Trong lúc đó, Tiểu Nhu hoảng sợ ngẩng đầu lên trợn to hai mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cô muốn lắc đầu. . . . . .
Tất cả mọi người đều vui mừng nở nụ cười, nhất là Trần Mạn Hồng, cả người vô cùng sảng khoái, lập tức cùng Tào Anh Kiệt tiến lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cúi người thật thấp, nói: "Cám ơn Tổng Giám đốc! !"
Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nói: "Nên cám ơn Laurence tiên sinh."
"Cám ơn Laurence tiên sinh!" Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng tất cả nhân viên trong hầm rượu hưng phấn nhìn về phía Laurence cám ơn.
Laurence cũng hết sức cao hứng nở nụ cười, mang bao tay trắng, cầm lên chai sâm banh năm 1996 của nhà máy rượu Tây Á, đặt ở trong tay xoay tròn 365 độ, quan sát nước rượu xanh nhạt bên trong chai, lúc này nhân viên phục vụ mỉm cười đẩy một chiếc xe thức ăn tới, xe thức ăn để một thùng đá màu đỏ, bên trong đựng viên đá hình vuông, Laurence đem chai sâm banh bỏ vào trong thùng đá, nhân viên phục vụ lập tức nhấn máy tính giờ thùng đá, cung kính hỏi: "Xin hỏi Laurence tiên sinh, thời gian ướp lạnh bao lâu?"
Laurence hơi xoay người, nét mặt có chút thưởng thức, liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, nói: "Thì nghe theo đứa bé này, 25 phút!"
"Dạ!" Nhân viên phục vụ lập tức đè xuống nút điện tử 25 phút bên ngoài thùng đá!
Mặt của Tiểu Nhu đỏ lên, cúi đầu, chột dạ không dám lên tiếng.
Laurence tự mình đến đến trước mặt của Tiểu Nhu, vươn tay vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: "Cố gắng cho tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân tài hiếm có."
Trên mặt Tiểu Nhu lộ ra vẻ mặt bối rối, xấu hổ đến hận không được tìm động chui vào, nhưng lúc này không dám biểu lộ ra, chỉ đành phải nhắm mắt, cúi đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Dạ! Cám ơn ngài khích lệ, tôi sẽ nỗ lực."
Đường Khả Hinh đứng dán vách tường tại cửa, nghe những lời này, hai mắt dần dần đỏ lên, nhớ lại mình đã từng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, ngẩng khuôn mặt tươi cười rực rỡ, cởi xe đạp, chứa đầy mơ ước bay theo, thậm chí còn có thể cảm nhận được lúc ấy mình khờ dại, uống rượu đỏ, mùi vị còn lưu lại ở bên môi. . . . . .
"Quản lý Trần và Giám đốc Tào phải chăm sóc đứa bé này cho tốt, tương lai phải dựa vào lãnh đạo xuất sắc của các người. . . . . ." Laurence nói xong, cùng Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đi ra khỏi khu vực rượu đỏ. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm thấy bước chân của mọi người từ khu vực đỏ rượu dời ra ngoài, cô nhanh chóng xoay người, vội tiến vào trong một giá ly ẩn núp. . . . . .
Laurence và Tưởng Thiên Lỗi vừa mới đi ra, nhìn ly thủy tinh quý giá xinh đẹp ở trước mặt, dưới ánh đèn màu hồng, vô cùng trong suốt hấp dẫn, ông ta chợt cảm thấy vui vẻ, vừa đi về phía tủ ly sâm banh, vừa hỏi: "Gần đây phòng ăn Ngự Tôn có đưa tới ly sâm banh mới hay không?"
Trần Mạn Hồng có chút căng thẳng quét nhìn xung quanh, đang suy nghĩ Đường Khả Hinh trốn ở nơi nào, nghe Laurence hỏi, liền mỉm cười nói: "Chuyên gia thiết kế Cảnh Đức vừa đưa tới tác phẩm mới nhất, ly sâm banh Ngọc Lan trắng, thiết kế dựa trên hoa ngọc lan trắng thay đổi màu sắc lãng mạn, cố ý thêm thân ly cao, càng thể hiện phong cách cao nhã độc đáo của nó, còn có tác phẩm tâm đắc của chuyên gia thiết kế Hoàng thất Anh quốc, ly sâm banh trong suốt hình ống sáo, quan trọng phía dưới đáy ly thiết kế hoa Lưu Ly màu vàng đầy sang trọng và thanh lịch. . . . . .
"Hả?" Laurence khẽ đáp một tiếng, cảm thấy hết sức hứng thú cùng Tưởng Thiên Lỗi đi về phía khu vực sâm banh, cố ý nhìn một chút. . . . . .
Đường Khả Hinh núp ở bên trong, cẩn thận lắng nghe đối thoại của bọn họ, biết Laurence và Tưởng Thiên Lỗi muốn đi tới phía này, ngay lập tức hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng khe khẽ di động bước chân, đi tới một tầng giá ly cao hai thước khác ở xa hơn. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi và Laurence vừa đi vào trong, vừa khẽ bàn luận việc tuyển chọn chuyên gia pha rượu lần này. . . . . .
Đường Khả Hinh ngừng thở, một tay bưng chặt miệng, quay lại có thể nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn, tiếp tục xoay người tiến đến gần chỗ của mình, trái tim của cô nhảy lên thình thịch, tiếp tục nhẹ đi về phía trái bên tránh khỏi. . . . . .
Không ngờ cô vừa muốn đi về phía trước nhưng nhìn thấy một bên mặt Tưởng Thiên Lỗi xuất hiện tại giá ly cuối phía bên phải, sắp sửa xoay người đi về phía mình, cô giật mình, vừa muốn xoay người, không ngờ bởi vì xoay người quá mau, bả vai không tránh khỏi đụng vào cái ly Tulip đối diện, trong đó có một cái ly ngọc lan trắng đột nhiên đứng không vững, ly thân nghiêng nghiêng rơi xuống. . . . . .
"A!" Đường Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, theo bản năng đưa hai tay ra, muốn chụp lấy cái ly thủy tinh, không ngờ sau lưng chợt ấm áp, có người ở phía sau nhanh chóng ôm chặt mình, đồng thời vươn tay cùng với mình nắm chặt cái ly thủy tinh kia!
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, ngẩng đầu lên cũng không dám lên tiếng, chỉ nhìn bàn tay nhỏ bé của mình cùng cái ly sâm banh xinh đẹp, bị một bàn tay rất xinh đẹp của đàn ông nắm chặt, ngay cả có thể nhìn thấy đồng hồ Omega bạch kim đeo trên tay anh, dưới ánh đèn màu hồng lóe lên ánh sáng kim loại. . . . . . trái tim của cô chợt nhảy dựng, hoảng hốt tựa vào trong ngực của anh, không dám nhúc nhích.