Editor: Thùy Trang Nguyễn
Mười hai năm trước, đêm hôm trước khi vụ hỏa hoạn diễn ra.
Sắc trời đã tối, vô số ánh sao lấp lánh, ôn nhu không có bất kỳ dự kiến nào...
Khách sạn cao cấp năm sao nằm giữa trung tâm thành phố, rõ ràng có thể thấy giữa những tầng kiến trúc, một mái vòm hình bán cầu tỏa ra ánh đèn như một dãi ngân hà. Vô số những vị khách quý ra vào, ngày mai tổ chức buổi tiệc trà xuân của khách sạn, có một số nhân viên công tác tối nay đã đem những quả cầu hoa hình tròn cẩn thận từng li từng tí đi vào thang máy, nhấn nút tầng tám, đó chính là tầng chứa phòng tổ chức yến tiệc lớn nhất. Có một ông lão đầu bếp tuổi chừng ngoài sáu mươi, mặc áo may ô màu xám, dáng vẻ phúc hậu, tóc đã bạc trắng, cầm trong tay một quyển sổ nhỏ, một bên ghi chép một bên lẩm bẩm: Ngày mai năm giờ chiều tổ chức tiệc trà xuân của khách sạn! Toàn thể đầu bếp trưởng cùng trợ lý đầu bếp bốn giờ ba mươi phút tập trung!Mật mã cửa 282879!
Lời nói vừa mới dứt!
Trước sân khấu có một số nhân viên tiếp tân, mặt bộc lộ mỉm cười đi về hướng lão đầu bếp, nói; "Lão đầu bếp! ! Lần trước ông giúp tôi nấu canh trị ho cho con tôi, uống rất tốt! Thế nhưng hôm qua tôi không cẩn thận đem tờ công thức làm mất rồi, ông có thể viết lại cho tôi một bản không?"
"A! Được..." Lão đầu bếp cười đáp ứng, cũng từ trước sân khấu cùng với nhân viên tiếp tân đi về hướng quầy lễ tân, trực tiếp dùng quyển sổ của mình viết công thức canh trị ho cho đồng nghiệp, vừa viết vừa cười nói: "Canh trị ho này thực ra cũng không phải của tôi, là của bếp trưởng! Đoạn thời gian trước trong chúng tôi có một đồng nghiệp ho rất lợi hại, ông ấy liền chính mình mân mê phương thuốc này, không ngờ chúng tôi uống vào rất tốt! Phía sau hoa viên của khách sạn, còn có rất nhiều cây quýt của ông ấy!"
Nữ nhân viên tiếp tân vẻ mặt cảm kích nhìn về phía lão đầu bếp, thật hâm mộ cười rộ lên nói; "Những đồng nghiệp trong khách sạn chúng ta đều đang nói, những đầu bếp theo tổng bếp Đường là hạnh phúc nhất! Mặc kệ là phương diện phối hợp hay chăm sóc, đều là tốt nhất!"
Lão đầu bếp cười đem công thức canh trị ho viết xong, xé ra một tiwf giấy đưa cho nữ đồng nghệp, mới nói: "Cô đem công thức này cất đi! Đừng cho đứa nhỏ uống nhiều thuốc tây, đối với than thể không tốt."
"Cảm ơn lão đầu bếp!" Nữ nhân viên tiếp tân mỉm cười nhận lấy tờ công thức kia! !
"Không cần khách khí!" Lão đầu bếp nói xong liền muốn cất quyển sổ nhỏ.
"Lão đầu bếp! ! !" Có người ở đại sảnh hơi cao giọng kêu to! !
"Ai!" Lão đầu bếp còn chưa có cất được quyển sổ liền xoay người, nhìn thấy một trợ lý mới tuổi tầm mười tám nhanh chóng đi tới sốt ruột nói; "Những người bên phòng thu mua lại làm chúng ta khó xử , nói tờ danh sách hôm qua của chúng ta không có hai mươi cân hải sâm! Thế nhưng tôi rõ rang đã viết rồi..."
"Nhất định là tiểu Lưu kia! Hắn cố ý, chính là muốn chúng ta khó xử!" Lão đầu bếp vừa nghe lời này, tức khắc tức giận sổ cũng không cần, liền lập tức cùng trợ lý hướng đến phòng thu mua! !
Toàn bộ đại sảnh xa hoa rực rỡ sắc xanh vàng, vẫn như cũ người đến người đi, trước quầy lễ tân cũng nhao nhao bận rộn , quyển sổ nhỏ kia cũng như vậy im lặng ở chỗ này...
Tổng bộ phòng bếp tầng thứ tám, đèn vẫn sáng trưng, không hề có đầu bếp nào tan tầm, đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc tại khách sạn. Nhưng đầu hành lang cùng bộ phận hành chính ánh đèn đã tắt, chỉ có khe nhỏ giữa hai cánh cửa phòng làm việc lớn nhất, chiết xạ một ánh đèn vàng ôn nhu, có vẻ tịch mịch cùng thâm trầm! !
Bên trong phòng làm việc!
Không gian u ám, ở chỗ ánh đèn vàng cũng chỉ bày biện đơn giản, ở giữa phòng đặt một chiếc sô pha màu đen còn là hang thanh lý của phòng yến tiệc đưa tới, bàn uống trà màu cà phê được đặt theo kiểu quán vỉa hè, cửa sổ sát đất mở ra, không thể nhìn thấy cảnh biển phía xa, lại có thể nhìn thấy nơi xa xa là tòa nhà khách sạn Á Châu cao chọc trời, ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng chói mắt! Chiếc bàn làm việc màu rám nắng bên dưới ánh đèn vàng ấm áp, một người đàn ông trung niên mặc mặc âu phục văn kiện trên mặt bàn, bên trong có chứa bút tích hào hùng của ông nội Tưởng.
Hai gia đình cùng điều hành tập đoàn Hoàn Cầu, chính là lấy ước mơ cùng tưởng tượng của chúng tôi lúc trước, từng bước bay vọt về phía trước. Chỉ là sự nghiệp phát triển bồng bột đến hoàn cảnh này cũng không có thể trước khi lâm chung cùng cậu uống một ly! Nhớ năm đó hùng tâm tráng chí đã theo gió bay đi, tôi khẳng định muốn xuống mười tám tầng địa ngục tiếp nhận sự trừng phạt! Chỉ là vận mệnh theo dòng nước, đẩy chúng tôi đi về phía trước , không còn là cá nhân mà là vận mệnh! Hai đứa nhỏ Hạo Nhiên cùng Thiên Lỗi nhất định phải gánh vác tập đoàn Hoàn Cầu trong tương lai, bao gồm bí mật cùng trách nhiệm! Đây là hai đứa sinh ra trong gia đình hào môn, không có lựa chọn nào khác! Chỉ là chúng tôi tuổi tác đã cao, có đôi khi cũng hối hận lúc trước, khiến mẹ con bọn họ cốt nhục chia lìa, anh em tranh chấp, đúng là chuyện tàn nhẫn đến cực điểm! May mà Hạo Nhiên được cậu dạy dỗ, tâm tính tự do, hoạt bát biết điều, đã dần dần mang trên người khí phách của một tổng giám đốc, ông nội như tôi cũng thập phần được an ủi, bản than Thiên Lỗi chính là một đứa nhỏ mang trong mình dã tâm lớn. Nhưng trong tương lai... Còn là hi vọng sau phong ba lắng lại, cậu đối cới hai đứa nhỏ này giáo dục nhiều hơn! Dù sao cha mẹ trách phạt còn thua ân sư nghiêm khắc nói một câu! Chí Long... Cậu mặc dù cùng Vĩ Quốc, Tĩnh Vũ tuổi không chênh nhau là bao nhiêu, nhưng tôi lại coi cậu như tri kỷ, thời gian suy nghĩ mọi việc luôn có cậu bên cạnh làm bạn cùng thấu hiểu, thậm chí tràn đầy hào kiệt trợ giúp tôi điều hành tập đoàn Hoàn Cầu, thực sự đó là điều vui mừng trong cuộc đời tôi! Tương lai, hai đứa nhỏ tất nhiên phải đối với cậu như cha ruột mới không uổng công cậu vì hoàn Cầu mà lao khổ cả đời! Hôm nay thân thể tôi mang bệnh, ho rất nghiêm trọng, biết cuộc sống của mình không còn nhiều nhưng tôi cũng không nói quy thiên, chỉ mong Hoàn Cầu trong tương lai có thể chân chính quang minh phát triển..
"... ... ..." Đường Chí Long ngồi trên ghế da, vẻ mặt trầm trọng cố gắng kiềm chế biểu tình, cúi đầu nhìn câu nói cuối cùng trong phong thư, không nói chuyện quy thiên...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Chí Long chậm rãi gập tập văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn về phía hai cánh cửa đang đóng kia, nhàn nhạt nói một tiếng: "Vào đi..."
Cửa, chậm rãi mở ra.
Một cậu thiếu niên mười tám tuổi, mặt bộc lộ nụ cười nhìn về phía người trung niên trước mặt, vui mừng gọi; "Cha nuôi!"
Đường Chí Long ngạc nhiên nhìn về phía cậu thiếu niên trước mặt, kinh ngạc kêu một tiếng: "Hạo Nhiên? Lúc này sao con có thể qua đây?"
Cậu thiếu niên tướng mạo xuất chúng, tinh quang trong hai tròng mắt lóe ra, tươi cười sức sống xán lạn, cậu lén lút đi vào phòng làm việc, nhìn về phía cha nuôi, mang theo một chút cảm giác thần bí nói; "Người yên tâm! Con biết một con đường bí mật đến nhà bếp, sẽ không ai biêt con đã tới đây ! Trước lúc còn tiến vào đã bí mật quấy nhiễu camera ! Con phát hiện những thứ công nghệ cao này, tương lai nhất định sẽ chịu tải nửa bầu trời khách sạn! Nếu như con có cơ hội, nhất định sẽ kết giao bạn bè với một cao thủ máy tính lợi hại, cùng cậu ấy học tập!"
Đường Chí Long bất đắc dĩ nhìn về phía than thể cậu thiếu niên kia lặng yên tiến vào, vốn muốn trách cứ nhưng lại chỉ cần nghe thấy một chút lời nói tưởng tượng kia lại không khỏi bộc lộ sự yêu thương cùng nụ cười tự hào, chậm rãi nói; "Kết giao anh em, quý ở tri kỷ. Nếu như con kết giao anh em chỉ là vì đạt được lợi ích, như vậy con không cần kết giao cũng được!"
"Đương nhiên sẽ không! Tương lai con nhất định sẽ có những người anh em nặng tình nặng nghĩa như cha và ông nội, anh em sinh tử có nhau!" Cậu thiếu niên đi tới, lại nở nụ cười nhiệt tình đầy tự tin!
Đường Chí Long thật sâu nhìn về phía cậu thiếu niên, một khoảng thời gian không thấy cậu lại cao hơn rồi, phong độ cùng khí phách cơ hồ còn hơn cha mình cùng ông nội, cùng anh trai không khác là mấy nhưng so với anh trai lại hơn một điểm là có nụ cười tươi rất tự do và nhiệt tình, có lẽ chính là em trai trời sinh được hưởng một chút quyền lợi... Ông tháo kính mắt, thu dọn một chút văn kiện trên mặt bàn, mới sâu xa nói; "Thời gian con đi đến đây, có nói cho cha mẹ con biết không .. Còn có ông nội?"
"Không có!" Cậu thiếu niên đi tới trước mặt cha nuôi mình, dừng lại dưới ánh đèn ấm áp, mới tươi cười nói; "Con thật là không rõ, vì sao ông nội và cha con không cho phép con gặp cha?"
Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai đang đứng dưới ánh đèn ấm áp kia, mỉm cười nói: "Hạo Nhiên... Con đã mười tám tuổi rồi... Nếu như con nguyện ý đảm đương một chức tổng giám đốc phụ trách mấy trăm vạn công nhân, ở một số lúc sẽ phải thu lại một chút cảm tính. Nghĩ lại đều là lỗi của cha nuôi rồi, trời sinh cha chính là người vẫn còn có chút cảm tính..."
"Cha đừng có nhắc tới. Con có thể học được một phần mười của cha nhất định sẽ không mắc sai lầm!" Cậu thiếu niên cười rộ lên nói.
"Đi thôi... Đừng có ở chỗ này nữa, không thì sẽ bị người khác phát hiện ..." Đường Chí Long vì sự kiện rượu đỏ, mọi người đều đang ở giữa những hiềm nghi, bao gồm mình cũng không tránh được có quan hệ, vì an toàn của Hạo Nhiên, có thể tạm thời tránh không gặp nó.. Chỉ thấy người đàn ông trung niên này, trên mặt còn bộc lộ nụ cười vui mừng, vươn tay nhẹ kéo tay cậu, hai người cùng nhau trầm mặc đi ra ngoài, né các quýtera, dọc theo con đường cầu thang thang đi xuống dưới...
Đằng sau hoa viên khách sạn, đêm lạnh như nước, một nhóm cây quýt cuối cùng của mùa xuân, trong bóng đêm đang dần rụng xuống.
Đường Chí Long đứng dưới hàng cây quýt, sắc mặt trầm tĩnh, hai tròng mắt cơ tríđang không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng hái mấy quả quýt, từng quả đặt vào trong một chiếc túi.
"Cha nuôi, người hái mấy quả quýt này làm gì?" Cậu thiếu niên kỳ quái đứng bên cạnh Đường Chí Long hỏi.
Đường Chí Long vẻ mặt bộc lộ nụ cười yêu thương, lại hái một quả quýt bỏ vào trong túi to, mới chậm rãi nói; "Thế nào? Cùng cha tới nơi này hái quýt, không muốn?"
"Đâu có! Con qua đây chính là muốn ở cùng cha, nói chuyện với cha, con rất vui vẻ! Cha con suốt ngày chỉ biết đánh con, không cho con vào bàn ăn cơm" Cậu thiếu niên nhắc tới việc này, kỳ thực không có chú ý gì mà là cười nói...
Đường Chí Long cũng kìm lòng không được mỉm cười, chậm rãi nói; "Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cha con mặc dù đánh, thế nhưng ông ấy rất thương con.."
"Con hiểu! ! Chút tâm tư của cha mẹ, chúng con là một đứa nhỏ quả thực cũng biết một chút! Con sẽ hảo hảo hiếu thuận cha mẹ !" Cậu thiếu niên cười nói.
"Ừ..." Đường Chí Long hài lòng gật đầu, lại hái xuống một trái quýt, mới dặn dò: "Con trực tiếp lấy cái bật lửa cha đưa con, dựa vào cây bên cạnh căn phòng nhỏ, đào một cái hố rồi châm lửa đốt... Đợi một lát cha muốn nướng quýt!"
"Tại sao cha lại muốn nướng quýt?" Cậu thiếu niên kỳ quái hỏi Đường Chí Long.
"Bởi vì có người ho khan, mãi không thấy khá hơn... Cậu ta luôn luôn ho, đều là ăn quýt do cha nướng..." Tay Đường Chí Long dừng trên một quả quýt, nhớ tới lá thư vừa rồi, trái tim của ông liền cảm thấy một trận đau đớn...
“Ai ho khan vậy ạ?" Cậu thiếu niên hỏi lại.
"Con không nên hỏi nhiều ... Mau đi đi..." Đường Chí Long dặn dò cậu.
"Vâng!" Cậu thiếu niên nghe lời cầm cái bật lửa đi về hướng cái cây kia, dựa vào kinh nghiệm chính mình rất nhiều lần được huấn luyện cùng cha nuôi bên ngoài, rất nhanh liền đào một cái hố rồi châm lửa, khi cậu bật chiếc bật lửa lên, hai mắt lập tức sáng ngời, nhìn ánh lửa từ chiếc bật lửa kia, cười rộ lên nói; "Oa! Cha, cái bật lửa này cuả cha thật đẹp..."
"Đây là lần đầu tiên đầu tiên cha vào bếp, sư phụ đã đưa cho cha ! Thích không?" Đường Chí Long tay cầm túi quýt, còn có cầm lên một chiếc hộp giữ tươi, mỉm cười đi tới hỏi.
"Thích!" Cậu thiếu niên đối với cha nuôi cũng không chút giấu giếm.
"Vậy tặng cho con ..." Đường Chí Long mỉm cười ngồi trước hố lửa, trước tiên đem hộp mở ra, lại từ trong túi lấy quýt ra để lên trên chiếc hố, đơn giản như vậy nướng quýt...
"Cảm ơn cha nuôi!" Cậu thiếu niên cười nói xong, cầm lấy di động nhìn cha nuôi cứ như vậy nướng quýt, cậu liền nghi ngờ hỏi; "Cha nuôi! Nướng quýt như vậy, thực sự có thể trị ho sao?"
"Ừ... Thế nhưng thể chất mỗi người đều có sự khác nhau, ít nhất... Với cậu ta là có thể dùng ..." Đường Chí Long nói xong câu đó, hai tròng mắt ông mơ hồ lại lóe lên mấy phần lo lắng..
"Cha nuôi, cha có tâm sự?" Cậu thiếu niên nhìn về phía cha nuôi mình hỏi.
Đường Chí Long chậm rãi quay mặt sang nhìn về phía cậu thiếu niên mỉm cười nói: "Hạo Nhiên... Chờ sau khi con trưởng thành, nhất định phải tìm cho mình một hai tri kỷ. Nếu như không được, sẽ không ai có thể hiểu được những ước mơ của con, sẽ rất cô đơn, thậm chí thống khổ... Cuộc sống không có cái gọi là so đo trả giá, quan trọng là, khi chúng ta mệt mỏi, đêm khuya yên tĩnh, có thể có người bạn cùng con nói chuyện... Loại cảm giác này, có đôi khi so với người nhà, so với người yêu, còn quan trọng hơn..."
Cậu thiếu niên nghĩ ngợi, liền nhìn Đường Chí Long nói: "Vậy con tìm một người bạn gái, hiểu lý tưởng của con, gánh vác cùng con, lúc con cô đơn làm bạn với con! Như vậy cũng không cần phân chia rõ ràng như thế !"
Đường Chí Long trực tiếp vươn tay ở trên ánh lửa thay đổi quả quýt, nghe lời nói ngu ngốc này, nhịn cười không được...
"Cha nuôi! Con về nước mấy ngày này... Thế nào... Không thấy em gái nhỏ?" Cậu thiếu niên nhớ tới cô bé nhỏ lanh lợi đáng yêu, ngọt ngào kia, tâm tình của cậu liền cảm thấy vui vẻ.
Đường Chí Long nghe lời này, tức khắc vẻ mặt mang một điểm nghiêm tức nhìn về phía cậu thiếu niên!
Cậu thiếu niên lập tức hé miệng không nói lời nào, cũng học cha nuôi, muốn dung tay đổi quả quýt.
"Ai! Cẩn thận phỏng tay!" Đường Chí Long cầm lấy tay cậu vuốt vuốt, đau lòng cười rộ lên.
Cậu thiếu niên nhịn không được cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn về phía cha nuôi, so với chính mình trước lúc xuất ngoại liền già một chút, hai bên tóc mai đã điểm một chút tóc bạc ... Sắc mặt cậu thu lại, yếu ớt nói: "Cha nuôi... Chờ cha già rồi... Con nhất định sẽ chăm sóc cha cùng em gái nhỏ thật tốt!"
Đường Chí Long là một người ôn nhu như thế, nghe thấy lời nói này liền không nhịn được mà cười thất thanh.
Chân trời, đè xuống cái lạnh ngày xuân, cuối cùng bị xua tan bởi phụ tử, thầy trò tình thâm, tiếng cười kia như vang đến chân trời...