Editor: Thùy Trang Nguyễn
Sáng sớm ngày hôm sau!
Mặt cỏ xanh biếc trải ra như tới tận chân trời, mùa xuân cành lá đâm chồi nghênh hướng bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ nhàng bay. Một con chim ưng giống như tên bắn bay thẳng về phía trước qua mỗi tòa nhà. Hai bên trái phải tòa nhà có vô số hoa cỏ, hoa nhài bốn mùa cũng đang đón những cơn gió đung đưa, tỏa ra hương thơm ngát.
Có một cậu thiếu niên mặc bộ đồ màu trắng, tâm tình khoái trá, tươi cười xán lạn đi ra khỏi tòa nhà, ngón tay ngoắc vào trong miệng gọi vật nuôi của mình đã đi được một vòng quanh núi rừng. Cậu bỗng nhiên phát hiện hoa nhài hai bên tòa nhà đã nở rộ thật đẹp, hai mắt của cậu chợt lóe, nhớ tới bố già rất yêu hoa sơn trà, liền tức khắc cất bước đi tới dưới cây trà, lá xanh mơn mởn, dừng trước mặt cậu Cậu Cậu thiếu niên đẹp trai kia. Hai tròng mắt cậu như bắn ra tinh quang, sống mũi cao như người đàn ông phương tây thần bí, vô luận cậu đi đến nơi nào cũng được mọi người nhìn thật kỹ, thật sâu thưởng thức! !
Cây trà lay động.
Cậu thiếu niên vung lên nụ cười xán lạn, vươn tay hái một bó hoa sơn trà xuống cầm trong lòng bàn tay, nhìn chúng nó như vậy cao ngạo sạch sẽ, huyến lệ ôn nhu, không khỏi nhớ tới nụ cười từ ái của cha nuôi, tâm trạng lại tốt lên. Cậu lập tức bỏ qua sự ngăn cản của cha và ông nội, liền cầm bó hoa kia đi gặp cha nuôi.
Một âm thanh rít lên truyền đến.
Một con ngựa trắng như gió như tuyết từ mặt cỏ phía trước phi đến, cậu thiếu niên trong nháy mắt dùng tư thế oai hùng tỏa sáng, nhanh chóng nắm chặt yên ngựa phi người trèo lên, thúc ngựa để nó mang mình xuống núi. Giấu giếm được cha mẹ đi tới dưới chân núi, lại trực tiếp ngồi xe buýt công cộng, sau khi xuống khỏi chiếc xe buýt công cộng kia sẽ có một đường bộ có thể trực tiếp đi đến của sau của khách sạn! !
Thời gian trôi qua như bầu trời xanh thẳm, nước chảy mây trôi...
Lúc xế chiều! !
Cậu thiếu niên cầm bó hoa sơn trà đứng nấp ở cửa sau khách sạn, thỉnh thoảng hai tròng mắt lợi hại kiếc nhìn thời gian đã gần đến bốn giờ chiều, cảnh vệ thay ca, quả nhiên cảnh vệ thay ca ở bên trong phòng nghỉ, ăn bữa chiều. Vẻ mặt cậu lập tức vô cùng đắc ý cười, nhanh chóng đi tới phía sau, nháy mắt tung người đi vào, lúc hai chân cậu đạp trên cỏ, thân ảnh cậu nhanh chóng trốn vào phía sau hang cây quýt, cậu nghiêng đầu liếc nhìn về phía đám đông cảnh vệ vẫn còn đang cúi đầu ăn cơm chiều, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười lại cầm bó hoa sơn trà làm bộ như không có việc gì đi về phía trước.
"Bếp trưởng Đường hôm nay hình như không thoải mái a?" Phía sau hoa viên liền vang lên câu nói. .
Cậu thiếu niên kia ôm bó hoa, đi tới phía sau một tảng đá cao, nghe thấy lời này cậu hơi giật mình, vô thức trốn đi nghe trộm.
"Hình như là! Hôm nay ho có chút nghiêm trọng! Không biết có phải tối hôm qua hóng gió không..." Có một đầu bếp trẻ tuổi quan tâm nói xong, liền càng đi càng xa...
Cậu thiếu niên nghe lời này liền nhanh chóng nhớ tới đêm qua Đường Chí Long đón gió nướng quýt. Ông cởi bỏ tây trăng, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, đêm qua bởi vì nghe mình kể chuyện ở nước ngoài, mệt mỏi mà lửa lại tắt, gió lại thổi .Dự đoán chính là như vậy nhiễm lạnh! Tâm tình của cậu hơi khẩn trương, nhớ tới cha nuôi bị hen suyễn, nếu như ho khan sẽ rất khó chịu...
Nghĩ tới đây!
Cậu tức khắc tư duy linh hoạt xoay người, đem kia bó hoa sơn trà đặt bên cạnh cây quýt, học tập cha nuôi hái ba quả quýt xuống cầm trong tay. Nghĩ đến thanh thiên bạch nhật ở bên ngoài đốt lửa, nhất định sẽ bị bắt được, thế nhưng cậu nhớ tới bốn giờ chiều, kỳ thực phòng bếp chắc là còn chưa có đi làm, nướng mấy quả quýt hẳn là rất nhanh. Vẻ mặt cậu liền tươi cười, cầm mấy quýt nhanh chóng đi qua những con đường quen thuộc trong khách sạn, lắc mình đi mấy cây tùng đi về phía trước, hướng tới con đường bộ đi thẳng lên tầng tám.... . . .
Bốn giờ chiều, tất cả mọi người trong phòng bếp bởi vì buổi tiệc trà xuân của khách sạn mà đã sớm tới phòng bếp báo danh. Thế nhưng thời gian một đầu bếp trẻ tuổi đi tới phòng bếp liền nhìn thấy Đường Chí Long vẻ mặt nghiêm trọng, cúi đầu nhìn về phía hai mươi cân hải sâm bày trước mặt, hải sâm kia có con cao, vừa trơn bóng lại lớn, ông nhíu chặt mi tâm nói: "Lão đầu bếp a! Hôm qua không phải tôi đã dặn ông sao? Khách sạn chúng ta chọn hải sâm, muốn mua đồ ăn phải cùng người của phòng bếp chúng ta đi chọn! Ông xem một chút, muốn hải sâm tự nhiên, thế nhưng mấy con hải sâm này nhìn qua là biết được người ta nuôi lớn!"
Lão đầu bếp vẻ mặt áy náy xin lỗi, nhìn Đường Chí Long nói; "Xin lỗi, bếp trưởng! Tôi đã theo dặn dò của ngài, tám giờ liền đến chuẩn bị cùng người của phòng thu mua ra ngoài mua đồ ăn! Thế nhưng tiểu Lưu tên khốn kia, một phút đồng hồ cũng không chờ tôi, tôi ở phía sau gọi cũng không kịp! Hắn chính là cố ý !"
Đường Chí Long là một người khoan dung, thế nhưng đối với nguyên tắc làm việc luôn luôn nghiêm khắc. Ông cúi đầu nhìn về phía hải sâm trước mặt, suy nghĩ một hồi mới dặn dò: "Tiểu Đổng! Bộ phận phòng bếp chúng ta còn có năm cân hải sâm ở phòng thu mua, cậu đi xem có vấn đề gì không! Nếu như có vấn đề, chúng ta lấy hợp đồng đi hỏi tội bọn họ! Bởi vì vốn dĩ khách sạn đã có quy tắc, nếu như nguyên liệu nấu ăn mà phòng thu mua mua bên ngoài đều phải cùng người của phòng bếp chúng ta cùng đi.!"
"Vâng!" Tiểu Đổng tức khắc gật đầu!
"Đợi hải sâm đưa tới, mua đồ ăn cũng không còn kịp rồi! Hôm nay những món chính tôi sẽ đảm nhận, mấy người nhanh chóng đem hải sâm rửa sạch, đừng để lộ ra! Tôi đi ra ngoài trước thay đồng phục rồi lập tức quay lại! !" Đường Chí Long nói xong lập tức vươn tay cởi nút áo âu phục của mình, bước nhanh ra khỏi cửa bếp đầu tiên. Hai cánh cửa đầu tiên tự động đóng lại, ông lại nhanh chóng đi ra khỏi cánh cửa thứ hai, cuối cùng bước ra khỏi phòng bếp...
Ông vừa đi vừa cảm thấy lồng ngực khó chịu, liền một trận ho...
Cậu thiếu niên kia lúc này cầm quýt vừa chuồn êm đến lầu tám, liền nhìn thấy Đường Chí Long một bên đi về phía trước, một bên cúi đầu ho. Vẻ mặt cậu bộc lộ sự đau lòng, tức khắc lén lút xoay người đi vào bên trong hai cánh cửa phòng bếp, bỏ quýt xuống, cầm lên một chiếc khay inox nhỏ, đem ít than bỏ vào, lại dung bât lửa đốt lên, sau đó trực tiếp bỏ quýt vào lên trên, núp ở một góc nướng quýt.
Phương pháp này có lẽ nhanh hơn mà hữu hiệu hơn! !
Cậu thiếu niên nhìn ánh lửa này dần dần thiêu cháy, tức khắc rất an ủi cùng cười vui vẻ...
"Mùi gì vậy?" Bên trong phòng bếp cư nhiên vang lên âm thanh! !
Cậu thiếu niên lập tức giật mình ngẩng đầu, cách một cánh cửa trung gian cư nhiên nhìn thấy bên trong một cánh cửa khác có bóng người di chuyển, cậu giật mình nghĩ, làm sao lại có người ở bên trong? Cậu trong nháy mắt hoảng sợ, tức khắc vươn tay đem khay inox vẫn còn than đỏ vội vội vàng vàng nhét vào trong tủ, chính mình nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, trong nháy mắt chạy ra, đôi tay còn linh hoạt nhấn mật mã xuống, không cho những người kia chạy ra sớm phát hiện mình.
Chính cậu thì nhanh chóng hướng đến con đường bộ đi ra.
Cửa thang máy mở ra, Tiểu Đổng, người phụ tá đầu bếp kia từ bên trong thang máy đi ra, có chút hồ đồ nghĩ rốt cuộc tổng vừa rồi bếp trưởng nói là năm cân, hay là mười cân? Nếu như mình nói, phòng thu mua lại đùa giỡn thì làm sao bây giờ? Cậu ta vừa muốn hướng phòng bếp đi đến, trong nháy mắt lại nghĩ tới hình như nói là năm cân, anh ta lại xoay người muốn đi gọi điện trả lời, trong nháy mắt xoay người cảm giác được phía trước cửa phòng bếp vang lên tiếng động, vẻ mặt anh ta quái dị, nhìn thấy phía trước có một cậu thiếu niên vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bếp.
Mặc dù anh ta có chút nghi ngờ, nhưng vẫ là xoay người tiếp tục đi vào thang máy nhấn xuống tầng trệt.
Đường Chí Long ngồi bên trong phòng làm việc, đang chuẩn bị thay quần áo, lại nhìn thấy ông kính camera P26 vừa mở ra, Hạo Nhiên cư nhiên ở bên trong phòng bếp phóng hỏa đốt đông tây, hơn nữa ngay khi bị đầu bếp bên trong phát hiện còn đem chậu inox còn than đỏ cư nhiên bỏ vào bên cạnh đường ống khí than, vẻ mặt ong kinh ngạc, quát to một tiếng: "Hạo Nhiên ———————— "
Cậu thiếu niên rất nhanh đi xuống lầu ra khỏi khách sạn trong nháy mắt, dường như cậu nghe thấy có người gọi mình liền mỉm cười, trong nháy mắt tung mình nhảy ra khỏi bức tường đằng sau vườn hoa, nói: "Cha nuôi! Con biết cha sau khi phát hiện sẽ mắng con! Lần sau... Lần sau con tới nhất định nướng được quýt cho cha !"
Lý Tú Dung mặc váy đồng phục màu đỏ sậm, tay bê nước canh đang muốn cất bước lên tầng, nhưng lại nhìn thấy một cậu thiếu niên cực nhanh đi ra khỏi khách sạn, lúc bà còn đang nghi hoặc…...
"Bùm ——————————————" Một trận âm thanh thật lớn lập tức vang vọng toàn bộ khách sạn, thậm chí thủy tinh văng khắp nơi, đem vô số linh hồn bay lên thiên đường! **
Cửa, phanh một tiếng mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn cả người thần sắc run rẩy, gần như hoang mang loạng choạng đi ra cửa phòng bệnh, vẻ mặt anh không thể tưởng tượng ra, trầm trọng giống như sinh mệnh đang dần bị rút cạn. Hai tròng mắt run rẩy, mất trật tự nhìn loạn về phía trước, toàn bộ tư duy một mảng tái nhợt... Tay anh run rẩy chống lên khung cửa, ép buộc bản than mình phải thật bình tĩnh, thế nhưng dường như chân tướng đã hiện lên ngay trước mắt, kinh hoàng đến trái tim như bị xé rách đau đớn cùng lạnh lẽo.
Bên trong phòng bệnh, Uyển Thanh vô lực ngã trên xe lăn, không thể tưởng tượng ra mở to mắt nhìn về phía màn hình máy tính, hình vẽ toàn bộ đều là khuôn mặt cùng bong lưng của Trang Hạo Nhiên lúc còn trả, trái tim của cô chợt cũng đau đớn, gần như hít thở không thông! ! !
"Không có khả năng! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! !" Trương Thục Dao vẫn như cũ đối với màn hình máy vi tính kia, hình ảnh toàn bộ đều chỉ Trang Hạo Nhiên, cô sợ đến một trận thất thanh khóc rống lên! !
Thanh Bình cùng Mỹ Linh cũng trợn to mắt, hai tay run rẩy che chặt miệng nhìn về phía hình ảnh giữa màn hình máy tính kia, rõ ràng là hình ảnh của Trang Hạo Nhiên lúc còn trẻ, hơn nữa kỹ sư máy tính lâu năm, đã sắp tới năm mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch run rẩy ngồi trên xe lăn, nhìn về phía ảnh chụp cậu thiếu niên giữa màn hình máy tính kia, hai tròng mắt ngấn lệ, trầm trọng kiềm chế yếu ớt nói; "Liền... Liền... Chính là cậu ta..."
Lãnh Mặc Hàn gần như ngã quỵ ngay cạnh cửa, lại vào lúc này nghe thấy một loạt tiếng bước chân, vẻ mặt anh run rẩy yếu ớt nghẹn ngào ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, phía sau là đám người Tô Lạc Hoành nhanh chóng dọc theo hành lang thật dài đi tới bên này. Anh vô lực nhìn về phía trước, hai tròng mắt vẫn như cũ run rẩy không thể tưởng tượng ra...
"Thế nào ? Tra được cái gì rồi?" Trang Hạo Nhiên nghe thấy Lãnh Mặc Hàn gọi điện thoại bảo mình nhanh chóng qua đây, nghe ngữ khí trầm trọng của bạn tốt liền tạm thời rời khỏi Đường Chí Long chạy tới đây, sốt ruột hỏi.
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, vẫn là không thể tin tưởng nhìn về phía bạn tốt nhất đời này của anh, nghiêm nghị mà nhẹ nhàng đứng trước mặt mình, kỳ thực đổi lại chính mình cũng có thể thay thế đi ngồi tù... Hai tròng mắt anh gần như hồng hào, ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng, yếu ớt hỏi: "Hạo Nhiên... Cậu nói cho tôi biết, mười hai năm trước, cậu có phải hay không... Từng đến khách sạn của chủ tịch Đường, tại đó ở trong phòng bếp... Nhóm lửa..."
Mấy người Tô Lạc Hoành nghe lời này, lập tức có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên sắc mặt căng thẳng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, không hiểu sao trái tim đập mạnh, yếu ớt gật đầu nói: "Đúng..."
"Vì sao..." Lãnh Mặc Hàn nói giống như kéo tơ hỏi.
"Bởi vì lúc đó cha nuôi ho khan, tôi liền muốn nướng quýt cho ông ấy, thế nhưng tôi không biết bên trong phòng bếp có người... Bên trong phòng bếp, thời gian nổi lửa rất ầm ỹ nên hiệu quả cách âm tương đối tốt, tôi ở bên ngoài cánh cửa thứ hai không có nghe được... Thế nhưng tôi..." Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn chằm chằm vào Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt nhanh chóng run rẩy một chút, mới có vẻ mấy phần khẩn trương nói: "Khi tôi phát hiện bên trong phòng bếp có người, tôi tức khắc dập lửa rồi cất đi, sau đó lập tức đi ra ngoài!"
"Cậu xác định đã dập hết lửa sao?" Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt gần như rơi lệ nhìn về phía an hem tốt của mình.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc không nói, hai tròng mắt run rẩy nhìn vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn run run chán nản, anh lập tức nói không nên lời... Không phải truy cứu vấn đề kia, mà là khẩn trương hỏi một vấn đề khác..."Ý của cậu là... Hung thủ của vụ án phóng hỏa kia... Là... Là..."
Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lập tức rưng rưng nhìn chằm chằm vào anh em tốt của mình trước mặt, như vậy kiềm chế nghẹn ngào bất đắc dĩ, run rẩy do dự một lúc lâu mới rốt cuộc nói; "Là cậu..."
Tô Lạc Hoành mọi người trong nháy mắt la hoảng lên! !
Trang Hạo Nhiên mở trừng hai mắt, trái tim như bị búa tạ đập vào, toàn bộ thế giới dường như tất cả đều lạnh lẽo dừng lại! !
Lãnh Mặc Hàn trái tim vỡ tan đau đớn, đè xuống nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào nói: "Chủ tịch Đường... Là vì... Thay cậu gánh tội mới tiến ngục giam! Ông ấy... Là vì cậu mới ngồi tù! !"
Toàn bộ thế giới của Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt như bị xé rách thành vô số những mảnh nhỏ, ngẩng mặt nhìn về người phía trước, hai tròng mắt run rẩy khiếp sợ! !