Editor: Ngày Đẹp Tươi
"Tình yêu cũng như đến gần một con sói đói, miệng ngọt ngào, nếu như đến gần nó vui đùa một chút, sự hung ác sẽ hiện ra, tình yêu cũng như đến gần một con sói đói, sao có thể ôm ngủ, cô ấy hẳn sẽ cho ta một vết thương hung ác làm kỷ niệm! ! Tình yêu cuộn trào mãnh liệt, dốc lòng tận lực quấn quýt mê loạn trong nụ hôn, vẫn cứ biết, yêu làm ta không có ngày mai ————" Mấy tên Lâm Sở Nhai xếp thành một đoàn, lại buồn nôn kích động hát : "Tình yêu cũng như đến gần một con sói đói, miệng ngọt ngào, nếu như đến gần nó vui đùa một chút, sự hung ác sẽ hiện ra, tình yêu cũng như đến gần một con sói đói, sao có thể ôm ngủ, cô ấy hẳn sẽ cho ta một vết thương hung ác làm kỷ niệm! !"
Bài hát cất lên một cách kích động, tiêu hồn, dâng trào, cực độ đến vậy! !
Lãnh Mặc Hàn hôm nay hình như cũng có chút kích động hài lòng, mặc dù không có buồn nôn đến mức nhảy múa, nhưng vẫn thập phần hưng phấn phe phẩy cái chuông, thật sự là vui vẻ thay anh em.
Tưởng Thiên Lỗi lại vẻ mặt không nói gì ngồi trên sô pha, nhìn về phía mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành cà vạt quấn ở trên trán, xé mở nút áo sơ mi, vừa phấn chấn hát ca, vừa không ngừng hi sinh kính dâng, cứ như ngày mai sẽ phải chết vậy, thảo nào mấy người Trần Tuấn Nam, vẫn luôn nói mấy đại phó tổng trong tay tổng giám đốc Trang, mỗi người đều là người điên, hơn nữa đều điên không nhẹ, anh thật sự bất đắc dĩ nhìn về phía mấy người trước mặt, vài người bọn họ, vừa rồi bởi vì mệt mỏi rã rời, hiện tại một chút cảm giác cũng không có, kinh sợ đến mức nói không nên lời.
Trang Hạo Nhiên cũng theo sự sôi động của âm nhạc, thật vui vẻ hơi lắc lắc đầu, vừa nghe vừa cười, đầy vui vẻ, hưng phấn.
Đông Anh chậm rãi bưng huyết yến chưng cùng điểm tâm tinh xảo đến, nhịn cười đi tới, nhìn về phía mấy người Lâm Sở Nhai đang điên loạn, không nói chuyện, mà lặng lẽ bưng huyết yên cùng điểm tâm đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận từng li từng tí nhẹ đặt xuống, Tưởng Thiên Lỗi thật sự là đã đói chịu không được, liền trước cởi áo khoác âu phục, vừa đưa tay cầm một phần cá muối, nhẹ nhai một chút, liền nâng chén chè huyết yến, cầm lên cái thìa uống một hớp nhỏ, không nhịn được nhấc mí mắt, liếc về phía mấy tên đại cầm thú kia...
Tô Lạc Hoành trong nháy mắt tay chống lên mặt sô pha, cả người giống như sói, trong nháy mắt quỳ nhào tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, đem hết huyệt Dũng Tuyền của mình ra, lấy ra khí thế Hollywood, la hét một câu cuối cùng, “Hầu kết” nơi cổ họng đều hiện ra rõ ràng, chấn động âm thanh sắc nhọn hát: "Mà lại biết yêu làm ta không có ngày mai —————— a —————————— "
Phốc! !
Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt phụt một tiếng, phun ra tổ yến trong miệng, kích động phun vào mặt Tô Lạc Hoành.
Tô Lạc Hoành trong nháy mắt hoàn toàn không đem đó làm thành chuyện, rút khăn tay, lau đi tổ yến trên mặt, tức khắc lại bay vọt ra sô pha, cùng tứ đại cầm thú hát ca khúc “Thành cát Tư Hãn” của Lâm Tử Tưởng, Tào Anh Kiệt gỡ bỏ nút áo sơ mi, để lộ bắp thịt trắng nõn của mình ra, dựa vào bà xã đêm nay sẽ bận rộn đến chết không chú ý đến mình,kích động hát: "HOO! HA! HOOHA! HOOHA! HOOHA! ! Trong bão cát, truy truy cản cản, hai bên vẫn sôi nổi ca hát, không biết lo lắng đấu vật uống rượu, HAHOO! ! Chạy băng băng trên cồn cát, mã tráng trâu cường! Uy uy phong phong trên lưng ngựa, trí tuệ rộng rãi! Ta cao giọng hoan hô, ta là nhiệt cùng ánh sáng————— Thành, Thành, Thành Cát Tư Hãn! ! ! Sống không sợ, chết không sợ, trời không sợ, trời sinh anh dũng! ! ! Không gì ngăn trở, ta độc bá nhất phương —————— "
Tưởng Thiên Lỗi thực sự chịu không nổi, nhìn mấy người điên trước mặt, anh khuynh khắc xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nói: "Cậu rốt cuộc từ đâu tìm mấy người điên này tới đây? Tính ngày mai đem bọn họ đưa vào hôn lễ sao?"
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngồi vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, vinh dự cùng nhiệt liệt cười rộ lên nói; "Đừng nói như vậy! ! Hiện trường hôn lễ ngày mai, bọn họ còn muốn lên sân khấu biểu diễn hai bài hát! Nhất định sẽ làm bâu fkhông hkí hội trường sôi động hơn!"
"... ... ..." Tưởng Thiên Lỗi một trận không nói gì nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đột nhiên thật cảm thương chính mình, vì hôn lễ tuyệt đối long trọng xa hoa mộng ảo kia, không có một chút tì vết, chính mình mệt mỏi gần chết, thế nhưng trước mặt người này lại còn nói, ngày mai thả mấy tên súc sinh này ra hát, nếu quả thật là như vậy, tại sao mình phải vất vả như vậy a?
"Ôi! Đừng bày ra vẻ mặt như vậy!" Trang Hạo Nhiên thoáng cái giữ chặt vai anh trai, thực sự hưng phấn nói: "Tôi đúng là hưng phấn đến mức ngủ không được! Cũng không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy thân thể vẫn còn bay bay, chỉ cần nhắm mắt lại, liền nhìn thấy hôn lễ ngày mai, lại không biết bà xã tôi rốt cuộc ngày mai hình dáng như thế nào, cảm giác này anh hiểu chứ? Quá khẩn trương! Có chút chịu không nổi! Trong lòng tôi nghĩ, cũng chỉ có anh, mới có thể làm cho tôi bình tĩnh trở lại! Thân ái , mau tới trấn an tôi một chút! Mau! Nói cho tôi biết, ngày mai tất cả sẽ thuận lợi! Tôi rất đẹp trai!"
Tưởng Thiên Lỗi toàn thân vừa buồn bực giống như bị con kiến bò, anh thực sự không nói gì nhìn về phía người này nói: "Tổng giám đốc Trang, tôi thực sự rất mệt a... Tôi khó có được hơn mười phút nghỉ ngơi, cậu đem mấy tên thú vật kia dắt ra đi được không? Để cho tôi thở, không có thời gian cùng cậu điên đâu!"
Anh dứt lời, liền một trận ghét bỏ vung tay, muốn đẩy người này ra.
"Ai! Đừng như vậy!" Trang Hạo Nhiên thoáng cái quấn chặt cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, rốt cuộc ăn ngay nói thật: "Tôi nói với cha tôi muốn ra chơi một chút, bởi vì thực sự quá khẩn trương, ông ấy liền đồng ý với tôi, nếu như cùng Thiên Lỗi một chỗ, liền cho phép tôi chơi một hồi. Nếu không phải, liền đem tôi đánh chết!"
Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống dưới, vẻ mặt tàn bạo nhìn người này, sinh khí đẩy đẩy anh ra, nói: "Mỗi ngày chơi đùa đều mượn cớ như vậy, cũng không khiến người ta thôi ghét bỏ! Cậu muốn đi đâu chơi, cứ việc đi chơi thì tốt rồi! Chạy tới nơi này phiền tôi làm cái gì! Tôi bất quá không nói cho chú Trang biết, đi mau đi mau!"
Trang Hạo Nhiên khuynh khắc bị đẩy ra, lại trầm mặc nhịn cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng trầm mặc nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nhìn anh từ trên xuống dưới một cái, không hiểu nhớ tới Trang Hạo Nhiên lần đầu tiên bởi vì khổ sở, mà đi tới nằm trên sô pha của mình, khi đó chính mình, mặc dù không biết chân tướng, nhưng trong nháy mắt bị cảm xúc nào đó đánh bại, cái loại nhớ cùng lo lắng như bẩm sinh mà đến đó, khiến chính mình đêm đó trầm mặc thật lâu, thế gian quả thật có rất nhiều chân tình, đều quan trọng, đều trân quý...
Nghĩ tới đây.
Anh chậm rãi hạ thấp ngữ khí, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng là người muốn kết hôn, còn bất chính bất kinh như thế ! Muốn điên, lại không dám ở bên ngoài xông lên náo loạn, liền ở trước mặt của tôi đùa giỡn! Nghe nói ngày mai tổng giám đốc Hàn của tập đoàn tài chính Hàn thị sẽ xuất hiện, có tin đồn anh ta cùng cậu bất hòa, cậu lo mà biểu hiện cho tốt, nếu không thị trường chứng khoán chấn động, chú Trang lại quất cậu vài roi!"
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ lấy thêm một khối cá muối bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa suy nghĩ một hồi, mới nói: "Tôi đối với tổng giám đốc Hàn không có quá nhiều ý nghĩ, tôi chỉ là có một chút rất bội phục anh ta, chính là anh ta một người cứng rắn như vậy, vậy mà đối anh em lại rất thương yêu. Mỗi lần em trai giành được giải thưởng, hoặc là xảy ra chuyện gì, anh ta đều sẽ trước tiên tham dự."
"... ... ..." Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc nhìn người này một hồi, mới nheo mắt tức giận nói: "Đúng! ! Khắp thiên hạ anh tan gay cả một anh trai cũng làm tốt nhất! Những người khác đều là phế vật!"
Trang Hạo Nhiên không khỏi cười rộ lên, vừa ăn điểm tâm, vừa xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tôi lại không nói gì thêm."
"Không có việc gì thì cút đi cho tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận xoay người, chuẩn bị cầm cái thìa ăn chè tổ yến, vừa ăn vừa nói; "Văn Phong là phù rể, cậu ngày mai lo mà thả nó ra! Nói như thế nào, đều là em trai, ác độc như vậy!"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trực tiếp sinh khí nói: "Nó là em trai cái gì chứ! ? Anh sinh ra em trai được sao? Mỗi ngày đều em trai em trai! !"
Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, quay mặt sang nhìn về phía người này.
Tiêu Đồng khuynh khắc đẩy cửa đi tới, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Lão đại! Chủ tịch Trang và phu nhân đang tìm anh khắp nơi! Nói chuẩn bị phải "Thủ tổ" , còn nói nếu như anh không trở lại, liền theo gia pháp mà hầu hạ!"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền đành phải bỏ lại khối bánh hoa quế còn lại, mặt bộc lộ một chút tiếu ý, nhưng lại làm bộ có chút hứng thú đứng lên, kéo âu phục lên kêu mấy tên cầm thú: "Các anh em! Đi thôi!"
Mấy người Lâm Sở Nhai nghe lời này, tức khắc hưng phấn như vượt rào, phóng qua sô pha, theo Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi tức khắc né người, vô cùng ghét bỏ nhìn về phía mấy người Lâm Sở Nhai, ngưng suy nghĩ một hồi, mới rốt cuộc gọi: "Này!"
Trang Hạo Nhiên mới vừa đi tới phòng làm việc, nghe này tiếng gọi này, nhàn nhạt xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, nhìn về phía em trai hôm nay mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, nhưng vẫn thân hình tráng kiện, có chút tiêu sái cùng đẹp trai, liền nhàn nhạt giống như anh trai phân phó nói; "Ngày mai... Biểu hiện tốt một chút... Cố lên!"
Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn anh trai một lúc lâu, cuối cùng mặt bộc lộ tiếu ý nhàn nhạt, lại hai bên ăn ý không nói gì, mà xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi hơi đưa mắt nhìn theo bóng lưng em trai, biến mất dần sau cửa phòng làm việc, đột nhiên nhớ tới rất nhiều đứa nhỏ đều từng nói với mẹ, mẹ, con muốn có em gái, mẹ, con muốn có em trai... Kỳ thực chưa bao lâu, mình cũng từng nói với mẹ... Mẹ, con muốn có em trai... Người đàn ông nội tâm này, nhớ tới quá khứ, mặt bộc lộ vài phần cảm xúc tươi cười, chậm rãi cúi xuống, rốt cuộc cảm giác được tâm tình vui mừng kia, dâng lên khiến chính mình có một loại cảm giác kiên định khó hiểu, mới muốn vươn tay lấy điểm tâm ăn, nhưng trong nháy mắt biến sắc, anh không nói gì nhìn đĩa điểm tâm vừa rồi còn đầy, đã bị người kia ăn sạch , chỉ còn lại có nửa phần bánh hoa quế ăn dở, anh lập tức một trận lửa giận ngút trời, trong lòng suy nghĩ muốn khối thịt, cũng không muốn người em trai này! ! ! !
Đại sảnh khách sạn Á Châu! !
Cửa thang máy trong nháy mắt mở, Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ nụ cười đắc ý, tiêu sái một mình nhanh chóng cất bước đi ra, nhớ lời anh trai vừa dặn, lồng ngực dâng lên dòng nước ấm, anh thở một cái, rốt cuộc thật đẹp trai đi về phía trước, kéo ra màn che nghi thức hôn lễ đệ nhất!