"Mau dậy đi. . . . . . Tôi còn muốn anh đi theo tôi đi dạo phố một chút đấy." Tiếng của Cố Di lại từ trên lầu truyền tới.
Trang Hạo Nhiên tiếng thở dốc nặng nề mệt mỏi truyền đến, cuối cùng vẫn truyền đến âm thanh rời giường cùng tiếng bước chân trầm trầm.
Đường Khả Hinh đứng ở dưới lầu, im lặng đem hộp giữ tươi đặt ở trên bàn trà, nắm túi xách, đặt ở bên ghế sa lon, mới đi vào trong phòng bếp, đầu tiên nhanh chóng vo gạo, nhanh chóng nấu cơm, sau đó muốn mở hộp giữ tươi ra, mới phát hiện hộp giữ tươi ở bên ngoài, liền nhanh chóng đi ra phòng khách, vừa muốn cầm hộp giữ tươi lên, cũng đã nghe được trên lầu truyền tới tiếng cười ngọt ngào của Cố Di, cô liền sâu kín ngẩng đầu lên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên rửa mặt xong, vẫn mặc áo ngủ trắng, khuôn mặt tiều tụy, hết sức mệt mỏi, đôi tay cắm trong túi áo ngủ, thở dài một cái, vẫn rất mệt mỏi nhìn dưới lầu, lại thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên ghế sa lon, đang nhìn mình, dừng bước lại, mặt không lộ vẻ gì nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhìn trong tròng mắt anh lộ ra lạnh nhạt, cô lại hết sức khó xử vừa định hỏi anh, lại nhìn thấy khóe miệng bên trái của anh sưng đỏ, thậm chí khóe môi còn rách ra, còn có một chút máu, cô thở hốc vì kinh ngạc, kinh ngạc nhìn về phía anh, gọi: "Tổng Giám đốc! Mặt của anh. . . . . ."
Cố Di dựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cũng mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn khóe miệng Trang Hạo Nhiên sưng đỏ, cười nói: "Ôi chao! Đừng ngạc nhiên, đàn ông đánh nhau rất hấp dẫn! Chỉ cần không phải vết móng tay, cái gì tôi cũng có thể tiếp nhận!"
Trang Hạo Nhiên im lặng quay mặt sang, nhìn cô.
Cố Di đột nhiên mỉm cười, dắt người anh bất đắc dĩ, đi xuống lại nói: "Chỉ là, tối hôm qua ai can đảm dám đánh anh? Nhất định là anh để cho anh ta đánh."
"Tại sao?" Trang Hạo Nhiên không có nhìn Đường Khả Hinh, mà từng bước từng bước đi xuống lầu.
"Bởi vì tôi biết anh có thể đánh . . . . . ." Cố Di cười nói.
Trang Hạo Nhiên không muốn quan tâm cô, mới mở miệng nói chuyện, lại soẹt vết sẹo góc trái, anh nhăn mặt khẽ kêu một tiếng, tay đè lên vết thương, có chút khó chịu thở dốc một hơi.
"Anh. . . . . . Làm sao sẽ biến thành như vậy?" Đường Khả Hinh lập tức quên mất Cố Di tồn tại, thật lo lắng cho nhìn về phía anh hỏi.
"Không có việc gì. Tới sớm như vậy?" Trang Hạo Nhiên vẫn rất buồn ngủ, đi qua bên cạnh cô, ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.
Tối hôm qua ngủ rất khuya sao? Đường Khả Hinh im lặng quay đầu, nhìn bộ dáng anh mệt mỏi mệt mỏi, muốn hỏi câu này nhưng không dám mở miệng.
"Khả Hinh! Tôi thật sự đói bụng thật. . . . . ." Cố Di mỉm cười tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía cô, có chút áy náy nói.
"A. . . . . . Chị chờ một chút, lập tức xong ngay." Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, lập tức xoay người đi vào phòng bếp, trong lòng vẫn nghĩ tới vết thương nơi khóe miệng Trang Hạo Nhiên, là có từ lúc nà.
"Có muốn lấy cái gì xoa cho anh hay không?" Cố Di ngọt ngào nhìn anh, hỏi.
"Không cần, chuyện nhỏ." Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến.
"Vậy anh ngồi trước một lát, tôi đi thay quần áo." Cố Di nói xong, cũng mỉm cười đi lên lầu, chuẩn bị thay quần áo.
Đường Khả Hinh im lặng lấy đĩa sứ màu trắng, đặt ở trước tủ bếp, mở hộp giữ tươi, từ bên trong lấy ra từng miếng lát cắt thật dài ướp gia vị màu vàng, từng miếng từng miếng đặt ở trên dĩa, cầm nó mới xoay người, lại thấy Trang Hạo Nhiên đã ở trước mặt, mệt mỏi mở cửa tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra chai nước khoáng pháp. . . . . .
Đường Khả Hinh cầm cái đĩa, nhìn chằm chằm má trái anh sưng đỏ, theo bản năng nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi nhận được cú điện thoại kia, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, trên mặt kéo ra nụ cười miễn cưỡng, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên dùng tay vặn nắp chai nước khoáng, đem nắp bỏ vào trong thùng rác, uống hết sức khát, cơ ngực hấp dẫn xuất hiện ra, biết bình thường anh hết sức nhiệt tình yêu thích vận động, cũng hiểu trong thế giới của anh, từ trước đến giờ không có đối thủ.
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đặt cái đĩa vào trong tủ lạnh, đóng cửa lại, mới hỏi: "Vết thương nơi khóe miệng anh, không phải là. . . . . . là . . . . . Tưởng Thiên Lỗi đánh chứ?"
Trang Hạo Nhiên uống chai nước khoáng một hơi, thở dốc một hơi, mới nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt rốt cuộc hiện lên nụ cười, nói: "Tại sao cô cảm thấy, là anh ấy đánh tôi?"
Đường Khả Hinh giương mắt nhìn anh, thật lòng nói: "Ngoại trừ anh ấy ra. . . . . . Còn có ai dám đánh anh?"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cúi đầu cười cười, nói: "Không phải, cô nghĩ quá nhiều."
Anh nói xong, liền xoay người đi khỏi. Một bàn tay nhỏ bé nắm ống tay áo của anh.
Trang Hạo Nhiên dừng bước chân, quay đầu, nhìn về phía cô. Đường Khả Hinh thật lo lắng nhìn anh, lại không thốt nên lời.
"Thật không có việc gì, chỉ một chút ngoài ý muốn, đừng lo lắng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên hiểu rõ hai mắt cô lộ ra lo lắng, liền cười khẽ vươn tay, vỗ vỗ bả vai của cô, mới im lặng đi ra ngoài, nhưng không ngồi ở trên ghế sa lon, mà trực tiếp lên lầu thay quần áo.
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn bóng lưng của anh, lập tức đè xuống suy nghĩ nặng nề.
Trên lầu truyền tới tiếng cười rất ngọt ngào của Cố Di.
Đường Khả Hinh không nói gì, im lặng xoay người, lấy đĩa thủy tinh ra, múc muỗng cơm tẻ, thả vào một bên, đầu tiên trải ra một chút, sau đó bỏ vào giấm sushi, đeo bao tay vệ sinh trong suốt, trộn cơm, sau khi trộn đều, mới từ trong tủ lạnh lấy con lươn làm xong, nhanh chóng ướp một chút gia vị, trở chảo nóng, bỏ lươn vào chiên lên, lấy thêm sốt tương Nhật Bản, nhẹ nhàng vẫy trên thịt lươn rồi vẫy vừng lên, trở nhẹ một chút, cảm thấy lươn đã bắt đầu có mùi thơm, mới có chút hài lòng đưa lên đĩa.
Lúc này, cơm đã nguội. Đường Khả Hinh lại đeo bao tay trong suốt cái, nhẹ dính mấy hột cơm trên tay, ngửi một cái, phát hiện mùi vị của nó đã thích hợp, liền lấy dưa chuột ướp muối thay thế cho tảo tía, cuống cơm trộn trước sau đó dùng chuột lát cắt đã ướp muối cuốn lại, từng cái từng cái đặt vào trong đĩa dài khác, lại đem con lươn, cắt ra từng khối, thật khéo tay đặt ở phía trên từng khối cơm, sau đó rải lên từng viên trứng cá đỏ tươi. . . . . .
Nồi nước đã sôi rồi. Đường Khả Hinh lập tức bỏ vào một phần cơm trắng còn dư lại, sau khi cho một chút dầu mè vào trong nước sôi, cầm cái muỗng lên nhanh chóng khuấy đều, trực tiếp khuấy cho nó thành sệt sệt mới đập trứng gà, vừa quấy vừa rót trứng gà vào trong nước, lại lấy hành lá cắt nhỏ, rau thơm, cần thái, chân giò hun khói. . . . . . món cháo thập cẩm là bữa ăn sáng sở trường của cha, không lâu lắm, cháo thập cẩm đã nấu xong, bay ra một mùi thơm làm tinh thần người ta phấn chấn. . . . . .
Khả Hinh hài lòng mỉm cười, lúc này, mới tắt lửa, lập tức từ trong hộp giữ tươi, lấy ra loại gừng đặc biệt của nhà Tiểu Nhu, loại gừng này là gừng đặc trưng của thành phố này, so với gừng trong sách vỡ, nó hơn giòn, ngọt hơn, chỉ hơi cay, kết hợp với cháo nóng, có lẽ là món ăn tỉnh thần, cũng có thể. . . . . . Khả Hinh đặt miếng gừng ở trên tấm thớt bằng phẳng rộng rãi, cầm dao nhỏ sắc bén, chỉ dùng ngón trỏ đè nhẹ miếng gừng, con dao lưu loát đông đông đông thật nhanh thái sợi gừng xong, đem đĩa gừng thái sợi, vẫy lên dầu mè và nước tương ngọt, ở xung quanh đặt nhẹ hai đóa hoa nhỏ bằng cà chua, đặt ở cả hai đĩa, mới hài lòng bưng nó ra bàn cơm trước, lại bưng dưa chuột cuốn ra, mới mang bao tay dầy, cẩn thận bưng nồi cháo nóng, nhẹ nhàng mở nắp. . . . . .
Lúc này, Trang Hạo Nhiên đã mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu đen, nhất phái hiên ngang quân tử đi xuống lầu, Cố Di mặc váy ngắn màu trắng hấp dẫn, bên ngoài khoác áo lông thú màu trắng, đội nón lông chồn, từ phía sau lao ra, vươn tay, quấn chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, nhìn anh, nheo mắt nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ cười cười.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ một cái, mới nhanh chóng xoay người, đi vào phòng bếp cầm chén sứ xanh và muỗng, đũa, đi ra phòng bếp, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên và Cố Di hai người đi vào phòng ăn, cô lập tức mỉm cười nói: "Dùng điểm tâm đi. . . . . ." Liền nhìn lên Trang Hạo Nhiên.
"Oa!" Cố Di đứng ở trước bàn ăn, nhìn sushi dưa chuột tinh xảo mê người và cháo làm cho người ta nước miếng, cô vui vẻ cười nói: "Vừa nhìn đã cảm thấy muốn ăn rồi. . . . . . Đường Khả Hinh, cô thật lợi hại, còn mạnh hơn Tiêu Đồng."
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, mỉm cười không lên tiếng.
"Đây là cái gì?" Cố Di tò mò tay chỉ đĩa gừng thái sợi, hỏi.
"Đây là gừng ngọt, còn gọi là gừng đỏ, nhưng so với gừng thường, giòn hơn ngọt hơn, chỉ hơi cay, không xé miệng. . . . . . Nếu buổi tối ngủ không ngon giấc, dùng nó an thần, hiệu quả không tệ. . . . . . Dưa chuột cuốn cũng là món ăn ngon miệng, có lợi cho dạ dày. . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, im lặng nhìn về phía cô.
"Điểm tâm tôi làm xong rồi, mọi người từ từ ăn, tôi không quấy rầy." Đường Khả Hinh không nói nữa, lập tức muốn xoay người đi khỏi.
"Đi đâu vậy!" Cố Di bắt được cô, cười nói: "Ăn chung đi! !"
"À. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút lúng túng đứng tại chỗ, không lên tiếng.
"Cùng ăn đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh Cố Di, nhàn nhạt nói.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, chỉ đành im lặng múc hai chén cháo cho bọn họ, sau đó bưng tới một cái chén và đôi đũa cho mình, lúc xoay người, thấy Cố Di cầm muỗng lên, múc một chút cháo uống... ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ cười nói: "Ồ. . . . . . rất ngon...!!. . . . . ."
Đường Khả Hinh cười khẽ, cầm chén ngồi xuống.
Trang Hạo Nhiên cũng cầm đũa, gắp một khối dưa xanh cuốn bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ, mới nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Khả Hinh nhìn anh.
"Khả Hinh! Cô biết làm cơm, bạn trai của cô nhất định rất ưa thích cô chứ?" Cố Di cũng gắp dưa xanh cuốn ăn, thật sự ăn rất ngon! !
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói gì. Trang Hạo Nhiên cầm đũa lên, gắp một chút gừng sợi ăn.
"Cô. . . . . . có bạn trai chưa?" Cố Di vừa nhai dưa chuột cuốn, vừa ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô cười hỏi.
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh không tự chủ ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, ăn cháo. Cô chỉ đành cúi đầu, nhưng vẫn có chút dịu dàng nói: "Có. . . . . ."
"Tôi biết ngay! Anh ấy nhất định rất thích cô chứ? Cô rất dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp. . . . . ." Cố Di cười nói.
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, biết anh bởi vì quan tâm chuyện tình yêu của mình mà bị thương, mà hết sức thương yêu mình, cô khẽ cắn môi dưới, biết có chút chuyện không thể gạt được, ngay lập tức thở khẽ một hơi, nói: "Đúng. . . . . . Đúng vậy. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên lập tức buông chén xuống, cầm muỗng lớn trong nồi, muốn múc cháo. . . . . .
"Để tôi!" Đường Khả Hinh lập tức muốn nhận lấy cái muỗng trong tay anh. . . . . .
"Không cần!" Trang Hạo Nhiên dứt khoát trả lời, tự mình múc một chén cháo thật lớn, lại im lặng ăn. Đường Khả Hinh sâu kín nhìn anh, không biết nói gì.
Lúc này, Cố Di mới phát hiện không khí không đúng, liền nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh một cái, ngạc nhiên cười nói: "Giữa các người. . . . . . Có chuyện gì không?"
"Không có !" Đường Khả Hinh lập tức giải thích.
"Ăn nhanh đi. Còn nói một chút muốn đi dạo phố." Trang Hạo Nhiên nhìn Cố Di, bất đắc dĩ nói.
"Anh theo tôi?" Ánh mắt của Cố Di sáng lên.
"Tôi thật sự không có thời gian." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói.
"Ghét!" Bởi vì Cố Di thật sự có chuyện, nhanh chóng ăn xong chén cháo, ăn them vài khối dưa chuột cuốn, và vì không có thời gian nên tạm biệt hai người, trước khi đi, hôn mạnh trên mặt Trang Hạo Nhiên !
"Aiz!" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm!
Cố Di cảm thấy hả hê, nở nụ cười, nhanh chóng cầm túi xách đi khỏi, đóng nhẹ cửa lại.
Không gian lập tức yên tĩnh lại.