Câu lạc bộ Á Châu.
Trung tâm spa, phòng VIP.
Tử tước Dai Liman Anh quốc (*) vui vẻ, mới vừa làm xong spa, đang làm mát xa ngọc thạch, mà Tử tước Al¬va đang cùng mấy nhân vật nổi tiếng Anh quốc ngồi ở trong phòng VIP, vừa thưởng thức cảnh biển ngoài cửa sổ, vừa bàn luận chuyện thiên hạ.
Laurence gõ cửa đi vào, đầu tiên cung kính khom lưng chào hỏi mấy tên vương tử, liền bảo Đường Khả Hinh dẫn nhân viên phục vụ, mỉm cười đẩy nhẹ xe thức ăn đi tới, đứng ngoài cửa, Tổng Giám đốc Trang và Tổng Giám đốc Tưởng đã căn dặn Đông Anh và Tiêu Đồng, chỉ cần cô lại gây ra chuyện gì, liền kéo cô đi.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, liếc về phía Tiêu Đồng và Đông Anh ngoài cửa, bày bộ dáng thật không cam lòng.
Tiêu Đồng và Đông Anh không nhịn được nở nụ cười.
Cửa nhẹ đóng lại.
Đường Khả Hinh nhìn Laurence đang dùng tiếng anh nhìn về phía các vị vương tử England tôn quý, cung kính chào hỏi, sau đó mới giới thiệu Đường Khả Hinh với bọn họ.
Mấy vị vương tử đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh mỉm cười tiến lên, trong đầu vang lên câu nói của Trang Hạo Nhiên bưng khuôn mặt nhỏ bé của mình: tổ tông của tôi, nên biết rằng, những người khách mà Laurence đi hầu rượu, đều không phải là bình thường, nếu như cô lại gây chuyện gì, không chỉ cô không còn mặt mũi sống ở chỗ này, tôi cũng không còn mặt mũi ở lại! Cho dù xảy ra chuyện gì, cô chịu đựng cho tôi! Biết không?
"Biết rồi."
"Tôi không tin cô!"
"Biết rồi! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì! ! Tôi nhất định cũng sẽ không phản kháng! !"
Đường Khả Hinh nhớ đến lời nói mới vừa rồi, mỉm cười đi về phía các vị khách, đeo lên bao tay màu trắng, đi tới trước xe thức ăn, cầm một chai La Fleur Petrus, để cho mặt nhãn hiệu rượu hướng về tất cả khách, dịu dàng giải thích: "Các vị khách quý, hôm nay tôi mời các vị La Fleur Petrus năm 2008. . . . . ."
Ngay sau đó nhân viên phiên dịch ở phía sau giải thích.
"What?" Một vị Tử tước trong đó hết sức không vui nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Nữ phiên dịch lập tức có chút căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Tại sao muốn chiêu đãi chai rượu đỏ này? Cô giải thích một chút."
Laurence cũng hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía một người mặc áo sơ mi trắng, quần thường màu nâu kẻ sọc trắng đen, trẻ tuổi đẹp trai giống như hoàng tử Anh quốc, không nhanh không chậm dịu dàng nói: "Lúc nảy tôi đi vào Câu lạc bộ Á Châu, đúng lúc nhìn thấy một vị vương tử đi đua thuyền trở về, lúc ấy tôi liền suy nghĩ, thời tiết lạnh như thế, tại sao còn có khách yêu thích nước như vậy? Trên thực tế, mức độ phấn khích sâu hay cạn, chứng tỏ mức độ nhiệt tình với cuộc sống."
Nhân viên phiên dịch tiếp tục giải thích.
Vị vương tử Anh Quốc mới vừa đua thuyền, không nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh.
"Mà loại Chateau La Fleur Petrus, thể rượu trưởng thành nhanh, bình thường 3-5 năm là uống được, cho nên mang theo phấn khích, nhiệt tình không kịp chờ đợi. Sau khi dư vị tao nhã và tinh tế đi tới trước mặt của chúng ta, thể rượu đầy đặn, tràn ngập mùi hoa anh đào, dư vị gỗ sồi đen và quả mọng đen có thể làm cho các vị tràn đầy hưng phấn sau khi động vận, lúc mùi rượu yên ổn, vui vẻ thưởng thức phong cảnh đường ven biển thật dài. Hơn nữa loại Chateau La Fleur Petrus năm 1998, từng được chấm 95 điểm cao nhất! Nó mạnh mẽ độc đáo, nhưng lộ ra vô cùng tao nhã, giống như tất cả các vị khách quý." Đường Khả Hinh mỉm cười giải thích.
Trong câu nói bao gồm lời khen ngợi tất cả các vị khách.
Mấy vị vương tử England, rối rít mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Laurence cũng khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh thấy ánh mắt hài lòng của bọn họ, cùng ánh mắt gật đầu đồng ý của người cầm đầu, cô khẽ mỉm cười, ngay sau đó cầm dao mở chai lên, đặt nhẹ chai rượu lên xe thức ăn, nhanh chóng xoay tròn dao cưa, kéo nắp rượu, sau đó đâm dao xoay tròn vào, kéo nút rượu ra, từ tủ lạnh nhỏ ở phía dưới xe thức ăn, lấy ra một bình giải rượu giống như ống hình cung, bình giải rượu này, hết sức đặc biệt, từ thân bình đều là ống nhỏ thủy tinh trong suốt, giống như hàng ngàn ống nhỏ uốn lượn tới đáy bình.
Mọi người cùng nhau im lặng nhìn về phía cô.
Tay của Đường Khả Hinh cầm bình giải rượu nhiệt độ đã đạt tới yêu cầu của mình, mới nắm chai rượu đỏ lên, từ từ dọc theo miệng nhỏ hẹp của ống, giống như rót máu vào cái ống nhỏ, để cho nó chảy qua thủy tinh trong suốt, từ từ dâng lên, mang theo một chút cảm xúc vui vẻ, để cho những khách vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, cô cũng khẽ mỉm cười, rót toàn bộ rượu dịch vào trong bình giải rượu, vui vẻ kiểm tra màu sắc và mùi vị của nó, vừa đúng mùi vị mình muốn, cô khẽ mỉm cười, ngay sau đó để cho nhân viên phụ vụ mang ly nhỏ chân cao, lập tức nghiêng bình giải rượu rót dịch rượu màu đỏ vào ly thủy tinh.
Các vị Vương tử Anh Quốc ngẫm nghĩ, liền nghiêng người tới trước, cầm ly cao cổ, cùng uống một ngụm Chateau La Fleur Petrus, cảm thấy khi nó vào miệng trở nên mạnh mẽ, mùi hương hoa tỏa ra trong không khí làm lòng người không khỏi thoải mái, lại phát hiện giống như nó đang ở trong bình giải rượu hình cung, vọt vào trong miệng của mình, nhất thời bọn họ không nở nuốt vào dịch rượu này, mà để cho nó nhẹ nhàng dừng lại ở trong miệng, khẽ hít một hơi, phát hiện dịch rượu này từ từ yên ổn lại, mùi vị quả mọng đen và gỗ sồi đen lắng đọng, từ từ thấu ra, hết sức dư vị và trầm tĩnh.
Vẻ mặt mỗi người khác nhau.
Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn về phía bọn họ.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Đường Khả Hinh từ từ đi ra, trên mặt lộ ra thật nặng nề.
Tiêu Đồng và Đông Anh thật căng thẳng nhìn cô, thậm chí Tiêu Đồng nói: "Nếu như khách không hài lòng, không có quan hệ! Chỉ cần cô không gây họa, tôi có thể báo cáo !"
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ chằm chằm, đột nhiên phốc một tiếng nở nụ cười.
Tiêu Đồng và Đông Anh sững sờ, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên duỗi tay thành chữ yeah, cười ha ha.
Tiêu Đồng và Đông Anh cùng thở dốc một hơi, cũng cười.
Laurence cũng đi ra, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng hơi nghi ngờ cười nói: "Cô tìm bình giải rượu hình cung từ nơi nào vậy?"
Đường Khả Hinh vừa nghe, rất đắc ý nhìn về phía Laurence nói: "Tự tôi thiết kế, vẽ một bức tranh, không cẩn thận để cho Tổng Giám đốc nhìn thấy, anh ấy cảm thấy ý tưởng không tệ, liền ra đơn hàng để cho người mua sắm hoặc chế tạo, khi tôi tới, nhìn thấy đã được mua về, liền mang theo."
Laurence nhìn Đường Khả Hinh chằ chằm, mỉm cười nói: "Học tập, chính là vì sáng tạo, làm rất tốt. Lần này giải rượu, rất không tệ."
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức vui vẻ khom lưng, vui vẻ cười nói: "Cám ơn ngài khích lệ."
"Cố gắng lên. . . . . ." Laurence mỉm cười đi khỏi trước.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Laurence, càng vui vẻ hơn, mỉm cười.
Vòng hầu rượu kế tiếp, là phòng ăn ngự tôn, bởi vì Laurence tiên sinh tạm thời có việc gấp, cho nên bảo Khả Hinh một mình đi vào, Khả Hinh rất nghiêm túc đồng ý, mới vừa đi vào phòng ăn ngự tôn, liền nhìn thấy sắc mặt Trần Mạn Hồng có chút nặng nề đi ra, cô mỉm cười gọi nhỏ: "Quản lý!"
Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên nhìn thấy Khả Hinh tới, liền mỉm cười nói: "Cô tới rồi? Có phải hầu rượu hay không?"
"Vâng!" Đường Khả Hinh mỉm cười đáp.
"Tại sao chỉ có một mình? Laurence tiên sinh đâu?" Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hỏi.
"Ông ấy có chuyện đột xuất !" Đường Khả Hinh cười nói.
"Ách. . . . . ." Trần Mạn Hồng lộ vẻ khó khăn, quay đầu nhìn về phía một người phụ nữ ngồi ở bên cạnh cửa sổ sát đất, cả người mặc váy màu đen, mái tóc dài mềm mại đến eo, trên đầu cài một đóa hoa nhỏ màu trắng, khẽ thở dài một hơi.
"Thế nào?" Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên nhìn về phía người phụ nữ kia, cô đang ngồi ở bên cửa sổ, nghiêng mặt nhìn về phía sóng biển xô vào đường ven biển thật dài, ánh mắt u buồn, xẹt qua sầu bi và vô hạn nhớ nhung, trên mặt lộ ra tái nhợt.
"Cô ấy chính là người khách mà cô phải hầu rượu." Trần Mạn Hồng nhìn về phía người phụ nữ đã hơn 30 tuổi, dịu dàng nói: "Cô ấy tên Diêu Tuyết Đình, là vợ góa của lão Chủ tịch tập đoàn điện tử Thế Phong."
"À?" Đường Khả Hinh có chút giật mình nhìn về phía vị khách kia.
Trần Mạn Hồng có vài phần đồng tình nhìn về phía vị khách kia, nói: "Nghe nói cô ấy đã từng là thư ký của Chủ tịch tập đoàn điện tử Thế Phong, sau đó không biết thế nào lại yêu nhau, khi đó, lão chủ tịch cũng đã 68 tuổi, lúc mới vừa bắt đầu đoạn tình yêu này bị rất nhiều người xem thường và khi dễ, thậm chí người của dòng họ cũng tìm cách bức ép cô ấy và lão Chủ tịch chia tay, nhưng mặc kệ người khác chia rẽ như thế nào, bọn họ cũng kiên định yêu nhau đến chết cũng không đổi, đôi vợ chồng này thường đến phòng ăn chúng ta ăn cơm, tôi thường nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ở chỗ ngồi ngoài trời, nhìn đối phương mỉm cười thật hạnh phúc, mặc dù sau lưng có một đống tin đồn như thế nào, bọn họ cũng giống như chỉ có nhau, cái loại tình yêu đó làm cho người ta cảm động lại làm cho người ta lo sợ. Nhưng tôi thường nhìn hai người bọn họ, phát hiện trong thời gian yêu nhau, không có một chút tác dụng nào.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía người phụ nữ kia, cũng có chút ưu buồn hỏi: "Ông chủ tịch kia. . . . . ."
Trần Mạn Hồng cười khổ nói: "Trước đó vài ngày, bởi vì bệnh tim phát qua đời, lúc tôi nghe được tin tức này, còn nghĩ người khách này sẽ không đến, không ngờ hôm nay cô ấy đã tới, nhưng không có ngồi ở vị trí đó, đoán chừng là sợ tức cảnh sinh tình."
"Vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh hỏi: "Chị ấy có chọn món ăn gì?"
"Giống như thường ngày, Cabernet Sauvignon Laffey năm 1985, beefsteak, sốt sườn cừu, cá bơn nướng và chân giò hun khói salad. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút mất mát nói.
Đường Khả Hinh nhìn người phụ nữ kia thật sâu, lúc sóng biển đánh tới, phất lên sợi tóc trên mặt cô, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp mắt, chê giấu đau thương trong đó, không cách nào trút hết. . . . . . Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền tự mình quyết định nói: "Thu dọn rượu và món ăn đi!"
"À?" Trần Mạn Hồng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng, mỉm cười nói: "Thu dọn rượu và món ăn đi!"
"Cô. . . . . . cô muốn làm gì?" Trần Mạn Hồng có chút căng thẳng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ nhìn người phụ nữ kia phía xa, sâu kín nói: "Tôi tự có loại rượu ngon và món ăn đã chị ấy."
Chú thích (*): Tử tước là nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước