Editor: Thùy Trang Nguyễn
"Hay cho câu kim điêu ngọc thế!"Tô Linh trong nháy mắt ngẩng mặt cười rộ lên, cách một cách cửa nhìn bóng dáng mười phần uy hiếp của Trang Hạo Nhiên, quả thật người đàn ông này cho dù ở chỗ nào hay bất kỳ lúc nào đều tỏa ra một loại mị lực cùng trí thông minh tuyệt hảo, giống như thể không có chuyện gì có thể làm khó được anh! Nghĩ tới đây, cô càng tỏ ý cười, dần dần đứng dậy nhìn về phía Đường Khả Hinh ở phía sau, hai tròng mắt lợi hại vừa nhìn vừa tràn đầy khí thế nói: "Đúng là anh và vị hôn thê của mình đã cùng nhau vượt qua mọi chông gai, bao nhiêu mưa gió mới có thể đi tới hôm nay, dù cho là tường vàng thềm ngọc, so ra còn kém một chút! Cô ấy là một cô gái tự lập, bây giờ anh đứng ngoài cửa, chỉ bằng một chút nhiệt tình đó không đủ để cô ấy thiêu đốt cả cuộc đời!"
Trang hạo nhiên đứng ngoài cửa, tức khắc cười nói; "Chị Tô biết, vị hôn thê của tôi đã tự mình đứng trên sân khấu cao nhất, tiếp nhận toàn bộ sự ủng hộ của mọi người. Đến nay khi nhớ tới trận đấu lớn khi đó, cô đã để lại cho mọi người sự rung động đến tâm can, tôi đều cảm thấy tự hào cùng kích động. Tôi sở dĩ nói kim điêu ngọc thế, quả thật khó nén cô Quang Mang Vạn Trượng. Cái gọi là muôn vàn yêu thương, tức là chỉ cần cô nói một câu, tôi đều nguyện ý vì cô làm tất cả. Chỉ cần cô có một chút cô đơn, tôi nhất định tạo ra hang ngàn đường đi. Chỉ cần cô có chút mộng đẹp, tôi sẽ dồn hết thành tựu cùng những câu chuyện cũ của mình, giúp đỡ cô ngày càng rực rỡ! Chỉ cần cô nói một câu "Em nguyện ý", tôi thậm chí uống gió và sương, đều sẽ vui vẻ!"
Đường Khả Hinh nghe lời nói này, cả người cô như có dòng nước ấm chảy qua, hai tròng mắt không khỏi hồng hồng ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Trang Hạo Nhiên đứng cách một cánh cửa, trái tim kích động cùng sôi trào nhìn về phía dáng vẻ ôn nhu xinh đẹp của vị hôn thê mình mà ngấn lệ, nhớ tới lúc chính mình vừa tiến vào ngục giam, cô gái này không rời không bỏ, thời khắc kia toàn bộ thế thế giới đổ mưa, giống như đem cô ví như kim cương trân quý, thanh khiết như vậy.
Mọi người nghe lời này cũng vì vậy mà động lòng, nhất là Đường Chí Long ngồi ở vị trí của mình, nghe Trang Hạo Nhiên, có thể đối với con gái mình nói những lời như vậy, trái tim ông không khỏi cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu có chút cảm động cùng thỏa mãn nhìn về phía con rể mình bên ngoài cửa lớn.
Tô Linh trong nháy mắt đứng trước cửa, chặn lại ánh mắt thâm tình của Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt thần bí mà mỉm cười, từng chữ từng chữ nói: "Tổng giám đốc Trang, Tô Linh hôm nay nghe anh nói những lời này thật sự khiến tôi vô cùng cảm động, đối với một người con gái, quả thật cái gọi là kim điêu ngọc thế cũng không thể sánh bằng cái “tâm”, người vợ anh muốn lấy là thiên kim của chủ tịch Đường, vô luận tối này anh làm như thế nào cũng phải lấy lòng mọi người bên trong, nếu như thật sự anh không có bản lĩnh này, một bước cũng không thể bước qua cánh cửa này!"
"Đúng!"Trương Bồi Viên ngồi ở vị trí cao nhất, hai tay đặt trên bàn ăn Cửu Long, khuôn mặt nghiêm nghị, hai tròng mắt lợi hại, khí thế nhìn về phía bong dáng người đang đứng ngoài cửa nói: "Khả Hinh không phải một cô gái bình thường, con bé có phẩm đức cao quý, trí tuệ phi phàm, thân thế bối cảnh các phương diện đều là Thiên Chi Kiều Nữ. Không phải cậu nói vài câu hoa lệ là có thể lừa gạt mọi! Cậu phải mang thực lực, đến nhân cách thể hiện tốt, có trời đất chứng giám mới có thể xứng đôi với con bé! Nếu hôm nay cậu không vào được cánh cửa này, trong ba năm tới không thể nào bước vào cửa Đường gia cầu thân! Hễ là công văn của của tập đoàn Hoàn Cầu, tôi toàn bộ sẽ không xét duyệt "
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người nghe lời này, sợ tới mức không thốt nên lời! !
Đường Khả Hinh nghe lời này, có vài phần khẩn trương địa nhìn về phía Trương Bồi Viên nói: "Kia... Còn văn kiện của con a ?"
Trương Bồi Viên hết sức nghiêm túc thật sự quay sang nhìn về phía cô, hai tròng mắt lợi hại nói: "Con đương nhiên cũng không phê! ! Con không phải là nhân viên của Hoàn Cầu sao ?"
Đường Khả Hinh trừng lớn đôi mắt!
Tô Triệu Thần thật cười đến vô cùng sung sướng, một bên ông cầm chén trà lên nhấp môi, một bên nói: "Chủ ý này tốt, chúng tôi giảm đi không ít chuyện."
Trương Bồi Viên nghe ra manh mối, trực tiếp quay sang nhìn Tô Triệu Thần: "Ông nói như vậy, là chuyện nhà! ?"
"Đương nhiên là chuyện nhà!"Tô Triệu Thần cười nói: "Nếu như Hạo Nhiên không vào được, Tập đoàn Hoàn Cầu sẽ xuống dốc, như vậy đâu xứng với Khả Hinh, vậy thì Thụy Kỳ của chúng tôi có cơ hội rồi, ngay cả tổng giám đốc Tưởng cũng trực tiếp bóp chết!"
"Chính xác!"Tô Linh cũng đắc ý cười rộ lên: "Thụy Kỳ của chúng tôi không có giống như tổng giám đốc Trang có được tài lực cùng quyền lực, có thể hô phong hoán vũ. Tuy nhiên có gia thế bối cảnh cùng khả năng y thuật cao siêu, còn có phẩm đức cao quý, cùng Khả Hinh thật sự rất xứng a!"
"Hạo Nhiên!"Trang Tĩnh Vũ ngồi một bên, nhìn những người này ngồi giữa, trực tiếp hưởng thụ ngư ông đắc lợi, ông cũng không khỏi có chút khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai bên ngoài cửa lớn, nhanh chóng nói: "Hôm nay nếu anh không qua được cửa này, con cũng đừng có về nhà.!"
"Đúng!"Tương Vĩ Quốc cũng khẩn trương nghiêm túc quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên: "Nếu như không vào được, vĩnh viễn không cần lại xuất hiện trước mắt tôi.
"Tôi có thể giúp hai người giải quyết vấn đề! !"Trương Bồi Nguyên trực tiếp mạnh mẽ nói: "Chỉ cần hai người nói một câu, muốn cậu ta vĩnh viễn tiêu thất, tôi để cho cậu ta bụi cũng không còn!"
Ân Nguyệt Dung nghe lời này, bà tức khắc cũng khẩn trương trên trán toát ra mồ hôi, con trai bị nhốt vào ngục giam nửa tháng trái tim bà đã như bị xé rách ra làm nhiều mảnh nhỏ, bà sẽ không chịu đựng được loại tra tấn này. Bà vội vàng thở gấp, nắm lấy khăn tay chỉ ra cửa khẩn trương nói với con trai: "Con trai a! Con vẫn còn ở nơi đó làm cái gì? Vẫn còn không khẩn trương nghĩ biện pháp tiến vào?"
Trang Ngải Lâm ngồi ở bên cạnh mẹ mình, cũng hơi chút khẩn trương nhìn về phía em trai mình.
Trang Hạo Nhiên đứng bên ngoài cửa lớn, tùy ý để những ánh đèn lưu ly nhiều màu sắc chiếu lên âu phục đen của mình. Hai tròng mắt anh sắc bén nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại qua khe hở nhìn Trương Bồi viên, Tô Triệu Thần cùng tất cả mọi người ngồi bên trong phòng , thậm chí còn thấy ngồi bên trái cha mẹ mình là chị gái, Tuyết Nhi cùng ... Anh phảng phất cười, một bên ngầm đẩy cánh cửa kia coi thế nào, quả thật cứng như sắt, không hề nhúc nhích.
"Tổng giám đốc Trang !"Tô Linh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt thần bí tươi cười, chính là vươn tay đem cánh cửa khóa lại, cô giống như đang tưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, chậm rãi xoay xem chiếc khóa bằng đồng được điêu khắc tinh xảo này, từng chữ một nói: "Nếu như cánh cửa này thật có thể dễ dàng tiến vào như vậy, chúng tôi lại lãng phí lời nói như vậy, nói nhiều để làm gì? Chiếc khỏa này do thiết kế sư của tập đoàn Hoàn cầu các anh ba tháng trời mới thiết kế ra, bên trong có chín tâm khóa, nếu có một chiếc chìa khóa sai, tất cả những bánh răng còn lại trong ổ khóa sẽ mất hết tác dụng.! Trừ tôi, mọi người trong phòng cũng không thể giúp được anh!"
Tô Linh nói xong, tiện đắc ý giơ chum chìa khóa trong tay, đặc biệt đong đưa qua lại cho anh xem.
Trang Hạo Nhiên hai mắt híp lại, nhìn chòng chọc chum chìa khóa trên tay Tô Linh.
Bá!
Tô Linh nháy mắt thu hồi chùm chìa khóa kia, cố ý nhìn xem biến hóa trong mắt Trang Hạo Nhiên, chính mình cũng khẽ nhíu mày, hơi nặng lời nói : "Tổng giám đốc Trang, anh cũng đừng trách tôi trái tim ngoan độc ! Từ xưa đến nay, cái gọi là cưới vợ kết hôn, đều là do mai mối, theo lời của của cha mẹ! Ngay cả thời cổ vương tôn quý tộc, trước khi kết hôn cũng không được bước vào khuê phòng của nhà gái, có lẽ vượt qua nửa, ngay cả nhiều ma muốn nhìn người trong lòng, có lẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Nhưng cũng phải ra sức suy nghĩ, dung đủ mọi cách, nhưng cũng chỉ có thể xuyên qua tấm màn trướng mỏng nhìn trôm một cái.! Khả Hinh của chúng tôi trước đây không rõ gia thế bối cảnh của mình, liền cùng tổng giám đốc Trang hai người cùng vui vẻ, để cho có người đầu cơ trục lợi, bỏ lỡ một chút lễ tiết, cấp bậc lễ nghĩa! ! Hiện giờ, anh muốn chân thành vậy phải tuân theo quy củ ! ! Chúng tôi hôm nay trước không nói chuyện "Lễ "! Cũng không đàm chuyện "Nghi "! Lại càng không nói "Tiết", nhưng sẽ nói đến chữ..."Thành”!"
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt chợt lóe, nhìn về phía dáng vẻ thần bí kia của Tô Linh, anh khẽ nhếch môi cười, nhìn về phía cô nói; "Thành?"
Tô Linh sớm có đã chuẩn bị, không biết từ lúc nào trong tay liền nâng lên một chiếc châm nhỏ, nhẹ nhàng giơ lên dưới ánh đèn lưu ly tươi đẹp, nhìn về hướng Trang Hạo Nhiên thần bí cười.