Đường Khả Hinh cảm giác trái tim của mình, đột nhiên dâng lên đau đớn, nhưng có thể chịu đựng được, vội vàng khom người xuống, nhặt lên tài liệu trên đất.
Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn về phía cô.
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh một cái, quay đầu lại, im lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi một chút, nhẹ nhàng chớp mắt, liền xoay người, một mình đi ra đại sảnh.
Đường Khả Hinh ôm lấy tài liệu, thấy Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài, cô vội vã ôm lấy tài liệu, cố nén cảm xúc, bước nhanh đi ra ngoài.
Đi qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Ánh mắt anh lộ ra một chút vội vàng, ngón tay khẽ di động, vừa muốn chạm vào eo của cô.
Đường Khả Hinh lại lạnh lùng bước đi về phía trước, thậm chí chạy theo bóng dáng Trang Hạo Nhiên, chạy ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng cô đi ra đại sảnh, lạnh lùng và có chút quyết tuyệt, hai mắt nhanh chóng lóe lên, vừa muốn cất bước đuổi theo, cũng đã thấy Đường Khả Hinh đã nhanh chóng đi ra ngoài, không hề dừng lại, anh chợt cảm thấy hơi thở trong lồng ngực tăng vọt, cũng chỉ có thể nhìn bóng dáng của cô dần dần biến mất ở trong thế giới của mình, quay mặt sang, đè nén những lời nói nói ra lúc nảy, cảm giác khó chịu xông tới.
Ngoài đại sảnh, mưa phùn bồng bềnh.
Trang Hạo Nhiên che dù, một mình đi về phía trước, bởi vì phía sau khách sạn, nghe Tô Lạc Hoành nói ở đó có một ông lão bán quả dương đào, đặc biệt ngọt, đặc biệt ngon, anh vừa nghe có chuyện này liền không nhịn được.
Đường Khả Hinh đón mưa phùn, nhìn Trang Hạo Nhiên một mình chống cây dù trong suốt, đi dọc theo con đường nhỏ sau khách sạn đi về phía trước, cô đứng ở trên mặt đất ướt đẫm, nhìn bóng lưng của anh một cái, liền bước nhanh theo sát, xông vào trong cây dù của anh.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh mỉm cười với Trang Hạo Nhiên khẽ, xoa xoa nước mưa lạnh lẽo trên trán mình, miệng thở luồng khí trắng, bởi vì không thay đồng phục, có chút lạnh lẽo, run lập cập.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhìn thoáng qua trên người cô, mới cười như không cười nói: "Không phải cô sợ tôi sao?"
Đường Khả Hinh yên lặng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, mắt to nhanh chóng lẫn tránh, liền không lên tiếng, tiếp tục che dù đi về phía trước.
Đường Khả Hinh cũng im lặng đi về phía trước.
"Lúc nảy nghe lời kia, khó chịu không?" Trang Hạo Nhiên đi về phía trước, thì nhàn nhạt hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, phối hợp bước chân của anh, cũng đi về phía trước.
"Không nên quá tin tưởng." Trang Hạo Nhiên giải thích.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, có chút không hiểu nhìn anh.
"Tôi và anh ấy đấu vài chục năm rồi, tính cách của anh ấy, tôi vẫn hiểu rõ, có lúc, lời nói của hai người chúng tôi, người ngoài đừng cho là thật, mọi người rất khó hiểu được." Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nói xong, nhìn về phía trước có một chiếc xe lái tới, anh lập tức kéo Đường Khả Hinh đứng vào bên trong, phòng ngừa cô bị nước văng đến.
Đường Khả Hinh cũng gật đầu một cái, nói: "Tôi biết rõ."
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh ôm tài liệu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía rừng Phong trước mặt, ở trong mưa trắng xóa, có chút mộng ảo, nói: "Lúc ban đầu, tôi nghe nói hôm nay ở trong cuộc họp, anh vì tôi mà khiêu chiến với Tổng Giám đốc Tưởng, tôi nghe những lời này, thật có chút tin, nhưng mới vừa tôi mới hiểu được, thì ra không phải vì tôi..tôi thở phào nhẹ nhõm. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh. . . . . ."Hả?".
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Tương lai cô có thể ở bên anh ấy."
"A. . . . . . À?" Đường Khả Hinh không biết nên nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên vô cùng nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh nói: "Bởi vì đầu óc của các người giống nhau, tương lai nhất định sẽ ở chung một chỗ!"
Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới chắt lưỡi mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Khả Hinh cũng đi theo anh đi về phía trước.
"Cô còn đi theo tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, đứng ở dưới cây dù tí tách, nhìn khuôn mặt đẹp trai, và hai mắt dịu dàng, nói: "Tối nay 12 giờ Nhã Tuệ mới tan việc. . . . . ."
"Cho nên thế nào?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô hỏi.
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô nhóc này, đột nhiên mỉm cười, tiếp tục xoay người đi về phía trước, mới nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sợ tôi, sợ đến cả đời cũng muốn lẫn tránh tôi . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe được lời này, hơi có chút mất mát, liền ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh nói: "Thế nào? Thất vọng à?"
Trang Hạo Nhiên nhếch miệng mỉm cười, đi về phía trước.
"Tương lai anh còn có thể cho tôi xem nhiều thứ hơn không?" Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía anh hỏi.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chuyển động, suy nghĩ chuyện này một chút, mới mỉm cười hỏi: "Cô muốn xem không?"
Đường Khả Hinh cúi xuống, ôm đống tài liệu, đạp con đường nhỏ, đi qua rừng Phong đỏ rực, mới mỉm cười nói: "Muốn. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hơi ngẩng đầu lên, hai mắt xẹt qua một chút nụ cười.
"Nhìn anh mạnh mẽ, tôi không khỏi càng thêm kiên cường." Đường Khả Hinh thật lòng nói những lời này.
Trang Hạo Nhiên nắm cây dù, bước chân ngừng lại, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh dưới dù, hai mắt khẽ nhấp nháy, lông mi thật dài, rũ xuống, lỗ mũi cao nhọn, đôi môi hình cung màu hồng thật là đẹp, thật sự trơn bóng, nhưng sắc mặt quá tái nhợt, cũng có thể cảm thấy thân thể gầy nhỏ của cô phát ra từng cơn ớn lạnh, anh liền tức giận đưa cây dù cho cô nói: "Cầm!"
"Tôi không muốn!" Đường Khả Hinh khổ sở ôm tài liệu, sau khi rướn người một chút, mới mềm mỏng nói: "Anh thật cao, tôi không muốn cầm cái ô, tôi cầm tài liệu thôi."
"Cầm! !" Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại tức giận nhìn cô nói!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt anh có chút cường thế, ngay lập tức lầu bầu một tay ôm tài liệu, một tay nhận lấy cây dù, chấp nhận thân thể cao lớn của anh, giơ cây dù lên cao.
Trang Hạo Nhiên ở dưới dù, ở trước mặt cô, buông lỏng cúc áo tây trang, cởi ra, đến gần cô một bước, cầm áo khoác lên trên người của cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, nhận lấy cây dù và tài liệu trong tay cô, mới nói: "Sau này không nên mặc mỏng manh như vậy, đây không phải làm tôi lạnh chết sao?"
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, cảm thấy tây trang của Trang Hạo Nhiên ấm áp, giống như ngực của anh bao quanh mình.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười che dù, tiếp tục đi về phía trước, mới nói: "Đi nào, bà cô, kiếp trước nợ cô."
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu trắng đi về phía trước, bóng lưng cao lớn, lại tao nhã ôn nhu, cô cảm thấy vui vẻ, lần nữa vọt vào dưới dù, đưa hai tay nhét vào cánh tay của anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên cánh tay rắn chắc của anh, cười ngọt ngào nói: "Vậy kiếp sau tôi nợ anh ! Tôi không muốn cha, không cần chồng, tôi muốn anh.!"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, cúi đầu nhìn Khả Hinh dựa thật chặt vào bên cạnh mình, liền dịu dàng nói: "Lạnh không?"
"Ừm!" Mặt Đường Khả Hinh dán chặt cánh tay của anh.
Anh nhìn cô thật sâu, mới dịu dàng nói: "Vậy sát thêm nữa một chút."
Đường Khả Hinh lại dán chặt cánh tay của anh, rúc vào bên cạnh anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, liền không nhịn được cười nói: "Cô đó, tại sao có thể để cho người khác không thương cô chứ."
"Hừ! Mới vừa còn không để ý tới tôi, bây giờ nói lời này!" Đường Khả Hinh lại làm nũng, cố ý không để ý tới anh, nói.
Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười, che dù, ôm tài liệu, hai người đi dọc theo con đường rừng Phong thật dài, đi tới phía sau khách sạn, quả nhiên nhìn thấy lối ra một con phố, có một ông lão chừng 80 tuổi, mặc quần áo mùa đông cũ nát, che dù, ngồi xổm ở trước một căn nhà, hai bên có chút vắng vẻ nhìn người xung quanh, âm thanh khàn khàn rao: "Quả dương đào ngọt. . . . . . quả dương đào ngọt đây. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh dừng ở trong mưa, nhìn ông ta thật sâu, mới dựa vào nhau đi tới.
"Ông ơi, quả dương đào này bao nhiêu tiền một cân?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía ông lão.
"Hai đồng một cân, nhà tôi dùng nước làm cá tưới, rất ngọt." Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người trẻ tuổi, giống như rất có hi vọng, cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền bảo Khả Hinh đứng ở trước căn nhà trú mưa, mình che dù, ngồi xổm ở trước sọt quả dương đào, cầm lên một trái, dùng dao nhỏ rất nhẫn nại gọt vỏ. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, yên lặng nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở trước mặt của ông chủ, hai mắt ôn nhu chăm chú gọt vỏ quả dương đào, ngón tay thon dài trắng nõn đẹp mắt, lộ ra vẻ thật an toàn và ấm áp, cô nhìn anh, dần dần ngây người, cứ có cảm giác anh và cái người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, nhẹ nhàng trùng lắp vào nhau.
Sau khi Trang Hạo Nhiên gọt vỏ, ăn một miếng, quả nhiên ngọt ngào ngon miệng, liền mỉm cười nói: "Toàn bộ đều chín. Không tệ."
Ông lão có chút vui vẻ.
"Cháu muốn mua hết." Trang Hạo Nhiên nói xong, liền từ trong ví tiền móc ra hai trăm đồng, đưa cho ông lão.
"Quá nhiều, chỉ là mười mấy đồng." Ông lão nói nhanh.
"Không cần thối lại. Đưa cho cháu cái sọt này, đan rất nhìn rất lạ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
"Chuyện này. . . . . ." Ông lão cầm hai trăm đồng, áp lực cuộc sống làm cho ông không còn hơi sức kháng cự chuyện tốt bất ngờ.
Trang Hạo Nhiên không nói nữa, mà vừa ăn quả dương đào, vừa cầm cái sọt nhỏ, mới nói: "Trời mưa rồi, từ nay về sau thời tiết lạnh như thế, không nên ra ngoài, ngã gãy xương, bán bao nhiêu tiền quả dương đào, cũng trị không khỏi, mau trở về thôi."
Anh nói xong, liền cầm dù, xách theo giỏ nhỏ đi tới trước mặt của Khả Hinh, ôm nhẹ cô vào trong ngực, cùng nhau đi trở về.
Đường Khả Hinh vừa đi về phía trước, vừa ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng và nóng bỏng, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.
"Cháu nhỏ! Cám ơn cháu! Người có lòng tốt sẽ được đền đáp." Ông lão thật kích động nắm hai trăm đồng, nhìn về phía hai người trẻ tuổi, nói.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đồng thời quay đầu, nhìn về phía ông lão kia, cùng mỉm cười một cái.
"Anh mua nhiều quả dương đào như vậy, làm sao ăn hết ?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, nhẹ nhàng hỏi.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, mới cười nói: "Có không ít quả xanh, tôi định cắt một ít chưng cất rượu trái cây cho Khả Hinh."
Đường Khả Hinh dừng bước lại, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên quay đầu mỉm cười nhìn cô, nói: "Thế nào? Không thích? Tôi biết tim của cô có chút không tốt, quả dương đào rất tốt cho trái tim, chưng cất rượu trái cây, lại ướp lạnh, đối với trái tim rất tốt."
Rốt cuộc hai mắt Đường Khả Hinh hơi ửng đỏ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống nhìn hai mắt Đường Khả Hinh kích động, anh cố ý đưa mặt lại gần, cụng trán của cô nói: "Nếu như cảm động, tối nay giúp tôi chưng cất rượu trái cây, ngày mai giúp tôi theo đuổi Tinh Xuyên !"
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, tức giận gọi: "Trang Hạo Nhiên!"
"Làm gì?" Trang Hạo Nhiên biết cô tức giận cái gì, liền chạy nhanh rồi !
"Anh đứng lại đó cho tôi," Đường Khả Hinh đuổi theo muốn đánh anh! !
Trang Hạo Nhiên cười né tránh cô.
Hai người ở trong Mưa phùn trắng xóa, vui vẻ nói cười, la hét chạy về phía trước.
Có chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng ở trong mưa, hai mắt thâm thúy nhìn chòng chọc cô gái cười ngọt ngào trong mưa . . . . . .