Editor: Thùy Trang Nguyễn
Buổi tối, cảm giác mát mẻ, lại yên lặng như nước.
Đường Khả Hinh đem cháo khoai nóng bỏng cùng một số đồ ăn sáng tinh xảo trực tiếp đưa lên bàn ăn gần cửa sổ sát đất tầng hai. Sau khi cẩn thận bày bát đũa, nghe Trang Hạo Nhiên nói Tưởng Thiên Lỗi luôn luôn thích dùng bữa sáng cùng bữa khuya ngay tại phòng mình, cô mới cẩn thận đem một chén nước ấm bày lên bàn, cảm giác bó hoa hồng kia tươi đẹp nở rộ, lúc này cô mới nở nụ cười xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói; "Tổng giám đốc Tưởng, mau tới đây ăn!"
Tưởng Thiên Lỗi dựa vào cạnh cửa, nghe Đường Khả Hinh kêu, anh nở nụ cười ôn nhu, chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía bàn ăn thủy tinh kiểu Âu, bên trên bày những đồ ăn tinh xảo, còn có cả cháo khoai nóng bỏng, ngửi thấy vị thơm chua chua ngọt ngọt, rốt cuộc anh cũng có chút thèm ăn, mặc dù vẫn còn cảm giác ảm đạm khó chịu, nhưng tinh thần cũng đã khá hơn một chút, liền chậm rãi ngồi lên ghế.
Đường Khả Hinh tức khắc cầm lên chén nhỏ ngà voi màu trắng, múc một bát cháo để trước mặt anh, lại cẩn thận lấy một cái thìa, một đôi đũa đặt xuống chiếc đĩa bên cạnh, hướng về phía thức ăn.
Tưởng Thiên Lỗi lẳng lặng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lúc này mới cầm chén nước ấm nhấp một ngụm, mỉm cười nói: "Cám ơn em.
Đường Khả Hinh ngồi đối diện bàn ăn, tinh tế nhìn về phía anh, ôn nhu cười nói: "Không cần cảm ơn, nhanh ăn đi... Ăn xong rồi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt."
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, mặt lại bộc lộ cảm kích tươi cười, hai tròng mắt đảo qua bàn ăn tinh xảo, nghĩ ngợi, lúc này mới cầm lên đôi đũa gắp một miếng bí đỏ bỏ vào trong miệng nhai, chợt cảm thấy một mùi vị đặc thù, dẫn tới chính mình muốn ăn liên tục, lại lấy thêm cái thìa, nhẹ múc một thìa cháo khoai nóng đưa vào trong miệng, lập tức cảm thấy dạ dày ấm áp, lan tỏa trong cơ thể, làm tâm tình của anh trong nháy mắt thư giãn, nóng rực nơi cổ họng cũng giảm bớt một chút..
"Thế nào? Ăn ngon không?" Đường Khả Hinh ôn nhu nhìn về phía anh , hỏi.
"Ân, không tệ..." Tưởng Thiên Lỗi lấy thêm cái thìa, múc một thìa cháo đưa vào miệng, cảm giác hạt gạo nấu lên thực sự mềm ngọt, làm anh không khỏi lại ăn thêm một chút.
Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hôm nay mặc áoT-shirt màu trắng cộc tay cùng quần thường, tóc vừa mới gội lên cụp xuống, mặc dù hơi có vẻ mệt mỏi tiều tụy, nhưng vẫn là so với ngày xưa thân thiết hơn, chỉ là hơn một chút cô đơn, hai tròng mắt của cô lóe lên một điểm đau đớn, lại nhanh chóng cúi đầu, nhanh chóng biến mất điểm chua chát kia, nhẹ thở dài một hơi...
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mặt bộc lộ nụ cười ôn nhu nói: "Không có việc gì, anh cứ ăn từ từ thôi."
Cô nói xong, lấy thêm cho chính mình đôi đũa, gắp một ít hành lá ngâm tương đưa đến trên mặt bát cháo nóng hổi kia.
Tưởng Thiên Lỗi cầm lên cái thìa, múc một thìa cháo, cùng với ít hành kia múc lên bỏ vào miệng nhẹ nhai, chợt cảm giác vừa cay lại vừa ngọt thơm, kích thích đại não ảm đạm cửa mình, anh thở dốc, mặt mỉm cười, tiếp tục cầm thìa múc cháo ăn, lại không hiểu sao yên lặng nói một câu: "Có phải là rất khó chịu hay không..."
Đường Khả Hinh như vậy lẳng lặng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lại không có nghĩ đến anh nói một câu nói như vậy, có chút không hiểu, hỏi: "Là sao?"
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lưu chuyển, tay cầm cái thìa, nhẹ đảo một chút chén cháo khoai nóng bỏng kia, mới lại nhàn nhạt hỏi: "Qua đây thăm anh, có phải rất khó chịu hay không... Rất xấu hổ..."
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía anh , nói:”Sao anh có thể như nghĩ như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô mỉm cười nói; "Hạo Nhiên bảo em tới đi... Em luôn luôn thiện lương, không thể nào cự tuyệt người khác... Thế nhưng anh nghĩ, bây giờ em tới gặp anh, nhất định có áp lực tâm lý... Ngay cả anh cũng không rõ ràng lắm, giữa chúng ta rốt cuộc lúc nào mới có thể thoải mái ngồi cùng một chỗ..."
Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, như vậy mệt mỏi tiều tụy tịch mà cô đơn, cô trầm tư một chút, rốt cuộc mỉm cười nói: "Thời gian em vừa qua đây, không ngừng hỏi mình, sau khi gặp mặt, gọi anh là tổng giám đốc Tưởng, hay là gọi Tưởng Thiên Lỗi.. Em nên ở cùng một chỗ với anh như thế nào, mới có thể làm cho chúng ta thoải mái một chút... Em không ngừng nghĩ, nghĩ... Rốt cuộc em phát hiện đáp án."
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh nội tâm cũng thẳng thắn nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nói: "Đáp án chính là không có đáp án... Bởi vì em qua đây là thật tâm, không có lý do gì... Mặc kệ quá khứ, hiện tại, hay là tương lai... Anh vĩnh viễn đã đi qua cuộc đời em một đoạn thời gian. Loại cảm giác này, nó thậm chí so với tình yêu còn trân quý hơn. Quá khứ một chút vị đạo kia, ca khúc kia, đều làm xúc động trái tim em. Anh vẫn là một người quan trọng trong cuộc đời em. Hiện tại từ từ thành thục, lại hồi tưởng đến đoạn thời gian chúng ta từng yêu nhau, kỳ thực anh yêu chính là lý tính mà kiên định, mà em nhưng vẫn dựa vào chút mộng ảo cùng ấu trĩ, dự đoán không thể ở cùng một người đàn ông thành thục như vậy... Em như thế nào lại không bị thương? Ở đây nhất định có sự thiếu hụt, sai lầm của em..."
Tưởng Thiên Lỗi lại trầm mặc nhìn về phía cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh bộc lộ kia cảm xúc tươi cười, chậm rãi vươn tay nhẹ nắm lấy bàn tay Tưởng Thiên Lỗi để trên bàn cơm, lại thật tình nói; "Có thể hay không... Em như vậy thưởng thức cùng tôn kính một người đàn ông, nói những lời này quá làm kiêu. Nhưng em muốn nói, từng mất đi đối phương, với anh, với em... Kỳ thực đều là một loại tiếc nuối... Em có bao nhiêu quý trọng, hôm nay có thể làm cho anh một bữa cơm, bởi vì không phải chỉ có một mình anh muốn bù đắp..."
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt ngấn lệ nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt cũng ngấn lệ, lại động tình nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nói: "Em đi Anh quốc, thỉnh thoảng lúc mệt mỏi, thường dùng một bài thơ cổ vũ chính mình: Yêu đi, tựa như chưa từng thụ quá thương như nhau. Khiêu vũ đi, giống như không có ai thưởng thức. Hát đi, giống như không có ai nghe. Sống đi, giống như hôm nay là ngày tận thế... Lúc này, chúng ta cố gắng một chút được không? Đừng cho tình yêu, khó có được đoạn tình yêu kia xuất hiện trong sinh mệnh, em tình nguyện khắc ghi nó, theo em trên con đường tương lai, đâm vào chân của em, máu tươi rơi đầy đất, trả lại cho anh một chút hạnh phúc..."
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn về phía cô gái trước mặt, cảm giác bàn tay ôn nhu nhỏ bé kia nhẹ đặt lên mu bàn tay mình, như vậy ấm áp, thậm chí mang theo một chút hi vọng truyền đến toàn than mình. Hai tròng mắt anh ngấn lệ, cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào trong người, suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi nhẹ nắm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé kia, do dự, giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng anh nhắm hai mắt lại, nghẹn ngào cảm động rơi lệ. chính mình nội tâm xông dũng cảm xúc, tư tưởng rất lâu, chậm rãi nhẹ nắm khởi kia mềm mại tay nhỏ bé, như vậy quyến luyến dán chính mình tiều tụy khuôn mặt, kỷ lật do dự, kỷ lật giãy giụa hậu, cuối cùng nhắm lại hai tròng mắt, run rẩy nghẹn ngào cảm động rơi lệ..
Đường Khả Hinh cũng thật sâu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, cảm giác bàn tay mình để trên gương mặt nóng bỏng của anh, đau lòng anh ốm đau, đau lòng tất cả của anh , nhưng cũng chỉ không nói được gì rơi lệ, thậm chí nhẹ nhàng nức nở...
Âm thanh nức nở nở kia, ấm áp được tựa như đóa hoa sáng sớm, như sao trên trời, như những cánh hoa đỏ tươi, chậm rãi vây quanh người đàn ông này, cô thậm chí không thể nói thêm nữa một lời nào, cứ như vậy lẳng lặng cùng anh .
Trên thế gian này có thật nhiều loại tình cảm, tình yêu không thể nghi ngờ là một loại hạnh phúc xung quanh chúng ta. Thế nhưng thế gian này, còn có thật nhiều tình cảm, nó so với tình yêu mộng ảo lướt nhẹ, hơn một điểm giống như cỏ xanh triển vọng. Nó là một điểm chân tình, một điểm nhìn kỹ, một điểm mỉm cười, một điểm quan tâm, một điểm chúc phúc... Nó thậm chí là ngăn trong ngực chúng ta, bất luận tình cảm gì cũng không thể thay thế trân quý tiếc nuối đó.
Tưởng Thiên Lỗi lẳng lặng đứng bê cạnh cửa sổ sát đất, đón cơn gió trong veo cuối thu này, cảm giác căn bệnh thình lình xảy ra kia bỗng nhiên khỏi rồi, nội tâm kiên định giống như cho tới bây giờ cũng không có chịu qua một chút tổn thương. Xa xa ánh trăng, ôn nhu rơi trên người cô gái đứng trên mặt cỏ xanh mướt, những bước chân của cô vẫn như lúc ban đầu anh quen biết, thong thả mà ôn nhu, rất dễ phân biệt... Anh liền như vậy thật sâu nhìn về phía than ảnh màu trắng từ từ ly khai, có thể cảm giác được đôi mắt thiện lương của cô, bao hàm thứ tình cảm xinh đẹp nhất trong thiên hạ, thậm chí nguyện ý đem tất cả lỗi lầm đem về hết trên người của mình, đổi lấy một chút yên lặng cho người xung quanh.
Anh hơi cười, hai tròng mắt ngấn lệ, dường như vì sao kia làm bạn với cô gái kiên cường mà thiện lương, đổi một loại phương thức đồng hành cùng cô.
***
Bể bơi VIP bạch kim.
Mấy người Lâm Sở Nhai trầm mặc nhìn về phía người nọ ở giữa bể bơi, cũng không có lên tiếng.
Hồ bơi xanh thẳm mà băng lãnh, có một thân ảnh mạnh mẽ, vẫn không ngừng bơi qua bơi lại ở trong nước, cánh tay to lớn kia vẫn không ngừng sải tay trên mặt nước, bọt nước văng lên bao quanh thân thể của anh. Anh nhanh chóng đứng dậy, hít một hơi, lại nhảy vào bể bơi, không biết mệt mỏi lặp di lặp lại tư thế này, bơi sắp được ba giờ rồi!
Mọi người một lần nữa cùng nhau trầm mặc nhìn về phía anh , nhưng cũng biết, vào giờ khắc này chỉ cần ở bên cạnh thật tốt.
Trang Hạo Nhiên không ngừng sải tay bơi trên mặt nước, than thể ướt sủng không ngừng nâng lên lại hạ xuống, từng bọt nước văng lên rồi lại rơi xuống trên cơ thể anh, lướt qua khuôn mặt kiên nghị của anh, rơi vào khóe mắt anh, trong đầu anh lại nhớ tới bong lưng cô đơn mà mệt mỏi của anh mình, anh lại tức khắc giãy giụa than thể trong nước, dường như vĩnh viễn không muốn thanh tỉnh...
Thế gian, cũng chỉ có loại động vật như "Cá" , dường như sẽ không đả thương đau, bởi vì nó rơi lệ sẽ không có bất kỳ người nào biết.