"Ôi, mỗi ngày đều thấy còn chào hỏi cái gì ! Sau này con gả cho Hạo Nhiên, còn sợ không thấy được hai lão đầu kia?" Ân Nguyệt Dung không nói nhiều liền kéo Đường Khả Hinh đi về phía khách khứa.
Đường Khả Hinh đành phải nở nụ cười ngượng ngùng, theo Ân Nguyệt Dung đi vào trong, vừa đi vừa nóng long nhìn khắp nơi xung quanh, nghĩ Trang Hạo Nhiên rốt cuộc đang ở đâu ? Thậm chí nhìn vào bên trong góc phòng xa hoa kiểu châu Âu cũng không thấy, chỉ thấy một số khách quý người nước ngoài, đang ngồi uống chè... Sắc mặt của cô có chút biến, có chút tức giận khẽ cắn môi dưới...
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, Vitas cùng nhau bất đắc dĩ nhìn về phía Ân Nguyệt Dung như vậy cao hứng kéo Đường Khả Hinh hướng về phía khách khứa, cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ cười rộ lên...
"Trận thi đấu rượu đỏ đã kết thúc, chuyện của mọi người cũng chấm dứt, nhìn hai người trẻ tuổi này tâm đầu ý hợp như vậy, không bằng... Nắm chắc thời gian, để bọn nó cử hành hôn lễ?" Diệp Mạn Nghi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh đi ở giữa khách khứa, mặt bộc lộ đúng mức lễ phép cùng nụ cười ngượng ngùng, bà càng nhìn càng vừa ý nói...
Tưởng Vĩ Quốc lại nhìn thật sâu về phía dáng vẻ của Đường Khả Hinh, mặc dù đêm nay nhìn cô ôn nhu động lòng người, nhưng vẫn có thể nhìn ra có một chút bướng bỉnh, trực tiếp phủ định nói; "Chờ một thời gian nữa đi... Bà xem một chút dáng vẻ kia của nó, vẫn không thể chác chắn được!"
"Không phải rất đáng yêu sao?" Trang Tĩnh Vũ trực tiếp nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cười rộ lên nói; "Như vậy trong nhà mới náo nhiệt!"
"Ông còn chê nhà ông không đủ náo nhiệt?" Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp cười chế nhạo nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ! !
"... ... ..." Trang Tĩnh Vũ nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, cả đời của ông vẫn luôn nhường Tưởng Vĩ Quốc, lúc này liền bật cười không nói lời nào.
Vitas ngồi ở một bên, thân thể mặc dù khó chịu nhưng vẫn cho một ý kiến đúng trọng điểm..."Đã biết bọn họ ý hợp tâm đầu, có lẽ thật sự có thể cửa hànhhôn lễ, chính là hai người này mà ở cùng một chỗ luôn có chuyện không tốt phát sinh! Trời sinh gặp rắc rối!"
Phốc!
Mọi người nhịn không được cười, đều không nói! !
Đường Khả Hinh cả một buổi tối duy trì nụ cười cứng ngắc theo Ân Nguyệt Dung đi chào các vị khách quý, trái một câu con dâu, phải một câu con dâu, thế nhưng người con trai kia lại không biết chết ở nơi nào rồi! Có vị hôn phu như vậy, giống như cá trạch một dạng, chính mình được việc lớn như vậy mà cư nhiên biến mất cả ngày! ! Cô gái này ngăn khí tức ở trong ngực, năm ngón tay nắm chặt những hạt kim cương khảm trên túi xách, một viên rồi một viên phẫn nộ gẩy xuống, nghĩ muốn giữ lại chút kiêu ngạo cũng không được! Thừa dịp Ân Nguyệt Dung tạm thời buông ra cho mình, cô từng bước một nghiến răng nghiến lợi đi về phía hành lang kiểu châu Âu, trong miệng tức giận nói: Tương lai khi kết hôn, em cho anh mỗi ngày đều không được vào phòng, mỗi ngày đều ngủ sô pha! !
Cô nói xong, cư nhiên ngẩng đầu trong nháy mắt nhìn thấy một thiếu nữ người Anh, mặc chiếc váy dài đuôi cá màu xanh đi vào phòng Trang Hạo Nhiên, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng phịch một tiếng đóng lại. Hai mắt cô mở lớn không thể tưởng tượng ra nhìn một màn này, trái tim như bị người ta nện cho một quyền, thoáng cái biểu tình như muốn khóc, nhịn không được nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi vừa đau lòng gọi: "Tốt! ! Trang Hạo Nhiên! Anh dám xằng bậy!"
Đường Khả Hinh không nói hai lời liền tức khắc vươn tay nắm nắm cửa kia, nghĩ liều mạng xoay, thế nhưng nắm cửa này cư nhiên xoay không được, người ở bên trong khóa trái! ? Cô trừng lớn hai mắt, tức giận đến trái tim như muốn nổ tung , lại tức giận thương tâm muốn xoay nắm cửa, nhưng không gõ cửa...
"Em đang làm gì vâyh?" Một thanh âm nghi ngờ truyền đến.
"Ai cần anh lo! !" Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi lại hung hăng muốn xoay nắm cửa, trong nháy mắt hai mắt cô trừng lớn, không thể tưởng tượng được dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía người trước mặt, cô sợ hãi buông tay ra, trái tim đập thình thịch. Trang Hạo Nhiên mặt cũng không lộ ra nại biểu tình, tự tiếu phi tiếu nhìn người này!