"Bên này có còn ly chưa vỡ không?" Đường Khả Hinh hơi xoay người, khom người xuống muốn kiểm tra một xe khác, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trí nhớ của cô cực tốt, chú ý đến một bóng dáng rất quen thuộc ở nơi xa đang chậm rãi đi về phía mình, cô luống cuống, ánh mắt chuyển động, theo bản năng vội cúi đầu, liếc mắt nhìn ở trong xe di động, nói nhanh: "Bên trong xe không có bao nhiêu ly ! Tổng cộng hao tổn hai trăm hai mươi bảy cái, còn sót lại ba cái ly, hai cái còn nguyên, một cái nứt! Như vậy nhé!"
Cô nói xong, ngay lập tức tiến vào Lối thoát hiểm!
Đông Anh cũng chậm rãi đi theo sát vào Lối thoát hiểm, giơ tay bảo nhân viên làm việc ở bên cạnh im lặng.
Đường Khả Hinh nhanh chóng đè xuống khóa mở cửa, đi vào bên trong thang máy, gấp gáp đè xuống nút đóng cửa, đang lúc cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, cô nhìn thấy bóng dáng Đông Anh nhanh đi vào, cô lập tức che ngực, nghĩ đến cô gái đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi ba năm trước đây, rốt cuộc có nhận ra mình hay không?
Cô lo lắng suy nghĩ, lúc này thang máy cũng mở ra, đôi chân cô mềm nhũn đi ra thang máy, vừa mới đi tới phía trước chưa được mấy bước cũng đã nghe đồng nghiệp ở không xa cung kính gọi nhỏ: "Thư kí trưởng. . . . . ."
Con ngươi Đường Khả Hinh trừng to, dừng bước chân, không dám xoay người.
"Ừ. . . . . ." Có một giọng nữ quen thuộc, nhã nhặn lịch sự đáp nhẹ.
Đường Khả Hinh giật mình, chớp mắt, nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi vừa cảm thấy tiếng giày cao gót vang lên ở sau lưng cũng theo sát mình, sắc mặt của cô hơi tái nhợt, lập tức bước nhanh hơn đi phía bên trái, vọt về hướng nhà hàng tây đã ngừng buôn bán giữa trưa, lúc sắp đi qua nhà hàng tây, đi về phía quầy rượu, không ngờ mới đi qua cửa chính nhà hàng tây, cái cổ áo đồng phục của mình bị người kéo mạnh, cô không kịp đề phòng, cả người ngã vào cột nước nhà hàng tây, cô vừa muốn lớn tiếng kêu cứu, cũng đã thấy trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng đẹp trai, giống như Công Tử Ca mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen hơi nới lỏng, đang dùng đôi bướng bỉnh đào hoa, cười như không cười, ngón tay nhẹ đặt trên đôi môi mình, suỵt một tiếng.
Cô tức khắc sững sờ, nhìn người đàn ông trước mặt.
Mặt mũi người đàn ông này sáng rỡ, mang theo nụ cười trêu chọc, thậm chí lộ ra một loại xinh đẹp không nói hết, đúng vậy, anh đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, ánh mắt nhìn người khác giống như có độc, bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn!
"Làm sai chuyện hả?" Vẻ mặt người đàn ông nhịn cười, nhìn về phía cô gái trước mặt, cặp mắt to linh động, còn có lỗ mũi cao thẳng, hơi hếch lên cũng rất hấp dẫn, bởi vì quá độ kinh sợ, môi mềm hé mở, lộ ra hàm răng nhỏ, cái vật nhỏ này càng mê người!
Đường Khả Hinh chớp chớp mắt to, không biết nên nói gì.
Anh nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: "Vừa rồi sau khi tôi nhìn thấy cô đi ra thang máy, thư ký Tổng Giám đốc của chúng ta vẫn đi theo cô, nhất định là cô làm sai chuyện gì muốn tránh cô ấy. Đúng không?"
Đường Khả Hinh lại chớp mắt to, xoay người một chút, không biết nên nói sao.
Anh nhìn bộ dáng của Đường Khả Hinh, liền hỏi: "Làm sai chuyện gì? Để cho người ta đi theo cô! Cô thực ngốc! Mặc đồng phục quầy rượu, lại muốn chạy trốn về quầy rượu, nếu bị cô ấy bắt không phải nói rõ thân phận cô sao?"
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, rốt cuộc có chút tò mò thân phận của anh, anh giống như nhân viên khách sạn, lại không giống nhân viên khách sạn, anh là ai?
"Tôi dạy cho cô. . . . . ." Anh ho nhẹ một chút, nhìn Đường Khả Hinh cười như không cười nói: "Nếu sau này cô làm sai chuyện gì, phát hiện bị người đi theo dõi, ngàn vạn lần cô không được quay về bộ phận của mình, tốt nhất là chạy trốn tới những bộ phận khác, nhất là bộ phận của Tào Ngọc Tinh càng tốt!"
"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . . Rốt cuộc anh là ai?" Đường Khả Hinh nhìn người đàn ông trước mặt, càng nghĩ càng không ổn, theo bản năng hỏi ngay!
Người đàn ông cố ý nghiêm mặt nhìn cô nói: "Đi làm cũng không xem lại hồ sơ công việc? Cũng không xem thành viên giới thiệu sao?"
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng trả lời, nghi ngờ nhìn anh.