Tô Thụy Kỳ đi vào trong nhà, chợt cảm thấy gian phòng nhỏ này lạnh như băng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía máy điều hòa không khí trên tường, 15 độ C, anh a một tiếng nở nụ cười, lúc này mới nhìn thấy cái bàn nhỏ bên cạnh để rất nhiều tài liệu xốc xếch, anh có chút tò mò cầm lên một phần tài liệu, thấy là tài liệu liên quan đến rượu đỏ, phía trên có chữ viết rất xinh đẹp của Khả Hinh, anh vừa nhìn vừa cười nhẹ.
Nhã Tuệ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, khách khí cười hỏi: "Cậu chủ Tô, anh ăn cay được chứ?"
"Tôi ăn sao cũng được. Cám ơn." Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, vừa nhìn chữ viết Khả Hinh ghi chép, vừa quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ mỉm cười nói.
Nhã Tuệ cười miễn cưỡng, thầm nghĩ anh thật coi nơi này là nhà mình.
"Tôi thích ăn cay! Quản lý Lưu!" Tiểu Nhu đứng ở trên ban công, lột lá bắp cải trải trên ban công sạch sẽ, quay đầu nhìn về phía cô cười nói.
Nhã Tuệ không khách khí nhìn về phía cô nói: "Không có hỏi cô!"
Tiểu Nhu bật cười hi hi hi, thật vui vẻ lột lá bắp cải, hỏi: "Đúng rồi, Khả Hinh đi đâu rồi? Vẫn chưa về sao? Hôm nay quản lý chúng tôi vẫn còn hỏi cô ấy rời khỏi khách sạn có nhớ chúng tôi hay không?"
Tô Thụy Kỳ lật xem tài liệu, nghe nói như thế, liền tò mò nhìn về phía Tiểu Nhu nói: "Xin hỏi. . . . . . Khả Hinh thật sự rời khỏi khách sạn rồi hả ?"
"Chỉ là hình thức!" Nhã Tuệ cầm sáu cánh gà đã rán xong, không đành lòng đặt ở trên bàn ăn, ánh mắt háo hức nhìn món ăn.
"Là hình thức?" Tô Thụy Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Ý của cô là?"
Nhã Tuệ mỉm cười xoay người nói: "Hôm nay Khả Hinh đã bị Tổng Giám đốc Tưởng xa thải rồi, cũng bởi vì chuyện rơi xuống biển ngày hôm qua, sau đó Tổng Giám đốc Trang mến tài hoa của Khả Hinh đã nhận cô ấy, mời cô ấy làm thư ký Tổng Giám đốc chuẩn bị tham gia cuộc thi chuyên gia hầu rượu sắp tới. Hi vọng cô ây có thể dựa vào thực lực bản thân lấy được tư cách chuyên gia hầu rượu, như vậy có thể được khách sạn đặc phái đến Học viện west học tập."
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, nhớ tới có lần Tử Hiền uống rượu say, cầm ly rượu, cười ngất nói: "Người đàn ông của tôi vẫn còn đang làm việc ở trong Văn phòng, anh ấy không ngừng bận rộn, rất bận! Bởi vì thế giới của anh ấy đối diện với một con sư tử, hướng về trên đỉnh núi, cùng nhau tranh đấu! Cho dù là ai đứng ở giữa bọn họ cũng là con mồi để bọn họ cướp đoạt và làm vật hy sinh để bọn họ đạt tới mục đích. . . . . ."
"Hả? Tô Thụy Kỳ! ? Sao anh lại tới đây?" Khả Hinh tắm xong, mặc áo ngủ Vịt Donald, tóc ướt đẫm đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem tài liệu của mình, cô mỉm cười hỏi.
Tô Thụy Kỳ quay đầu, im lặng nhìn về phía cô.
Khả Hinh nhìn thấy ánh mắt như thế, có chút ít ngạc nhiên cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô hơi nở nụ cười, dịu dàng nói: "Tắm xong rồi hả ?"
"Ừ." Khả Hinh rất tự nhiên đi tới trước sa lon, ngồi xuống ở bên cạnh anh, nhìn ánh mắt anh ngạc nhiên, hỏi: "Anh làm sao vậy?" .
Tô Thụy Kỳ mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .
"Khả Hinh!" Tiểu Nhu lập tức cầm khoai tây và con dao nhỏ, từ phòng bếp đi ra, nhìn về phía ngoài thật vui vẻ nói: "Tôi tới rồi!"
"Ha ha ha. . . . . ." Khả Hinh vừa nhìn thấy Tiểu Nhu, vui vẻ nói: "Tôi biết mà! Lúc nảy tôi đang tắm cũng đã nghe được tiếng của cô, muốn cô ở phòng bếp giúp một tay, thật ngượng ngùng."
"Không có gì, tôi xem nơi này như nhà của tôi," Tiểu Nhu lập tức xoay người lại, đi vào phòng bếp.
Nhã Tuệ chắc lưỡi nhìn Tiểu Nhu, mỉm cười nói: "Cô hái rau ở nhà của cô tới đây, cô cũng đừng trở về nhà cô nữa"
Khả Hinh vui vẻ nghe hai người bạn thân vừa nói vừa cười ở trong phòng bếp, trong lòng của cô càng vui vẻ hơn, xoay người lại nhìn thấy Tô Thụy Kỳ vẫn im lặng nhìn mình, cô sửng sốt.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, chậm rãi vươn ngón tay thon dài trắng tinh, nhẹ nhàng vén sợi tóc rũ xuống trên cần cổ cô, dịu dàng nói: "Tóc dài rồi, còn muốn cắt bỏ không?"
Khả Hinh vén nhẹ mái tóc ngắn của mình, suy nghĩ một lúc mới cười nói: "Đương nhiên là muốn cắt bỏ, tóc dài không che được vết sẹo bên má trái của tôi."
"Quyết định muốn buông bỏ mái tóc dài xinh đẹp sao?" Tô Thụy Kỳ thử hỏi cô.
Khả Hinh suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói: "Có lúc tôi rất tiếc nuối! Vô cùng tiếc nuối! Bởi vì tôi thật yêu mái tóc dài của tôi, nhớ trước kia mái tóc dài bay phất phới, nhất định thật đẹp, nhưng hiện tại tôi cảm thấy thì ra tiếc nuối sẽ được bồi thường một kiểu xinh đẹp khác. Không có chuyện gì, tóc ngắn rất tốt!"
Cô quay đầu, cười ngọt ngào nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười một cái, nhìn về phía cô nói: "Cô đổi công việc rồi hả ?"
Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, suy nghĩ, chắc là Nhã Tuệ đã nói, liền có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, đáp: "Ừm. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt của cô lộ ra một tia kiên định, còn có đôi môi mím chặt, có chút cố chấp, liền xúc động cười nói: "Tại sao nhất định phải ở lại chỗ đó? Tôi đã nói rồi, tôi có thể cho cô một hoàn cảnh tốt hơn."
Đường Khả Hinh quay đầu cố ý trừng mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: "Tôi ăn cơm, anh sẽ ăn thay tôi sao? Tôi muốn ăn cánh gà, anh muốn lấy cho tôi sao? Tôi nước uống, anh uống giúp tôi sao? Ba mẹ của tôi, là ba mẹ của anh sao?"
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn cô.
"Tôi có cuộc sống của mình, để tự mình tôi đi thôi. Tôi rất tốt. Khách sạn còn bồi thường cho tôi một năm tiền lương, ước chừng sáu mươi ngàn! Tôi thật vui vẻ, còn muốn mua tặng anh một phần quà." Đường Khả Hinh nhấp nhẹ đôi môi, có chút ngọt ngào cười nói.
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy liền hơi cau mày, cũng nở nụ cười hơi ngọt ngào, ngồi dịch người qua dựa vào Đường Khả Hinh, cố ý nói: "Ý của cô là. . . . . . Mua một phần quà tặng cho tôi?"
"Ừm!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ bật cười nói: "Này! ! Sáu chục ngàn ! Cuộc đời tôi cũng chưa có cầm lấy nhiều tiền như vậy! Tôi đương nhiên mua tặng cho anh một phần quà, cám ơn anh đã chăm sóc tôi qua nhiều năm."
Tô Thụy Kỳ tựa vào trên ghế sa lon, trên mặt không che giấu được nụ cười.
Đường Khả Hinh cũng cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, lại nói: "Nhìn bộ dáng đắc ý của anh kìa! Tôi thật sự thực sẽ tặng cho anh một phần quà thật lớn!"
Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật lòng nói: "Tôi có thể đưa ra yêu cầu đối với phần quà tặng này chứ?"
"Có thể!" Khả Hinh nói rất sảng khoái.
Tô Thụy Kỳ xoay người, nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười nói: "Năm ngày sau là sinh nhật của tôi. . . . . ."
Đường Khả Hinh kinh ngạc trợn to hai mắt, vui vẻ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười nói: "Có thật không? Thật tốt quá! Đến lúc đó, tôi nhất định cẩn thận lựa chọn cho anh một phần quà thật lớn!"
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, xoay người nhìn cô, mới nói: "Lúc nhỏ tôi và chị gái của tôi tình cảm rất tốt, cho nên sinh nhật hàng năm chị ấy đều muốn tự mình tổ chức, lần này sinh nhật của tôi có thể tổ chức ở Khách sạn Á Châu, đến lúc đó, tôi hi vọng cô có thể . . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe nói vậy, có chút cười xấu hổ nói: "Tôi à? Tôi có thể chứ? Bề ngoài của tôi. . . . . ."
"Cô rất đẹp. . . . . . ở trong mắt của tôi cô đẹp nhất. . . . . ." Tô Thụy Kỳ dịu dàng nhìn về phía cô, mang theo một tia khẩn cầu nhìn về phía cô nói: "Tôi thật sự hi vọng cô có thể đi, được không?"
Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, suy nghĩ.
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô, không nhịn được cười nói: "Tôi nói. . . . . . cô tham gia một bữa tiệc sinh nhật giống như ra pháp trường vậy?"
"Vì tôi . . . . . . Chưa từng tham gia loại bữa tiệc như vậy. Huống chi, anh là cháu trai của Thủ tướng, tôi có thể tưởng tượng bữa tiệc kia rất chấn động, một cô gái như tôi đến hơi sợ. . . . . ." Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu nói.
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, liền cố ý nhích lại gần người cô, bả vai đụng vào bả vai nhỏ nhắn của cô, khẽ nói: "Nếu cô sợ, xem mình như cháu dâu của Thủ tướng, đoán chừng không người nào dám khi dễ cô."
Khả Hinh lập tức quay đầu, tức giận giơ quả đấm lên đánh bờ vai của anh một cái, nói: "Xem anh nói đùa kìa!"
Tô Thụy Kỳ nắm được bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô mỉm cười nói: "Thật, tôi hi vọng cô có thể, nếu cô sợ một mình sẽ lúng túng, vậy mời hai người bạn trong phòng bếp đi cùng với cô."
"Có thật không?" Đường Khả Hinh có chút vui vẻ hỏi.
"Ừ." Tô Thụy Kỳ gật đầu.
"Tốt!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, nở nụ cười.
"Đến lúc đó ăn mặc xinh đẹp một chút. . . . . ." Tô Thụy Kỳ lại đưa tay vén nhẹ tóc ngắn của cô, trêu chọc cười nói: "Đến lúc đó, đi gặp ông nội của tôi, làm cho ông ấy thích cô cháu dâu này. . . . . ."
"Không nên nói đùa như vậy! Dọa chết người!" Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn anh, cố ý cười nói.
Lưu Nhã Tuệ và Tiểu Nhu bận rộn ở bên trong thật lâu, rốt cuộc mang ớt xanh xào thịt bò, khoai tây xào chua cay, trứng sốt cà chua, gỏi bắp cải thái nhỏ, còn có canh gà, toàn bộ bưng lên bàn ăn, nhìn về phía hai người trên ghế sa lon nói: "Mau tới đây ăn cơm, cơm rau dưa, cậu chủ Tô bỏ qua cho . . . . . ."
"Ôi, tôi thật đói bụng!" Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, đi về phía bàn ăn, hào hứng nói: "Tôi cực kỳ thích ăn cánh gà hầm rượu đỏ do Nhã Tuệ làm!"
Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười đi tới, nói: "Thật sao? Vậy thì chờ lát nữa ăn nhiều một chút."
Nhã Tuệ đang xới cơm, nghe nói như thế, có chút không khách khí nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, thật coi nơi này là nhà anh sao?
Tiểu Nhu giống như học sinh tiểu học cầm đũa lên, cắm ở trong chén cơm trắng, thật vui vẻ nói: "Những món ăn này đều là mẹ của tôi trồng! ! Chờ chút nữa tôi trở về sẽ nói cho mẹ tôi biết, cháu trai của Thủ tướng ăn khoai tây, cà chua của bà ấy trồng, nhất định bà ấy rất vui vẻ!"
Người cả bànđều nở nụ cười.
Tô Thụy Kỳ và Khả Hinh rất tự nhiên ngồi chung một chỗ, Nhã Tuệ và Tiểu Nhu ngồi chung một chỗ.
"Bắt đầu! !" Tiểu Nhu giơ đũa lên trước, thật vui vẻ kêu lên! !
Bốn người đang chuẩn bị ăn cơm tối, lúc này chuông cửa vang lên.
"Hả? Ai vậy! ?" Tiểu Nhu thật ngạc nhiên nhìn về phía cửa chính, hỏi!
"Tôi đi mở cửa. . . . . . Có thể là mấy ông bà cụ ở cách vách, mượn nước tương . . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười nói xong, liền để đũa xuống, đi về phía cửa chính, trực tiếp mở cửa, mỉm cười hỏi: "Là ai?"
Sắc mặt cô vừa thu lại, bị hoảng sợ đến tái nhợt nhìn thấy Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi như hai tượng phật đứng ở cửa! !
Chuyện gì ? ? ? ? ?