Lọc Truyện

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được khẽ mỉm cười, nhớ tới điều gì, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng nói: "Tưởng tiểu thư và Tổng Giám đốc quan hệ rất tốt sao?"

Tiêu Đồng dùng ánh mắt rất đặc biệt nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: "Cô hỏi Tưởng tiểu thư và Tổng Giám đốc nào quan hệ rất tốt?"

Đường Khả Hinh sững sờ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng, có chút há hốc mồm.

"Ha ha. . . . . ." Tiêu Đồng trêu chọc nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cười nói: "Tôi nói với cô, quan hệ giữa Tưởng tiểu thư và hai Tổng Giám đốc đều rất tốt, nhưng không giống nhau, tiểu thư rất ưa thích Tổng Giám đốc Tưởng, nhưng rất thích lão đại chúng ta."

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ lại Tưởng Tuyết Nhi ôm Trang Hạo Nhiên hôn.

"Chúng tôi cũng không biết trong thế giới tình yêu của cô ấy, tình yêu là như thế nào, nhưng ở trước mặt mọi người, trong ánh mắt cô ấy chỉ có nhìn Tổng Giám đốc Tưởng và lão đại chúng ta mới có tình cảm. . . . . ." Tiêu Đồng mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nhớ lại mới vừa ở trên sân thượng, Tưởng Tuyết Nhi vẽ bức tranh kia, sau đó rất khát vọng và mộng ảo nằm ở trong bụng mẹ, giống như một mình cô đắm chìm trong thế giới của cô, tự có linh hồn và trí tuệ của mình, cô khẽ mỉm cười nói: "Cô ấy rất đẹp, thật đáng yêu. Tôi cho rằng chỉ có Như Mạt tiểu thư mới có thể mộng mơ như vậy, không ngờ, Tưởng tiểu thư mới thật sự là người mộng mơ."

Tiêu Đồng mỉm cười nói: "Có lẽ lúc ban gặp mặt, cô sẽ có chút không quen, nhưng gặp nhau lâu, cô sẽ phát hiện, thật ra cô ấy không như cô nghĩ. . . . . ."

Mặt của Đường Khả Hinh có hơi hồng.

Tiêu Đồng nhìn thật sâu về phía Đường Khả Hinh, nói: "Thật ra không phải đầu óc cô ấy có vấn đề, cô ấy rất thông minh, từ nhỏ cô ấy đã là một thiên tài, nhất là đối với mùi hương. Có thể điều chế ra mùi hương mà con người căn bản không có cách nào tưởng tượng, chúng ta gần như có thể nhìn thấy màu sắc huyền ảo trên bầu trời. Từ nhỏ cô ấy thương yêu nhất là Tổng Giám đốc Tưởng, đây có lẽ là điểm chung duy nhất trong cuộc đời Tổng Giám đốc Tưởng và lão đại."

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng.

Văn phòng Tổng Giám đốc.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, cổ áo mở ra, ngồi ở trên ghế sa lon, chăm chú nhìn bầu trời xanh trước mặt, có chút mây nhẹ nhàng bay. . . . . .

Tưởng Tuyết Nhi nằm trên ghế sa lon, đầu gối lên bắp đùi anh, vuốt vuốt con gấu bông của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn anh trai.

Tưởng Thiên Lỗi cũng chỉ quen vươn tay, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc dài của em gái, chăm chú nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

Tưởng Tuyết Nhi nắm hai lỗ tai gấu của mình, thấy anh trai thật sự phiền não, ngay lập tức nhảy dựng lên, nhào tới trong ngực của anh trai, ngăn tầm mắt anh trai nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn anh.

ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi di chuyển, nhìn khuôn mặt của em gái xinh đẹp giống như búp bê, mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

Tưởng Tuyết Nhi chớp đôi mắt mộng mơ, nhìn anh trai, ngọt ngào nói: "Anh đừng luôn nhìn bên ngoài, màu sắc bầu trời là màu sắc khó pha nhất trên thế giới này, màu sắc không thể lấy được, bởi vì nó căn bản cũng không có màu sắc."

Đã quen với lý luận của em gái.

Tưởng Thiên Lỗi chỉ hơi cười cười.

Tưởng Tuyết Nhi nhìn Tưởng Thiên Lỗi lại nói: "Anh trai."

"Hả?" Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn em gái.

"Cô gái anh thích nhất là ai ?" Cô giống như đang hỏi gương thần.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười nói: "Tuyết Nhi. . . . . ."

"Không phải!" Tưởng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn em gái, không lên tiếng.

"Nói, anh thích nhất là ai ?" Mỗi ngày Tưởng Tuyết Nhi muốn hỏi anh trai vấn đề này.

Từ năm này qua năm khác, từ ngày này qua ngày khác, Tưởng Thiên Lỗi trả lời vấn đề này, nói: "Tuyết Nhi. . . . . ."

"Không phải!" Tưởng Tuyết Nhi đột nhiên tức giận nói.



Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn em gái, cảm thấy hôm nay cô có chút khác thường.

"Nói, anh thích nhất là ai ?" Tưởng Tuyết Nhi lầu bầu nói.

". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi không biết nên làm sao, có chút ngạc nhiên nhìn em gái.

Ánh mắt Tưởng Tuyết Nhi đột nhiên sáng lên, lập tức đưa tay vào trong túi anh, móc điện thoại di động của anh, nhanh chóng muốn ở hình trong điện thoại di động. . . . . .

"Tuyết Nhi!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt điện thoại, nhìn em gái, không nhịn được bật cười hỏi: "Em muốn làm cái gì?"

"Người anh thích nhất là người nào?" Tuyết Nhi tiếp tục lầu bầu, nằm ở trong ngực của anh trai, hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại, dịu dàng nhìn em gái, cười nói: "Cô gái anh thích nhất là Tuyết Nhi. . . . . ."

"Vậy thứ hai?" Tuyết Nhi nhanh trí hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, lại nhìn em gái, im lặng.

Tuyết Nhi nhìn ánh mắt ngọt ngào và mập mờ của anh trai, cô đột nhiên có chút vui vẻ nằm ở trong ngực của anh, nói: "Anh trai, anh biết không? Tình yêu cũng có mùi vị, thật sự có mùi vị."

"Hả?" Tưởng Thiên Lỗi thật kiên nhẫn nhìn em gái, dịu dàng hỏi: "Mùi vị gì?"

"Dùng hương hoa hồng, thêm một chút tinh dầu Bạc Hà, thêm vào mùi quýt, hoa Phong Tín Tử, một chút mùi vị bão táp, hòa vào nhau, để cho người ta ngửi được nó, cũng biết trên người của anh có mùi vị tình yêu rồi. . . . . ." Tuyết Nhi vui vẻ cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn em gái, liền dịu dàng hỏi: "Tuyết Nhi Chúng ta ngửi được mùi vị tình yêu?"

"Em ngửi được mùi vị tình yêu trên người anh trai!" Tuyết Nhi vui vẻ cười nói.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút dịu dàng, không biết nói gì, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu của em gái.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhẹ nhàng vuốt đầu của em gái.

Đông Anh mỉm cười đi tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc, quản gia đã tới, nói muốn cho Tuyết Nhi thay quần áo, cùng chủ tịch tham gia bữa tiệc của quan chức tối nay."

Tuyết Nhi lầu bầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn nét mặt em gái, liền cúi xuống, dịu dàng hỏi: "Tuyết Nhi không thích tham gia?"

"Ừm!" Tuyết Nhi gật đầu.

"Nhưng em phải đi, bởi vì bác sĩ dặn dò, em phải ra ngoài đi một chút. Ngoan, mau dậy đi, đi thay bộ quần áo." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

Tưởng Tuyết Nhi không lên tiếng, có chút ủy khuất nhìn anh trai, nhưng vẫn im lặng đứng lên, đi theo người giúp việc tiến vào, mang theo trang phục và vòng trân châu, đi vào phòng nghỉ ngơi.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn ánh mắt em gái không muốn đi vào, anh khẽ mỉm cười, lại cúi xuống nhìn điện thoại di động không biết từ lúc nào đã nhấn mở album hình, nhìn hình Đường Khả Hinh đứng ở phòng bếp sáng sớm ngày đó, ánh mắt anh lướt nhẹ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, lúc này mới phát hiện, đường nét khuôn mặt của cô rất dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái xoan, mắt to xinh đẹp híp lại thành ánh trăng rằm . . . . . .

Anh không khỏi mỉm cười một tiếng, ngồi nhìn hình cô, nhìn thật chăm chú.

Thời gian không biết đã trải qua bao lâu.

Anh vẫn giữ tư thế nhìn Khả Hinh trong hình, thật lâu thật lâu, cho đến khi cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, anh mới cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên nhìn em gái đã thay lại một chiếc váy ren ngắn, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng kiểu Hàn đến gối, mang giày cao gót màu trắng, chải biếm tóc nhỏ hai bên, mang hoa tai ngọc trai và dây chuyền ngọc trai, vừa đi ra ngoài, tự mình vừa nhanh chóng mặc áo khoác, nhìn người giúp việc muốn ôm gấu bông của mình đi, cô lập tức dịu dàng gáp gáp nhìn về phía người giúp việc.

Người giúp việc lập tức mỉm cười đem gấu bông đưa cho cô.



Tưởng Tuyết Nhi lập tức ôm gấu bông, cúi đầu, nắm lỗ tai gấu của mình.

Tưởng Thiên Lỗi thở dài một hơi, liền đứng lên, nhìn cổ tay, thời gian đã không còn sớm, nói: "Anh trai có chuyện, cũng phải đi ra ngoài một chút, em cùng đi nhé, cha đâu?".

"Cha đang ở phòng nghỉ ngơi bên kia, tức giận đến vểnh râu, không biết vì sao." Tưởng Tuyết Nhi ôm gấu bông, không muốn đi cùng cha.

"Đi gọi cha đi." Tưởng Thiên Lỗi biết cuộc họp hôm nay, thua, cha nhất định rất tức giận, biết chỉ có em gái mới lay chuyển được ông.

"À." Tưởng Tuyết Nhi ôm gấu bông, không để cho người giúp việc đi theo, mình đi ra ngoài, thuận tay cầm một chai keo 502 của nhân viên văn phòng nào đó, đi về phía phòng nghỉ ngơi ở phía sau phòng thư kí, đẩy nhẹ cửa ra, nhìn cha đang tức giận hướng về phía thành viên hội đồng quản trị công ty, dùng thái độ lạnh lùng vô tình trách mắng, cô nhẹ nhàng mở chai keo 502, nhẹ nhàng dính rất nhiều keo vào khóa tâm, sau đó mặt vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó vui vẻ mỉm cười một cái, ôm gấu bông đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi đã mặc vào tây trang, nhìn em gái nhấp nhẹ đôi môi, mỉm cười đi tới, liền hỏi: "Cha đâu?"

"Cha đang họp, nói phải chờ thật lâu thật lâu, cho nên chúng ta đi trước đi, một mình em đi qua." Tưởng Tuyết Nhi lập tức dắt tay anh trai, đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cũng chỉ mỉm cười dắt em gái đi khỏi.

Lúc này vừa gặp lúc nhân viên tan việc.

Lúc này Đường Khả Hinh cũng thu dọn đồ đạc trước bàn làm việc, sau đó ôm một đống lớn sách rượu đỏ, tối nay trở về thử rượu mới, trong lòng không khỏi nhớ đến ánh mắt trầm mặc của Trang Hạo Nhiên ngăn mình ở bên ngoài ngày hôm nay, cô liền ôm sách, lập tức mỉm cười chào tạm biệt đồng nghiệp, xông ra ngoài, không ngờ vừa vặn thấy Trang Hạo Nhiên đã đi về phía thang máy bên cạnh, cô ôi một tiếng, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc?"

Trang Hạo Nhiên đã đi vào thang máy, xoay người nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lạnh lùng đè xuống nút đóng cửa.

"Aiz! Chờ tôi một chút!" Đường Khả Hinh quát to một tiếng, ôm tài liệu chạy về phía trước.

Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở bên trong thang máy, nhìn Đường Khả Hinh chạy như bay tới, mặc cho cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

"Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh quát to một tiếng, cũng đã dừng bước chân, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng trong thang máy trong suốt, nhanh chóng trượt xuống, cô ngạc nhiên sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, cảm giác thang máy trượt xuống, hai mắt lộ ra lạnh lùng, đang suy nghĩ không đến bao lâu, liền thấy giữa tầng lầu có nhân viên muốn đi vào, nhìn thấy mình, tất cả mọi người không dám vào, anh mỉm cười nhìn về phía bọn họ nói: "Vào đi."

"Cám ơn Tổng Giám đốc." Nhân viên nói cám ơn, lập tức nói cười đi tới, có một số nhân viên nữ vẫn còn nói nhỏ: tối nay có dòng nước lạnh, thật sự rất lạnh.

Anh yên lặng nghe những lời này, đã thấy thang máy xuống đến lầu một, liền nhìn thấy nhân viên đứng hai bên, mỉm cười đi ra thang máy, một mình nhận lấy cây dù từ Phó quản lý đại sảnh, đi vào phía sau vườn hoa, xuyên qua đại sảnh khách sạn Á Châu mới ra ngoài, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi dắt tay của em gái đi ra ngoài, anh dừng bước lại, suy nghĩ một chút, vẫn lạnh nhạt đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở tại chỗ, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trang Hạo Nhiên, ánh mắt nóng lên.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, lạnh lùng đi về phía trước.

Tưởng Tuyết Nhi đứng ở anh bên cạnh, biết lúc này không thể đi qua.

Lúc Trang Hạo Nhiên đi qua bên cạnh mình, Tưởng Thiên Lỗi cười lạnh nói: "Lần này đánh thắng trận, không biết cậu có thể thắng được tình yêu hay không ?"

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, nhìn nét mặt Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Thế nào? Nói trúng tâm sự của cậu ?"

"Anh nói trúng tâm sự gì của tôi ?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ cắn răng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Mặc kệ cậu thỉnh thoảng thắng một lần hai lần như thế nào, từ trước đến giờ Như Mạt cũng không là của cậu !"

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nhìn về phía anh.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra nét mặt giận hờn, đến gần một bước, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Trang Hạo Nhiên! Tôi mặc kệ cậu trả giá như thế nào, tôi cũng nhắc nhỡ cho cậu biết, Như Mạt mãi mãi cũng không yêu cậu ! Từ nhỏ đến bây giờ! Cái gọi là mẫu bươm bướm cũng chỉ là đồ phế thải! Mặc kệ tương lai ai lấy được Hoàn Cầu, lòng của Như Mạt mãi mãi chỉ thuộc về một mình tôi, hôm nay cậu làm tất cả vì cô ấy, tất cả đều là tàn tình buồn cười! Tôi mãi mãi. . . . . . Cũng sẽ không để cho cậu đạt được, ngày tôi lấy được Hoàn Cầu, chính là ngày tôi cưới cô ấy.!"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía anh, mới vừa muốn bật cười, nhưng ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy người kia không xa, im lặng.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên lại nhìn ánh mắt anh khác thường, cũng chậm rãi xoay người, trong chớp mắt, nhìn thấy Đường Khả Hinh ôm tài liệu vừa dầy vừa nặng, đang đứng ở cách đó không xa, tài liệu rơi xuống, anh sửng sốt.
Danh sách truyện HOT