"Em trốn anh lúc nào?" Tiêu Đồng nhìn về phía Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nói.Tô Lạc Hoành lại nhìn về phía Tiêu Đồng, nghiêm túc hiếm thấy, cười khổ bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Kể từ sau ngày chúng ta cùng một chỗ, em vẫn luôn lẫn trốn không gặp anh, nói lúc bận việc này lúc bận việc kia, thậm chí ngay cả biệt thự cũng không về! Chúng ta thẳng thắn chút đi, Tiêu Đồng! Anh cũng không phải cái loại người thích quấn quýt làm phiền người khác, nếu như em không thích, anh đương nhiên sẽ không miễn cưỡng em! Chỉ là em ít nhất phải cho anh một đáp án, đừng để cho anh hệt như một thằng ngốc tìm kiếm em khắp nơi, trong lòng hoảng sợ không chịu được! Chúng ta vẫn là có thể làm bạn bè như trước!"
Tiêu Đồng nghe lời này, liền chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Tô Lạc Hoành hỏi: "Là thật... Có thể trở lại làm bạn sao?"
Tim, phịch một tiếng nhảy.
Tô Lạc Hoành nhìn về phía Tiêu Đồng, hai tròng mắt lóe lên một cái, cảm giác lồng ngực bị ngăn bởi một đoàn khí, thở không được, nuốt cũng không trôi, anh do dự một hồi, mới chống mặt nói: "Ừ... Đúng vậy! Vẫn là có thể làm bạn bè! Cho tới bây giờ... Chúng ta không phải đều là bạn bè ở chung sao? Em nếu như cảm thấy cùng anh một chỗ không vui, anh đương nhiên muốn tôn trọng ý của em."
Tiêu Đồng nghe lời này, nheo mắt, tức giận nhìn Tô Lạc Hoành.
Hai tròng mắt Tô Lạc Hoành cũng chớp chớp vài cái, sắc mặt căng thẳng nhìn về phía cô.
Tiêu Đồng thở dốc, lại bất đắc dĩ nhìn về phía người này nói: "Anh chưa xem lá thư này sao?"
"Anh không xem!" Tô Lạc Hoành trực tiếp cầm phong thư này, nhìn Tiêu Đồng nói: "Phàm là những tình tiết điện ảnh đều như vậy, hoặc là không phải nói lúc anh mở phong thư này ra, em cũng đã ở trên máy bay, hoặc là chính là lúc anh thấy được lá thư này, em cũng đã chết, hoặc là em đã trở thành vợ của một người khác ... Nói chung ngủ một giấc dậy, loại thư này cũng không phải là chuyện tốt! Mặc Hàn không phải chính là như vậy sao? ! Anh không muốn xem! Một chữ đều không muốn xem! Anh chỉ biết là em phải về Anh quốc , anh chịu không nổi việc này!"
Tiêu Đồng lại cười như không cười nhìn về phía Tô Lạc Hoành.
"Thư ký Tiêu!" Tổng đạo diễn đứng ở đầu kia sân khấu, tay cầm kịch bản diễn xuất, nhìn về phía Tiêu Đồng nhanh chóng gọi; "Phiền cô tới đây một chút! Chúng ta lại đối đáp diễn xuất một lần nữa."
"Được!" Tiêu Đồng nghe lời này, tức khắc xoay người muốn đi đến sân khấu, ai ngờ cánh tay mình bị người nào đó nắm chặt, cô ai một tiếng, toàn bộ người đã bị người nào cường thế mà lôi đi.
Tô Lạc Hoành thở dốc, sống chết lôi Tiêu Đồng đi vào nho viên bí mật phía sau sân khấu, cuối cùng trực tiếp đem cô ném bên tường nho viên, lúc này mới khẩn trương sinh khí nhìn người này, nói: "Em để ý đến anh một chút có được không? Anh mấy ngày nay đều muốn điên lên rồi! Em nếu như cảm thấy anh trước đây xác thực mê chơi thích nổi loạn, em có thể cho anh vài cái bạt tai là được rồi! Nhưng anh không thể chịu đựng nổi việc em hờ hững như vậy đối với anh, chịu không nổi!"
Tiêu Đồng thân thể tựa ở trên tường, lúc này mặt mới bộc lộ vẻ kích động, nhìn về phía Tô Lạc Hoành cũng hơi cao giọng nói; "Ai, anh người này xảy ra chuyện gì? Anh có bao nhiêu không hiểu về em? Hay là không thích em? Em còn chưa ngốc đến cái mức độ đó, hôm qua ở cùng anh xong liền đi cho xong việc! Em tại sao phải làm như vậy a? Em mấy ngày nay là thật sự bận! Rõ ràng để lại thư cho anh, anh lại không xem!"
"Em rốt cuộc ở bên trong viết thứ gì a?" Tô Lạc Hoành giơ thư, nhìn về phía Tiêu Đồng kích động sốt ruột hỏi! !
Tiêu Đồng tức giận xem xét liếc mắt nhìn người này, tức khắc vươn tay cầm lấy phong thư kia, xé một tiếng, mở ra, rõ ràng là hai vé xem ca nhạc của M2M biểu diễn, cô trong nháy mắt đem này hai tấm vé này giơ lên, mới nhìn người này nói: "Đây là hai tấm vé M2M là em vốn định mời anh cùng nhau đi xem! Bọn họ tháng mười sẽ biểu diễn ở trong nước, em trở về Anh quốc, là bởi vì lão đại có việc gấp, cử em về xử lý một tháng! Dự đoán... Em sẽ gần thời gian biểu diễn gấp gáp trở về... Cho nên nhắn lại muốn anh chờ em một chút thôi... Em mấy ngày nay là thật sự bận! Vì hôn lễ của lão đại bận gần chết , anh không phải cũng bận sao?"
Cô gái này vừa dứt lời, liền tay cầm hai tấm vé ca nhạc này, mệt mỏi cùng hờn dỗi cúi xuống dưới.
Tim Tô Lạc Hoành phịch một tiếng, nhìn về phía cô gái với dáng vẻ yêu kiều trước mắt, một trận kích động dâng trào, lại vẫn có chút không thể tin tưởng, thở dốc kích động vui sướng, nhưng lại thấp thỏm nói: "Em... Em nói là sự thật đúng không? Xác thực... Không có hối hận chứ?"
Tiêu Đồng ngẩng đầu, nhịn cười, tức giận nhìn về phía người này, nói: "Anh nói là hối hận vì sự kiện kia? Buổi biểu diễn sao?"
Tô Lạc Hoành cúi đầu, hơi lộ ra một điểm mập mờ nhìn về phía cô, nhớ tới đêm hôm đó, cô trong nháy mắt kéo chính mình đi vào phòng, đến nay hồi tưởng lại, đều chợt cảm thấy một trận cảm xúc dâng trào... Anh lại nhấc mí mắt, mang theo chút rõ ràng ôn nhu nhìn về phía cô gái trước mặt.
Tiêu Đồng cũng ngọt ngào tươi cười, loáng thoáng ôn nhu nhìn về phía Tô Lạc Hoành, do dự một hồi, lúc này mới cất bước, nhẹ tay nắm cánh tay anh, nghiêng người về trước hướng môi mỏng của anh, nhẹ nhàng hôn.
Tô Lạc Hoành tim lại phịch một tiếng nhảy, ngước mắt xuống, kích động nhìn về phía cô gái trước mặt, anh có thể hay không nói chính mình quá thích loại cảm giác này?
Tiêu Đồng dường như biết anh thích loại cảm giác này, nuốt nơi cổ họng khô cạn, đầu tiên là quay mặt sang liếc mắt nhìn sân khấu náo nhiệt kia một cái, liền mới liều lĩnh vươn hai tay, kéo cổ Tô Lạc Hoành…
Tiêu Đồng tựa hồ cảm giác được sự nồng nhiệt của Tô Lạc Hoành, cô bỗng xấu hổ đẩy anh ra, mặt đỏ hồng nói; "Được rồi... Em phải làm. Để cho người ta nhìn thấy không tốt."
"Có cái gì không tốt?" Tô Lạc Hoành thoáng cái ôm chặt bên hông Tiêu Đồng, cúi xuống phía dưới, thực sự ngọt ngào muốn chết khàn khàn nói: "Chúng ta trở về nghỉ ngơi một chút. Trở về một chút... Hả? Anh chịu không nổi..."
Lời này hết sức nồng đậm, hết sức khát vọng.
Tiêu Đồng cảm xúc cũng kích động sôi trào, nhưng vẫn lý trí ngẩng đầu, nhìn về phía anh cười nói: "Không được. Là thật sự bận, hôm nay sân khấu sẽ phải dựng lên, hôn lễ còn quá nhiều chuyện phải làm ."
Tô Lạc Hoành lại nhìn cô một cái, tức khắc bá đạo ôm lấy cô, lại tiến sâu vào bên trong vườn nho rậm rạp, bóng râm trận trận hạ xuống, từng chùm nho trong suốt êm dịu, no đủ mọng nước, nhẹ hái một quả nho bỏ vào miệng, nhâm nhi thưởng thức, nhất định là ngọt như mật...
Hai bóng đen thật sâu ôm nhau, truyền đến một trận tiếng thở dốc.
Giữa sân khấu dàn cảnh.
Tổng đạo diễn mặc quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai, tay cầm bộ đàm, đứng giữa sân khấu, chỉ vào thảm cỏ xanh ngay chính giữa nho viên đã bắt đầu trải ra, nói; "Đem mặt cỏ vẫn mở rộng đến cổng vào, đến lúc đó cổng vào sẽ thành một sân khấu cực lớn! ! Nhớ a! ! Ít nhất phải cao gần mười thước, hỏi thư ký Tiêu một chút phòng thu mua lúc nào thì đưa về... Hả? Thư ký Tiêu đâu?"
Anh quay người lại, đứng ở trên sân khấu cao cao, nhìn khắp nơi.
"Đến đây đến đây!" Tiêu Đồng mặc váy đồng phục màu đen, nhẹ sửa lại một chút sơ mi lam nhạt, tay cầm kịch bản biểu diễn, mỉm cười xin lỗi đi tới, nói: "Xin lỗi, có chút việc đình lại , ngài vừa mới nói cái gì..."
Sân khấu bên kia lại bắt đầu bận rộn.
Trong nho viên sâu thẳm.
Tô Lạc Hoành tựa trên mặt tường, mặt bộc lộ nụ cười ái muội, dường như từng chút từng chút hồi tưởng lại đoạn kích tình vừa rồi khi hai người cùng một chỗ, nhất là thời khắc "Không bị cản trở" đó, anh khoảnh khắc kích động xoay người như một con thằn lằn, vươn năm móng tay cào trên tường, cắn chặt môi dưới, ngọt như mật nghĩ, vừa rồi hai người hẹn cùng nhau xem M2M biểu diễn, anh đắc ý cười, vừa tiêu hồn xoay người, nhưng trong nháy mắt bị người trước mắt dọa một cú...
Tưởng Văn Phong mặc lam sơ mi ca rô trắng cùng quần jean trắng, đội một chiếc mũ rơm không chút phù hợp với anh, tay cầm một cái cuốc, vừa mệt thở hổn hển, toàn thân đầy mồ hôi cuốc đất, vừa tức giận liếc mắt nhìn Tô Lạc Hoành một cái, biết anh vừa trốn vào trong nho viên rậm rạp kia làm cái chuyện gì, thế nhưng anh đã mệt đến mứuc không muốn nói thêm nữa, tiếp tục khom người cuốc đất...
Tô Lạc Hoành mở to mắt, phóng đại con ngươi nhìn người này.
Trang Hạo Nhiên nói bay trên trời , bơi trong nước , đều không quản được cậu ta, để cậu ta hảo hảo nếm thử tư vị ở đường chân trời, nơi này có gần 80 mẫu nho viên, từ bón phân xới đất đến lúc thu hoạch nho, đều là của cậu ta, coi trọng cậu ta mới giao cho, lần này ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cũng không giúp được cậu ta, mà hộ chiếu của bản thân, thì bị Trang Hạo Nhiên tịch thu, đóng gói lại, bỏ vào vại thủy tinh nuôi thằn lằn độc, dùng đá cuội chon lấp.
Đây là có thù oán tất báo a!
Tưởng Văn Phong vừa mệt mỏi muốn quăng cuốc ra, lại nghe nói Tổng giám đốc Trang sau đó muốn đích thân đến nếm thử tiệc cưới chủ đề khách quý, còn có sâm panh “Băng hồ điệp” đợt đầu do Bác Dịch sai người đưa tới, anh nghe thấy tên Trang Hạo Nhiên, tức khắc sợ đến mức bỏ cuốc rời đi! !