"Bạn. . . . . . gái?" Hai mắt Tiêu Hào Oánh phát ra ánh sáng nghi ngờ, khẽ nở nụ cười hài hước nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, quyến rũ hỏi: "Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Đây là thật sao?"
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra lạnh lẽo nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên liếc về phía anh, hơi căng thẳng quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, thật cẩn thận hỏi: "Phải . . . . . . . . . . Không?"
Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nhìn Trang Hạo Nhiên, trong trẻo nói: "Phải!"
Tưởng Thiên Lỗi cười lạnh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Phải hay không phải, còn phải hỏi sao?"
Trang Hạo Nhiên Hữu chút chột dạ liếc về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút căng thẳng cười nói: "Tổng. . . . . . Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng, anh cũng ở đây sao?"
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt, nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Hôm nay tôi vừa định rời khỏi khách sạn, trong lúc vô tình nghe được bốn cấp dưới của cậu nói Tổng Giám đốc Trang cậu hẹn ký giả nổi tiếng thế giới đến khách sạn chúng ta tụ họp, thấy cậu không có tới, tôi phải tận tình địa chủ chiêu đãi Tiêu ký giả một chút, thuận tiện cũng muốn nhìn phong thái của Tiêu ký giả, lúc nảy nói chuyện phiếm với cô ấy mới phát hiện ở nước Anh, Tiêu ký giả vẫn vô cùng chú ý từng cử động của cậu, hy vọng có thể phỏng vấn cậu, hy vọng có thể lấy được kinh nghiệm sự thành công của cậu, báo cáo cho xã hội này, để cho nhiều người nhìn theo tấm gương cậu mà học tập. Đối mặt một ký giả có trách nhiệm với xã hội như vậy, lần này cậu phải tiếp đãi Tiêu ký giả thật tốt! Nếu chậm trễ chút nào, cho dù xuất phát từ bạn bè hay đồng bạn hợp tác của cậu, tôi cũng không tha cho cậu!"
Trang Hạo Nhiên giống như người yêu, vô tội nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi tức giận trừng anh! !
Tiêu Hào Oánh vẫn yên lặng lặng yên ngồi ở một bên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên người đàn ông Phương Đông hoàn mỹ nhất trong truyền thuyết, có một phần tư huyết thống Anh quốc nhưng không có một chút nét của người phương Tây, hết sức đẹp trai tài giỏi, mắt như vì sao lóe lên trong đêm tối, sống mũi cao thẳng hấp dẫn khiến lòng người sôi trào, môi mỏng khẽ nhấp nhẹ nhìn như bất cần đời, thật ra rất hấp dẫn, tối nay mặc một bộ tây trang màu trắng, thật sự tao nhã phong độ, cô khẽ cười một tiếng, mới chậm rãi đứng dậy, phô bày vóc người tiêu hồn của mình, từng bước từng bước đi về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra vô cùng mập mờ. . . . . .
Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, trong lòng hiểu rõ ánh mắt của cô hướng về phía Trang Hạo Nhiên, liền im lặng không lên tiếng, đứng ở một bên.
"Tổng Giám đốc Trang. . . . . . hôm nay rất vinh hạnh gặp mặt anh ở dưới bầu trời Trung quốc. Đuổi theo bóng dáng anh đã lâu, vẫn chỉ nghe tên, không thấy mặt thật của anh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên trí tuệ phi phàm. . . . . . Xin chào, tôi là ký giả Ruth, tên tiếng Trung là Tiêu Hào Oánh. . . . . ." Tiêu Hào Oánh vừa nhìn ánh mắt sáng rực của Trang Hạo Nhiên, cảm giác trái tim của mình nhộn nhạo, vừa vươn tay.
Trang Hạo Nhiên khôi phục tư thái Tổng Giám đốc, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, mỉm cười vươn tay nói: "Rất hân hạnh được biết cô, thật xin lỗi, trước đó nhiều lần hẹn cô phỏng vấn, tôi đều không có thời gian. . . . . ."
Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc Trang có phong cách của anh, trước kia vẫn không có tiếp nhận phỏng vấn của bất kỳ truyền thông nào, không ngờ hôm nay tôi mới vào Khách sạn Á Châu, cũng đã nhận được lời mời của Lâm Phó tổng, tôi thật sự cảm giác sâu sắc được quan tâm mà kinh sợ, phải biết, có thể lấy được thông tin trực tiếp từ anh, đối với cuộc đời tôi đây là chuyện cực kỳ trọng yếu."
"Nào có, nào có. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Tiêu Hào Oánh sôi nổi cười nói: "Ồ. . . . . . Thật không ngờ Tiêu tiểu thư sinh ở Mĩ, nhưng nói tiếng trung rất tốt. . . . . ."
"Lúc nhỏ cha tôi dạy tôi mặc dù sống ở nước ngoài, tôi vẫn một người Trung Quốc, làm một người Trung Quốc, tại sao có thể không học tập tiếng mẹ đẻ, như vậy ở nước ngoài càng làm cho người ta cười nhạo." Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói xong, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh ở trước mặt, vẫn vô cùng khách sáo cười nói: "Lần đầu tiên tôi tới Trung Quốc, thật sự phát hiện cô gái Trung quốc có một loại khí chất dịu dàng thanh thoát, cô gái ngoại quốc lẫn Hoa Kiều không cách nào so sánh được, vị giai nhân bên cạnh Tổng Giám đốc Trang thật giống như hoa sen mới nở . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ cái eo nhỏ nhắn của Khả Hinh, nói: "Cô quá khen."
"Chào cô. . . . . ." Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh, vươn tay.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt bén nhọn của Tiêu Hào Oánh giống như muốn đào bới suy nghĩ của người ta, có chút đáng sợ, trái tim của cô chợt buộc chặt, nhớ tới bài báo đáng sợ kia, cô lo sợ mơ hồ nhưng vẫn mỉm cười vươn tay nói: "Chào cô. . . . . ."
"Có ngại thân sĩ bên cạnh cô giúp tôi đi vào chỗ ngồi không?" Tiêu Hào Oánh nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh đảo một vòng, nhìn thấy Lâm Sở Nhai gật đầu một cái, cô lập tức giả bộ thoải mái cười nói: "Không ngại. . . . . ."
"Cám ơn. . . . . ." Tiêu Hào Oánh mỉm cười đưa cánh tay ngọc thon thon nhét vào trong khuỷu tay Trang Hạo Nhiên, bầu ngực chọc giận gần như dán vào cánh tay của anh, mỉm cười nói: "Tối nay thật là một buổi tối tuyệt vời. . . . . ."
"Những lời này nên để nam sĩ nói. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thoải mái kẹp lấy hai cô gái cùng đi về phía bàn ăn, sau đó kéo ghế bên phải bàn dài hình vuông, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh nói: "Mời ngồi . . . . ."
"Cám ơn. . . . . ." Tiêu Hào Oánh mỉm cười gật đầu, ngồi xuống.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cũng đi về phía chỗ ngồi của mình, muốn vươn tay nắm cái ghế kéo ra ngồi xuống . . . . . .
"Khụ . . . . . ." Tô Lạc Hoành đột nhiên cầm ly nước, ho lớn một tiếng.
Đường Khả Hinh mới vừa muốn kéo ghế, nghe được tiếng ho khan, cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Lạc Hoành, anh nhìn mình im lặng lắc đầu một cái, cô suy nghĩ một chút, liền đứng tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên đã đỡ Tiêu Hào Oánh ngồi xuống, rồi đứng lên đi tới trước mặt của mình, hết sức đẹp trai mỉm cười với mình, mới vươn tay đỡ nhẹ hông của mình, nói: "Nào. . . . . . Ngồi đây. . . . . ."
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh tươi cười khẽ đáp, cùng Trang Hạo Nhiên đi tới vị thứ hai, nhìn Trang Hạo Nhiên rất thân sĩ kéo ghế ra cho cô, nói: "Ngồi đi. . . . . ."
"Cám ơn. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười vào chỗ, vừa ngồi xuống, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi vị thứ nhất ở bên phải, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt như dã thú của Tưởng Thiên Lỗi đang lườm mình, vẻ mặt của anh lộ ra ngượng nghịu, ở phía dưới bàn nhẹ nhàng nhấc chân lên giả bộ giống như người đẹp cạ cạ đầu gối của Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi nhất thời tức giận, đưa chân ra giẫm mạnh một cái! !
"A . . . . . ." Đường Khả Hinh đau đớn kêu lên!
Tất cả mọi người cũng mất hồn nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cô làm sao vậy?"
Đường Khả Hinh đau đến mặt cũng rịn mồ hôi, nhưng miễn cưỡng cười nói: "Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Đột nhiên bụng có chút không thoải mái. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi cũng đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Trang Hạo Nhiên đoán chừng biết có chuyện gì xảy xảy, liền vươn tay ôm nhẹ eo nhỏ của cô, rất đồng tình với cô, nói: "Có thể là đói bụng rồi, ngượng ngùng quá. . . . . ."
Đường Khả Hinh cũng không tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên một cái.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn hai người bọn họ phối hợp lẫn nhau!
Tiêu Hào Oánh ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, nghiêng mặt nhìn sang, cô bé này mắt to trong suốt dáng dấp động lòng người, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào, giữa môi dưới hơi lõm, hết sức hấp dẫn đẹp mắt, liền mỉm cười nói: "Lúc trước vẫn viết bài về Tổng Giám đốc Trang, chỉ nghe Tổng Giám đốc Trang có tình cảm chân thành với một nữ họa sĩ, thật không ngờ hồng phấn giai nhân chính thức ở tại Trung Quốc. . . . . . Vị tiểu thư này, nhìn rất quen mắt . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên lập tức mỉm cười vươn tay ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, mới nói: "Thư ký của tôi, Đường Khả Hinh. . . . . ."
Sắc mặt Tiêu Hào Oánh đột nhiên ngưng tụ, nói: "Cô ấy là nhân vật chính trong sự kiện Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển?"
Lời này vừa nói ra, không khí có chút căng thẳng.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh có chút cứng ngắc, mọi chuyện xảy ra ngày đó làm mình không nhịn được run rẩy.
Trang Hạo Nhiên lập tức nhẹ ôm bả vai Đường Khả Hinh hơi run rẩy, lạnh lẽo, nói: "Ngày đó chúng tôi chính thức xác định quan hệ tình cảm."
Đường Khả Hinh và tất cả người biết chuyện nhìn chằm chằm nhìn về phía anh, Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi nheo mắt nhìn về phía anh!
"Ngày ấy. . . . . . xác định quan hệ tình cảm thế nào?" Tiêu Hào Oánh có chút không hiểu hỏi.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên có chút nghiêm túc, có chút thâm tình nhìn Đường Khả Hinh, cầm bàn tay nhỏ bé của cô như muốn cầu hôn với người ta.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn anh, chớp chớp, lại chớp chớp!
"Ngày ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên vươn tay vén nhẹ tóc ngắn trước trán Đường Khả Hinh, dịu dàng nói: "Em và Như Mạt nói chuyện, thật ra đều là vì anh . . . . ."
Tô Lạc Hoành cắn chặt ngón giữa, Lâm Sở Nhai rớt càm xuống, Lãnh Mặc Hàn và Tào Anh Kiệt cùng nghiêng mặt nhìn về phía anh, Tưởng Thiên Lỗi cũng trừng anh, Nhã Tuệ không cần phải nói, nhìn anh con ngươi muốn rớt ra ngoài.
"Aiz. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh nói: "Như Mạt và anh thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, anh biết rõ ở trong lòng của cô ấy anh rất quan trọng. . . . . . Nhưng anh không ngờ cô bé này lại ăn giấm chua của anh. . . . . ."
"Như Mạt lớn tuổi hơn cậu đấy, cậu em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở anh.
"À. . . . . . Là ăn giấm của em trai. . . . . ." Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không đổi sắc, thở dài một hơi nói: "Có thể là vậy, lúc cô ấy kết hôn, tôi cũng ghen tị, có lẽ là vì hai người không ngờ tới, ngày đó sau khi tôi và Khả Hinh xác định quan hệ tình cảm, Như Mạt liền nói với Khả Hinh một chút chuyện lúc tôi còn nhỏ. . . . . . Đúng rồi. . . . . . ngày ấy rốt cuộc Như Mạt nói gì với em hả? Anh vẫn chưa có hỏi em. . . . . . Anh rất muốn biết. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn ánh mắt thâm tình của Trang Hạo Nhiên, cô chớp chớp mắt, con ngươi đảo qua phía Tiêu Hào Oánh, mới ồ một tiếng nói: "Cô ấy. . . . . Cô ấy. . . . . . Cô ấy. . . . . ."
Mọi người cùng nhau nín thở yên lặng nhìn về phía cô.
"Cô ấy. . . . . ." Đường Khả Hinh buồn bực nhìn Trang Hạo Nhiên, thật gian nan nuốt một ngụm nước bọt nói: "Cô ấy dặn dò em chăm sóc cho anh thật tốt. . . . . . Sau này. . . . . . Phải. . . . . . Phải. . . . . . sạc pin điện điện thoại di động cho anh, mua khăn lông và ngủ không nên nằm sấp .... . . . . ." (cô nói xằng bậy!)
"Ồ!" Lâm Sở Nhai ra vẻ tin thật cười nói: "Thì ra ngày đó mọi người tán gẫu chuyện này! Đã lâu Như Mạt tiểu thư lâu không có liên lạc với Tổng Giám đốc, vẫn còn nhớ thói quen của anh ấy à?"
"Ồ! Trời ạ!" Trang Hạo Nhiên thật vui vẻ nắm tay Đường Khả Hinh, cười nói: "Thì ra là vậy ! ! Tôi cảm động quá! Như Mạt vẫn nhớ một người anh trai tôi đây. . . . . ."
"Em trai!" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nói! !