Lọc Truyện

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Editor: Thanh Vũ

Ánh hoàng hôn chiều tà chiếu lên con đường Phượng Hoàng, làm cảnh vật nơi đây giống như một bức tranh thủy mặc, thi thoảng quét tới trận trận gió mát, xa xa là những cây tùng đón khách, được ánh mặt trời phảng chiếu càng tôn thêm nét đẹp của nó.

Trận trận thanh âm vui cười, từ trong biệt thự kiểu Trung Quốc truyền đến.

Một chiếc xe con màu đen chạy nhanh tới, dừng ở trước cổng sắt lũ hoa màu đen, tức khắc có vô số ký giả dọc theo đường cao tốc Đồng Du, tay giơ máy ảnh nhanh chóng chạy đến, vô số vệ sĩ tức khắc xuống xe, đem chúng ký giả ngăn cách bên ngoài, Thi Ngữ trước một bước xuống xe, ở trận trận đèn flash chói mắt, tức khắc đỡ Đường Khả Hinh hướng về phía bên trong cửa sắt đi tới, chỉ thấy sâu thẳm bên trong vườn, theo phương hướng chính trạch mở rộng theo đó là thảm đỏ thật dài, bình phong cửu long được đặt ở vị trí trung tâm thảm đỏ, trong hoa viên phía bên phải, là bát ngọc phượng hoàng đang được nước trong ống trúc xanh nhỏ xuống ước chừng một phần ba, làm người ta kỳ quái nhất chính là bên cạnh bát ngọc bày đặt đại nặc ở trên bàn, mà hồng bao thần bí cũng đang được đặt trên bàn, nhẹ nhàng đón ánh chiều tà...

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi và mọi người, nhao nhao thử ăn bánh ngọt do hai đầu bếp làm, đám người hầu được sự chỉ thị của dì Chu càng tươi cười rạng rỡ đem dây đỏ buộc lên cây thông nhiều hơn một chút, song bào thai cùng vô số đặc công, còn có Phương Di đã dẫn vệ sĩ cùng bộ đội đến xem qua địa hình, phái tới máy bay trực thăng không ngừng xoay quanh trên bầu trời, hai người Trương Bồi Viên cùng Tô lão cũng đang ở nơi này, đây là việc quan trọng đại sự, ngày mai đường Đồng Du dẫn tới đại trạch Đường sẽ giới nghiêm, xe cộ nhao nhao phải đi theo đường vòng, mà bởi vì đối với hai nhà Trang Tưởng rốt cuộc phái ai tới tiến vào lễ nạp thải, chuyện này vẫn là sự kiện thần bí nhất mà làm người ta chờ mong, vô luận ký giả là tận dụng mọi thứ như thế nào, cũng khó đào được một điểm nhỏ tin tức.

Đường Khả Hinh ngọt ngài đứng ở đỉnh núi đón gió, sau đó cất bước đi vào cửa lớn, tránh thảm đỏ kia, nhìn về phía trong nhà thực sự là mỗi ngày một biến hóa, nguyên bản phụ thân là người thích thanh tĩnh mộc mạc, nhất là rất yêu thích tùng đón khách kia, nhưng hôm nay tùng đón khách ở phía dưới bàn cờ, đứng giống như là một chạm ngọc thọ tinh công, chính hỉ liên tục cười tay cầm tiên đào, đây là Trang Hạo Nhiên nghe nói trong nhà nhị công tử của tập đoàn tài chính Hàn thị có một thọ tinh công, cố ý đi xem qua, sau đó sai người điêu khắc thành, thuộc nói, ngọc dưỡng người, người dưỡng ngọc, ấm ngọc khuynh hướng cảm xúc êm dịu mà ôn hòa, làm bạn bên cạnh lão nhân gia, có thể điều chỉnh khí tức hòa bình yên tĩnh, mà bên ngoài cửa nhà thì được hai con sư tử bằng đá uy nghiêm mà khí thế, chăm chú yên lặng thủ vệ ở trước cửa nhà, mà bên trong thiên giới đồ cổ, càng rực rỡ muôn màu. Dì Chu đứng ở đải khách sảnh, mặt bộc lộ biểu tình uy nghiêm, hai tròng mắt lợi hại xem lướt qua lễ vật chúc mừng mà tân khách sớm đã đưa tới, có vòng cổ trân châu Hải Nam, Tân Cương và điền tử ngọc, bách hoa được làm từ thời Khang Hi, ngọc Quan Âm thượng hạng...

Đường Khả Hinh mặt bộc lộ biểu tình kinh ngạc, cất bước đi vào cửa, nhìn trong nhà liên tục một mảnh vui mừng, nhưng không thấy phụ thân, liền kỳ quái hỏi; "Dì Chu, cháu đã trở về. Cha của cháu đâu? Thế nào cháu lại không thấy ông?"

Dì Chu chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẫn như cũ cẩn thận uy nghiêm, lại hết sức tôn kính nói: "Đường chủ tịch đến sau núi đi dạo chăng..."

"Sau núi?" Đường Khả Hinh kỳ quái nhìn về phía dì Chu, hỏi: "Cha ra sau núi làm cái gì?"

"Tôi cũng không rõ lắm, ngài chỉ đi một mình, cũng không để người bên cạnh đi theo, chắc là ngài ấy xuống núi, bất quá cô yên tâm, sẽ có vệ sĩ đi theo..." Dì Chu nói thẳng.

Đường Khả Hinh nghe , khẽ gật đầu, bởi vì lo lắng chuyện của phụ thân, trước liền không rảnh bận tâm bày biện trong nhà, trực tiếp cất bước dọc theo cửa sau phòng khách đi tới hậu hoa viên, còn muốn dọc theo bậc thang nhỏ xuống núi, lại nhìn thấy con đường nhỏ trong núi dần dần đón ánh hoàng hôn, chiếu tới một thân ảnh cô độc, hai mắt của cô lóe lên, lại định liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên là phụ thân, người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài màu đen, trong tay cầm một cành trúc, không ít bùn đất dính ở trên mu bàn tay ông, trực tiếp cất bước đi về phía trên núi, cô tức khắc khẩn trương đi xuống núi, lớn tiếng gọi; "Cha!"

Đường Chí Long chính trầm tư bước đi, nghe thấy thanh âm kêu to, ông tức khắc ngẩng đầu, nhìn thấy nữ nhi đang khẩn trương cất bước xuống núi, khuôn mặt ông tức khắc bộc lộ nhàn nhạt tươi cười, nói; "Con đã về rồi..."

Đường Khả Hinh khẩn trương cất bước, đi tới trước mặt phụ thân, đầu tiên là cúi đầu, nhìn trên người phụ thân đều là vết bẩn, cành trúc dài kia có thật nhiều cá chạch, chính vui vẻ, cô tức khắc hỏi; "Người đã đi đâu vậy? Cá chạch này ở đau mà có?"

Đường Chí Long mỉm cười nhìn về phía nữ nhi nói; "Phía sau núi, nguyên lai có mấy mẫu điền của một số hộ dân, còn có một cái đầm cạn, bây giờ chínhời là thời gian thu gặt, cha và người dưới chân núi cùng nhau tát cạn nước trong đầm để bắt cá, cha xem con gần đây lại bận và mệt, khí sắc không được tốt, cá chạch có thể bồi bổ cơ thể rất tốt, cha còn sai người ở dưới chân núi chuẩn bị đem vịt trời và đậu hủ lên đây..."



Đường Khả Hinh nghe lời này của phụ thân, cô lập tức một trận bất đắc dĩ bật cười dĩ nói: "Cha... Người vừa mới ra tù, con không muốn người lại mệt nhọc như thế, hai vị phu nhân chủ tịch, mỗi ngày đều cho con ăn uống rất nhiều các loại thuốc bổ thượng hạng, người không cần phải bận tâm ."

Đường Chí Long nghe lời này, khuôn mặt nhàn nhạt tươi cười, tiếp tục cầm cành trúc lên núi, vừa đi lên vừa nói: " Cho tới bây giờ cha cũng không có nghe nói qua, mỗi ngày ăn uống thuốc bổ thượng hạng, là thân thể có thể khỏe mạnh, trường sinh bất lão. Nếu muốn thân thể khỏe mạnh, hay là muốn chú ý cân đối ẩm thực bình thường, nghỉ ngơi nhiều, vận động nhiều, bảo trì tâm tình yên lặng và khoan khoái, tự nhiên vô bệnh vô đau. Thế nhưng Hạo Nhiên rất thích ăn cá chạch này , hồi bé nó hay thường xuyên quấn quít lấy cha, để cha làm cho nó ăn."

Đường Khả Hinh mỉm cười, nghiêng mặt nhìn về phía khuôn mặt hiền lành như vậy của phụ thân, muốn nói lên điều gì đó mà không nói thành lời, vẫn như cũ yên lặng suy nghĩ về chuyện của ngày xưa, lòng của cô ấm lên, tức khắc vươn hai tay ôm lấy cánh tay phụ thân, như vậy chặt kéo nói; "Ở bên cạnh cha thật tốt, con sau này sẽ không sợ thân thể không tốt, càng không sợ ốm đau gì nữa! Con nhớ hồi bé, con sinh bệnh trong người không thoải mái, hình như đã uống rất nhiều thứ, nhưng chưa từng uống thuốc lần nào!"

Đường Chí Long lại dừng ở trên thềm đá, tươi cười nhìn về phía nữ nhi nói: "Tránh a... Như vậy tay cha sẽ không cầm được cá chạch a ."

"Con sẽ phải quấn quít lấy cha!" Đường Khả Hinh hai tay lại ôm chặt cánh tay phụ thân, lại mỉm cười nhìn về phía cảnh vật chung quanh, lại nghi ngờ hỏi: "Mẹ đâu!"

Đường Chí Long hai tròng mắt lóe ra tia sáng nhàn nhạt, nghĩ nghĩ, mới nói: "Bà ấy vẫn chưa về, dự đoán sự tình không xử lý tốt."

Khuôn mặt Đường Khả Hinh bộc lộ biểu tình nhàn nhạt, nhìn về phía ộ dáng phụ thân có chút thất lạc, cô tình không khỏi cười rộ lên, cố ý nói: " Người nghĩ mẹ lại…?"

Đường Chí Long cố ý nghiêm sắc mặt, lại tràn đầy yêu thương nhìn về phía nữ nhi nói: "Bướng bỉnh!"

Tâm Đường Khả Hinh bị đánh trúng, nhìn về phía phụ thân nhịn không được cười rộ lên nói; "Người và Trang Hạo Nhiên nói chuyện giống như nhau"

Đường Chí Long nghe lời này, chỉ mắt mỉm cười, sau đó cầm cành trúc đi về phía hoa viên, nhìn về phía tùng đón khách trên bàn đá, sớm đã nở rộ chỉnh hợp muối, ông liền cầm thìa lấy một thìa muối, thong thả vẩy lên cành trúc kia, nghe tiếng giãy giụa nhảy loạn của cá chạch ở bên trong, ông theo thói quen, nhẹ tay cản trở trước mắt nữ nhi, nói: "Đừng nhìn..."

Đường Khả Hinh ngơ ngác đứng ở trong bụi cỏ, cảm giác tay phụ thân ấm áp cùng dày như vậy, lúc nhẹ đặt ở trước hai mắt của mình, truyền tới từng đợt nhiệt lượng, có lẽ theo đôi mắt nhỏ rõ ràng thiện lương như vậy của mình, phụ thân một điểm cẩn thận bảo vệ, hai mắt cô bé này tức khắc hồng lên, trong nháy mắt từ phía sau ôm lấy phụ thân từ phía sau lưng, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Cha... Con thực sự... Cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ, con hôm nay có thể nhận được sự thương yêu chân thực của phụ thân như vậy. Ngày trước mỗi lần đến giờ tan học, con nhìn tiểu bằng hữa có phụ thân đưa đón, con đều thật hâm mộ thật hâm mộ... Hình như từng có người, chỉ là một giấc mộng..."

Đường Chí Long hơi giật mình, trong lòng tê rần, hai tròng mắt cũng lóe lên tia đau đớn.

"Này có phải là giấc mộng hay không a? Đây không phải là mộng, đúng không? Cha... Người đã trở về, phải không? Sáng mai khi con mở mắt ra, tỉnh lại có thể nhìn thấy người hay không a?" Đường Khả Hinh lại ôm chặt phụ thân, nghẹn ngào khóc hỏi.



Đường Chí Long nghe lời ngốc nghếch này, mặt lại bộc lộ cảm động tươi cười, chậm rãi xoay người, đau lòng nhìn về phía nữ nhi đã khóc không thành tiếng, nước mắt giống như hạt đậu rơi xuống, ông lại bật cười vươn tay, yêu thương vì nữ nhi lau đi nước mắt trên mặt, mới nói: "Nha đầu ngốc, là người chuẩn bị xuất giá, thế nào còn thích khóc như vậy? Cha đáp ứng con, tương lai sẽ hảo hảo mà canh giữ ở bên cạnh con và mẹ con, chỗ nào cũng không đi, mỗi ngày sẽ làm những đồ mà Khả Hinh thích ăn ..."

Đường Khả Hinh lúc này mới nín khóc mỉm cười, vừa rơi lệ vừa kích động nhìn về phía phụ thân.

Đường Chí Long cũng thật sâu nhìn về phía nữ nhi, nhớ tới lúc mình vào tù, nữ nhi mới có mười hai tuổi, bây giờ trong nháy mắt, đã lớn như vậy, nhìn thướt tha ngọc lập, thiện lương động lòng người, hơn nữa sắp sửa gả làm vợ người khác, ông thở một hơi, nhẹ nhàng vươn tay, nhẹ gảy sợi tóc trên trán cho nữ nhi, mới yếu ớt nói: "Nếu như không phải Hạo Nhiên... Thật không biết con sẽ gả cho ai, cha mới có thể yên tâm... Quá khứ là bởi vì có chuyện hiểu lầm, mới ngăn cản các con cùng một chỗ, thế nhưng cha kỳ thực vẫn hi vọng nó có thể tới chiếu cố con... Mắt thấy hôn lễ sắp diễn ra, con cần phải thu thập tâm tình, hảo hảo mà nghênh tiếp một phúc hạnh phúc này. Hiểu không?"

Đường Khả Hinh nghe ngữ khí này của phụ thân cùng Trang Hạo Nhiên rất giống nhau, dặn dò chính mình, cô lại hạnh phúc cười ngọt ngào rơi lệ gật đầu...

"Mau trở về rửa mặt chải đầu đi thôi, đêm nay cha sẽ làm món ngon cho con ăn." Đường Chí Long lại mỉm cười dặn dò nữ nhi.

"Vâng, vậy người cũng không cần phải quá cực khổ, sau khi con tắm xong, liền tới bồi người..." Đường Khả Hinh khôn ngoan nói.

"Tốt..." Đường Chí Long mỉm cười gật đầu.

Đường Khả Hinh mặt bộc lộ tiếu ý thật hạnh phúc, mới nhanh chóng cất bước đi về phía trước, lại chợt dừng ở dưới cây tùng đón khách, hai tròng mắt trừng lớn, dường như đang tự hỏi điều gì, mới trong nháy mắt kinh hỉ xoay người nhìn về phía phụ thân nói; "Cha! ! Con rốt cuộc đã hiểu, vì sao trước khi nữ nhi xuất giá, không thể thấy chồng tương lai !"

"... ..." Đường Chí Long tay cầm cành trúc, nhàn nhạt nhìn về phía nữ nhi.

Đường Khả Hinh thật sâu nhìn về phía phụ thân, hai tròng mắt lại lóe lên lệ quang, nói: "Bởi vì chúng ta muốn thừa dịp trong thời gian trân quý ở nhà như vậy, hảo hảo hảo mà bồi cha mẹ, bồi người trong nhà, trò chuyện, nói chuyện phiếm, cùng ăn cơm! Tương lai chúng ta mặc dù còn có thể mỗi ngày cùng một chỗ, thế nhưng giờ khắc này, con là nữ nhi có đầy đủ cha mẹ nhất!"

Đường Chí Long mỉm cười nhìn về phía nữ nhi khôn ngoan hiểu chuyện.

"Người nhất định phải bồi con gặp may thảm..." Đường Khả Hinh tình không khỏi rơi lệ, nhìn về phía phụ thân, lại nghẹn ngào kích động nói: "Kia thật sự là thời khắc rất hạnh phúc rất hạnh phúc! Cha, con yêu người! Con yêu người…”

Đường Chí Long hai tròng mắt lại lóe lên lệ quang, như vậy cảm động an ủi nhìn về phía nữ nhi, im lặng một hồi, mặt cuối cùng cũng bộc lộ nghẹn ngào tươi cười.

Ánh chiều tà, từng đợt ấm áp chiếu xuống, phụ thân từng đối nữ nhi nói, Khả Hinh a, con đã từng lấy vì sẽ không kiên trì , sẽ không cố gắng , con đã cắn chặt răng sau mấy năm, đột nhiên toàn bộ đều được thực hiện, con từng nhận quá nhiều đau thương, chảy quá nhiều lệ, con cho là sẽ không đau, "Có một ngày", đột nhiên đều rời khỏi. Con không biết đáp án, thời gian sẽ nói cho con biết. Con chỉ cần đơn giản vui vẻ, không nên cố chấp ôm oán hận, hãy kiên trì cùng tốt đẹp. Có một ngày, con sẽ vui mừng, vì lúc trước đã kiên trì giấc mộng của mình, kiên trì người mình yêu nhất, đã từng có nhiều người phản đối như vậy. Cảm tạ con, nữ nhi của cha. Cảm ơn con đã một đường về phía trước, chưa bao giờ lỡ bất luận sinh mệnh của một ngọn gió cảnh vật, bất luận cái gì cũng đáng giá được con yêu, cùng được yêu người.
Danh sách truyện HOT