Lọc Truyện

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
“Tôi hỏi cô, gần đây có bộ phim nào đang thịnh hành. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi trầm giọng hỏi Đông Anh.

"A. . . . . ." Lúc này Đông Anh hơi sửng sốt, suy nghĩ vẫn không nhớ ra, hơi luống cuống quay đầu nhìn mấy cô thư ký đồng nghiệp ở sau lưng, một cô gái trẻ tuổi hơn so với mấy người kia, mới vừa vượt qua 3000 người được tuyển dụng nhận chức, cô chớp mắt to, suy nghĩ một chút, mới vui vẻ cười nói: "Tôi biết !"

Mọi người đều nhìn về phía cô.

Nữ thư ký mỉm cười nói: "Cô gái những năm tháng qua chúng ta cùng theo đuổi!"

Lời vừa nói ra này, tất cả mọi người cũng sững sờ, không khí nhất thời đông lại.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn , có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô.

Đông Anh cũng bất đắc dĩ nhìn người này.

Phốc! Tất cả nữ thư ký cùng nhau cúi đầu nhịn cười.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, tiếp tục xoay người đi về phía trước, đi tới trước cửa phòng làm việc, mới chậm rãi nói: "Không cần đi theo."

"Vâng" Đông Anh gật đầu, đáp nhẹ, dừng ở tại chỗ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp đi vào gian phòng, thuận tay đóng cửa lại, tâm trạng rõ ràng vui vẻ, cô nghĩ có thể có liên quan đến Khả Hinh, liền có chút an ủi nở nụ cười.

Bên trong phòng làm việc.

Tưởng Thiên Lỗi đi về phía bàn làm việc bên cạnh, đặt túi bảo vệ túi lên bàn, cởi tây trang ra, giắt một bên, sau đó ngồi ở trên ghế da, nhìn túi nhỏ bảo vệ môi trường màu xanh dương, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vươn tay nhẹ nhàng mở ra, từ bên trong lấy ra một hộp giữ tươi trong suốt, cùng một chai thức uống trái cây, hai mắt không nhịn được hiện lên một chút dịu dàng, im lặng mở hộp giữ tươi ra, nhìn vòng tròn hình trái tim bên ngoài, tất cả đều là sushi dưa xanh, anh đột nhiên mỉm cười, nhớ tới hai người từng ở trong phòng bếp, Đường Khả Hinh dịu dàng động lòng người nhìn mình, thỉnh thoảng nở nụ cười tinh nghịch, lúc cô cười rất ngọt ngào, mắt híp híp, luôn mang đến vui vẻ và ngọt ngào âm thầm đi vào trong lòng người ta.

Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng chuyển mắt nhìn sushi ở giữa hình trái tim, gồm các loại sushi, có bạch tuộc, có sushi thịt muối, nhìn hết sức tươi đẹp, giống như nhìn thấy cô gái ngọt ngào đó, đưa ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng trộn cơm nắm, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ, rất quyến rũ, anh chăm chú nhìn hộp sushi, thật lâu thật lâu, cho đến khi điện thoại di động reo vang.

Trong lòng của anh lập tức buộc chặt, lập tức cầm điện thoại lên, nhận máy, đáp ngay: "Ừm!"

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Trưởng bộ phận tại Hàn Quốc, trực tiếp gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Lỗi.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút thất vọng, mới duỗi thẳng người, đáp: "Ừ."

Trưởng bộ phận báo cáo tất cả công việc ở Hàn Quốc cho Tưởng Thiên Lỗi, trong đó liên quan đến nhiều bí mật.

Tưởng Thiên Lỗi yên tĩnh lắng nghe, sau đó mới nói: "Tôi biết rồi, lúc nào cậu ta trở lại?"

"Trước mắt chúng ta không có biện pháp tìm được người khác, nghe nói anh ta đến Hokkaido Nhật Bản, đoán chừng còn phải chờ một thời gian." Trưởng bộ phận nói.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, nói: "Ừ. Theo dõi tình huống của cậu ta."

"Vâng!"

Điện thoại tắt máy.

Tưởng Thiên Lỗi để điện thoại xuống, tập trung tinh thần suy nghĩ chuyện nào đó, đột nhiên lúc này tin nhắn tới, anh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ tiện tay mở điện thoại di động lên, thấy trên màn hình sáng lên một tin nhắn: bây giờ chắc anh đang làm việc, bởi vì anh luôn ăn cơm cũng muốn làm việc, lúc này, có thể buông việc trong tay, thả lỏng mình một chút, hưởng thụ sushi dưa xanh em làm một chút hay không?

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn tin nhắn này, lông mày mới vừa nhíu chặt, chậm rãi buông lỏng, dịu dàng lộ ra một chút mập mờ, quả thật để điện thoại xuống, cầm một khối sushi trong hộp giữ tươi, bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ vài cái, nhất thời phát hiện dưa xanh ướp muối, vị chua chua ngọt ngọt, hết sức ngon miệng, trên mặt của anh không khỏi hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng nhai nuốt, tin nhắn lại vang lên.

Anh cầm điện thoại di động lên, mở màn hình nhìn xem.

"Ăn ngon chứ? Hì hì!" Giống như ở phía đối diện có một cô gái đang tinh nghịch nhìn về phía mình, cười thật vui vẻ.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được mỉm cười, tay chống trán, không có cách nào với cô, trong lòng thoải mái, anh không nhịn được cầm điện thoại di động lên, muốn nhắn lại một chữ, chữ ừm mới vừa đánh xong, lại nghĩ hơi qua loa, anh nhai sushi, lại gõ chữ: "Ăn ngon."

Gõ chữ xong.

Anh lại cảm thấy có gì không ổn, cuối cùng lại xóa đi, cầm điện thoại di động, chăm chú nhìn nơi xa.

Đại sảnh Hoàn Á.

Tin nhắn điện thoại di động vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức cầm điện thoại di động lên, mở màn hình nhìn xem, thấy nội dung tin nhắn, viết: ăn ngon, cám ơn em. Đứa ngốc.



"Mấy chữ?" Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, kinh ngạc giơ lên cao, dùng ngón tay đếm số chữ: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy ! ! Bảy chữ! !"

Cô thật kích động cầm điện thoại di động, nhìn hàng chữ “ăn ngon, cám ơn em, đứa ngốc” trong màn hình điện thoại di động, hai mắt của cô chợt đỏ bừng, nhớ tới đã từng có một chút ngọt ngào cùng Tưởng Thiên Lỗi, hai người ngọt ngào ôm hôn nhau ở bên hồ sen, khoảnh khắc kia giống như trở lại, cô kích động nở nụ cười, thật vui vẻ cầm điện thoại di động đặt tại trên ngực, thậm chí cười ha ha ha !

"Làm gì vậy? Giống như đứa ngốc ! !"

Sau lưng bị người vỗ!

Đường Khả Hinh giật mình, ôm điện thoại di động, thấy Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi màu xanh dương, vạt áo trước cài corsages bươm bướm, nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt nở nụ cười.

"Anh thật là!" Đường Khả Hinh thu hồi điện thoại di động, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: "Anh hù người sẽ làm người ta chết khiếp! ! Ghét! ! Tôi chết rồi, anh cưới vợ nhỏ sao!"

"Ôi chao! Cô nhóc này không biết xấu hổ! Còn cưới vợ nhỏ, cô là vợ tôi sao?" Trang Hạo Nhiên chỉ vào cô, tức giận nói !

Đường Khả Hinh cười híp mắt nhìn về phía anh, có chút hả hê nói: "Thật chính xác, sau này hai chúng ta có duyên phận ? Nếu anh thật sự là của tôi! Vậy tôi sẽ có thật nhiều tiền rồi ! Ha ha ha!".

Người này cười thật ghê tởm.

"Tôi thấy cô da mặt quá dày ! Cô nhóc, tôi cũng sẽ thích cô sao ! ?" Trang Hạo Nhiên lập tức đưa bàn tay, nắm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Khả Hinh, ngửa lên, muốn hôn lên miệng của cô!

"Buông tay ! !" Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra!

"Hừ! Cái thứ không biết xấu hổ! Tương lai người nào cưới cô, người đó xui xẻo!" Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, một mình đi về phía trước, tất cả nhân viên tiếp tân Hoàn Cầu, quản lý đại sảnh, bao gồm các đồng nghiệp lui tới ra vào, rối rít dừng lại, hướng về phía Trang Hạo Nhiên khom người cung kính gọi: "Tổng Giám đốc."

Trang Hạo Nhiên ừ một tiếng, đi qua nhân viên đứng ở cửa thang máy không dám vào bên trong, một mình đi vào thang máy, Đường Khả Hinh cũng muốn đi tới, anh muốn đẩy cô ra ngoài.

"Cho tôi vào! !" Đường Khả Hinh cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, liều mạng muốn chui vào!

"Tôi không cho cô vào! Lại muốn gả cho tôi," Trang Hạo Nhiên cứng rắn đẩy cô đi ra ngoài, một tay ấn lên cửa thang máy.

"Tôi muốn gả cho anh!" Đường Khả Hinh thuận miệng nói, đôi tay chống ở trên lồng ngực của anh, đẩy anh đi vào, phịch một tiếng, bấm thang máy, đứng trước mặt của anh, cười hì hì.

Thang máy nhanh chóng đi lên trên, tất cả nhân viên, rối rít ngẩng đầu lên, cô nhìn tôi..tôi nhìn cô, đều nghĩ hai người bọn họ làm gì vậy?

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong thang máy, không để ý tới cô, quay đầu đi, có vẻ không yên.

Đường Khả Hinh liếc bộ dáng của anh, buồn cười hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Trang Hạo Nhiên vẫn không có để ý đến cô, chỉ nhìn cửa thang máy trong suốt, đi lên từng tầng.

"Rốt cuộc là thế nào ! ?" Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn anh hét to!

Trang Hạo Nhiên bị cô hét như vậy, giật mình, nhìn cô nói: "Cô hét như vậy làm giật mình ! Nợ tiền cô hả !"

"Vậy rốt cuộc có chuyện gì ?" Đường Khả Hinh nhìn anh, lại tức giận nói.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, rất đẹp trai, đôi tay cắm túi quần, hai mắt thoáng qua một chút mất mát nói: "Tôi nhớ Tinh Xuyên."

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên liếc về phía cô, nói: "Làm gì?"

"Xem anh theo đuổi cô gái như vậy, có thể đuổi kịp chị ấy mới kì lạ!" Đường Khả Hinh ah một tiếng, cười nói.

Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, lập tức vươn tay đâm trán cô, mới nói: "Một con nhóc như cô, biết cái gì? Cô đã từng có người theo đuổi sao? Cô và người ta xem phim chưa? Ngay cả hoa cô cũng chưa từng nhận được! ! Cô không hiểu sức hấp dẫn của tôi chút nào!"

"Cho dù tôi không hiểu sức hấp dẫn của anh, nhưng tôi vẫn là một cô gái chứ? Có vài cô gái, có lẽ thích người khác xinh đẹp một chút, nhưng có vài cô gái. . . . . ." Đường Khả Hinh không nhịn được nghĩ đến Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt lộ ra một chút ngọt ngào, cười khúc khích nói: "Có thể chỉ cần anh ta thật lòng đối đãi, cũng không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ cho cô ấy sống một triệu năm rồi."

"Đến lúc đó một ánh mắt cũng đủ cho cô chết một triệu năm rồi." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, rất châm chọc nói.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, nhìn về phía anh, tức giận nói: "Anh có ý gì?"

"Ý của tôi là, người thất bại ở trên con đường tình yêu, ai cũng nói vậy!" Trang Hạo Nhiên xem thường cô, nói.



"Nếu như anh nghe tôi mà không đuổi kịp Tinh Xuyên, tôi gả cho anh!" Đường Khả Hinh đột nhiên có chút khẳng định nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, có chút tin tưởng nói: "Ngoại trừ cô gả cho tôi..tôi còn có lựa chọn khác sao? !"

"Không có! !" Đường Khả Hinh tức giận kêu to!

"Tốt!" Trang Hạo Nhiên sảng khoái đồng ý với cô.

"Vậy bắt đầu từ hôm nay! Buổi trưa, tôi sẽ dạy cho anh một chiêu!" Lông mày Đường Khả Hinh đột nhiên run lên, cười có chút xấu xa nói.

"Buổi trưa! ?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô.

"Bây giờ Tinh Xuyên ở đâu?"

"Hai bảo bối của cô ấy giống như còn ở bệnh viện, nghe nói trên chân bảo bối nổi mụt mủ." Trang Hạo Nhiên nói.

"Tốt! Chúng ta phải đi bệnh viện! Tất cả anh nghe theo kế hoạch của tôi!" Tròng mắt Đường Khả Hinh hơi híp lại, nói xong, thấy cửa thang máy mở ra, cô vô cùng khí thế đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên liếc bộ dáng cô, giống như thật có chút lòng tin, tâm trạng của anh cũng thầm dễ chịu, mới vừa muốn đi lên, lại nhìn bóng lưng cô gần như có chút chạy nhảy, sắc mặt của anh thu lại, lập tức vươn tay kéo cổ áo cô, nói: "Này! ! Cô vui vẻ đi theo tôi ầm ĩ! Tối hôm qua có làm bài tập hay không?"

"Anh có thể đừng công và tư rõ ràng như vậy hay không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kêu to.

Trang Hạo Nhiên ah một tiếng, cười nói: "Cô tốt nhất không nên khiêu chiến công và tư không phân rõ với tôi!"

"Tối hôm qua tôi làm bài tập rồi ! !" Đường Khả Hinh lạnh lùng liếc anh một cái, nói!

"Nói nghe một chút!" Trang Hạo Nhiên bước nhanh đi về phía trước, bảo nhân viên bộ phận hành chánh đứng lên chào hỏi đều ngồi xuống.

"Ngày hôm qua Laurence tiên sinh và tôi nói về chuyện hầm rượu, ông ấy giao cho tôi tài liệu mang về nhà!" Đường Khả Hinh đi theo sau Trang Hạo Nhiên, đắc ý cười nói: "Bình thường hầm rượu có thể ủ ra rượu đỏ lâu năm, đa số đều có đủ gió biển ôn hòa, cát, đá sỏi, đất đai và đầy đủ ánh mặt trời, bình thường loại địa phương này được gọi là vườn nho thiên đàng 3S. Hoặc có thể nói như vậy, chỉ có nhìn thấy biển rộng, sông, hồ, mới có thể ủ ra loại rượu nho đẳng cấp hàng đầu. Bởi vì trong này có một thứ rất quan trọng, chính là mặt nước phản chiếu tia tử ngoại, ánh sáng màu xanh có lợi cho quả nho kết trái, tích lũy chất phenol và chất tannin, có thể làm tăng khả năng trưởng thành của rượu đỏ, cho nên tại sao chỗ xây dựng hầm rượu có liên quan rất nhiều đến sông hồ biển."

Trang Hạo Nhiên đi về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười, nói với Tiêu Đồng đang tươi cười đi tới, một cà phê Hallyday, liền đẩy cửa đi vào phòng làm việc, mới tiếp tục hỏi: "Trên toàn thế giới có mấy sản khu là hầm rượu gần biển tương đối nổi tiếng?"

Đường Khả Hinh lập tức cười nói: "Sản khu Medoc ở Pháp, sản khu Toscane Italy, sản khu Napa ở Mĩ, sản khu Cape Town ở Nam Phi, sản khu Kasa ở Chile, thung lũng Bruchsal ở Australia, những chỗ này, đều có đường ven biển thật dài thật dài! Nơi đó rất nhiều rất nhiều trang trại nho, đều tập trung tại vùng biển lãng mạn, thủy triều vốn có thể điều tiết nhiệt độ và độ ẩm bên trong hầm rượu theo quy luật, mà còn làm cho rượu có hương vị biển . . . . . ."

"Nước ta hầm rượu nào có đủ điều kiện như vậy?" Trang Hạo Nhiên cởi ra tây trang, ngồi ở trước bàn làm việc, mở tài liệu ra hỏi.

Đường Khả Hinh lập tức nằm ở trước bàn làm việc, nhìn Trang Hạo Nhiên cười híp mắt nói: "Hầm rượu họ Trương ! ! Năm 1982, ông Trương Bật Sĩ đầu tư rất nhiều tài chính, xây dựng hầm rượu, đào sâu dưới lòng đất 7 mét đất, đáy hầm rượu cách mực nước biển một mét, tổng thể cách bờ biển chưa đầy 100 mét vuông về phía Bắc, có 10 hầm đều đan xen nhau liên tục giống như mê cung, nghe nói lúc đêm khuya vắng người, sẽ nghe được tiếng vọng như có như không, giống như tiếng vọng phát ra lúc xây dựng hầm rượu năm đó, chứng tỏ hầm rượu rất phức tạp!"

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra một chút đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Vất vả không?"

Dường như câu nói có ẩn ý khác.

"À?" Đường Khả Hinh không khỏi nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn đôi mắt cô quầng thâm, có chút dịu dàng hỏi: "Tối hôm qua ngủ mấy giờ?"

Đường Khả Hinh ngẫm suy, liền liền đắc ý cười nói: "Ba giờ. Học thuộc lòng là điểm mạnh của tôi."

Trang Hạo Nhiên không nhịn mỉm cười, mới nói: "Bình thường phải chú ý nghỉ ngơi."

"Biết rồi! Tôi hợp cách?" Đường Khả Hinh có chút hả hê nhìn về phía anh hỏi.

"Còn sớm lắm!" Anh cúi đầu nhìn tài liệu, mới hỏi: "Chương trình học hôm nay."

"Tiếp tục cùng Laurence tiên sinh đi hầu rượu!" Đường Khả Hinh bật cười nói.

Trang Hạo Nhiên! !

Tưởng Thiên Lỗi! !

Hai Tổng Giám đốc cùng ở phòng làm việc khác nhau, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước mặt người, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"

Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, nói: "Không tin tôi à? Tôi nhất định sẽ không xúc động giống như lần trước!"
Danh sách truyện HOT