Bóng đêm dần dần phủ xuống! !
Sóng biển nghênh đón ánh đèn rực rỡ của Khách sạn Á Châu, chậm rãi di động!
Một dàn hợp xướng trình diễn nhạc khúc du dương vang lên trong đại sảnh khách sạn xa hoa, du dương ở trên mặt biển.
Rốt cuộc bữa tiệc bắt đầu!
Vô số chiếc xe sang trọng nổi tiếng từ từ dừng ở trước thảm đỏ Khách sạn Á Châu, trợ lý Giám đốc dẫn đầu các nhân viên lễ tân và nhân viên bộ phận lễ nghi, cùng với các khách quý bước xuống từ những chiếc xe sang trọng, đưa tới lầu hai sảnh tiệc xa hoa.
Lúc này bên trong sảnh tiệc xa hoa đã tập trung vô số giới doanh thương nổi tiếng, cùng với siêu sao, thậm chí có đặc phái viên nước ngoài cùng tham gia bữa tiệc sang trọng không kể xiết. . . . . .
Nhân viên phục vụ như con thoi len giữa tân khách, đem những chiếc ly rượu đỏ thơm ngát mê người, những ly Cocktail nồng đậm, đưa đến trong tay mỗi người khách, đem ly không trong tay khách, đặt xuống trong khay, gom được ba ly liền nhanh chóng bước ra khỏi sảnh tiệc, dọc theo hành lang bên trái đi tới, đi qua một thang lầu Lối thoát hiểm, đi về phía phòng bếp chung của sảnh tiệc lầu một, ở Lối thoát hiểm truyền đến một trận tiếng khóc. . . . . .
"Được rồi, được rồi, đừng khóc!" Đường Khả Hinh căng thẳng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đầy nước mắt của Tiểu Nhu, bật cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, tôi sẽ giúp cho cô! Yên tâm!"
"Nhưng. . . . . ." Tiểu Nhu hoảng sợ đến cả người run rẩy, nhìn Đường Khả Hinh khóc nói: "Nhưng cô cũng không hiểu nhiều lắm a! ! Làm sao giúp tôi?"
Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu chăm chú, ánh mắt chợt lóe lên, cho cô thêm một nụ cười khích lệ, nhắc nhở nói: "Cô biết chuyên gia hầu rượu đầu tiên là một người thế nào không?"
Tiểu Nhu mím môi, rơi lệ lắc lắc đầu.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tiểu Nhu, nói: "Chuyên gia hầu rượu là người thứ nhất tự mình thưởng thức rượu ngon, sau đó mới từ trong linh cảm của mình, làm một người yêu thích ẩm thực, tìm kiếm rượu thích hợp nhất. . . . . . Cho nên cho dù một chút nữa xảy ra chuyện gì, nhất định phải nhớ kĩ nghe theo cảm giác đầu tiên mà chiếc lưỡi của cô để lại! Phải tin tưởng mình! ! Chỉ cần cô thật lòng thưởng thức mỗi một món thức ăn, mỗi người chúng ta, cũng có thể là chuyên gia ẩm thực! !"
Tiểu Nhu nghe lời này dường như hiểu lại dường như không hiểu, nhưng khi nhìn ánh mắt kiên định của Đường Khả Hinh, nước mắt lăn xuống chỉ gật đầu một cái!
"Đi đi! !" Đường Khả Hinh nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Nhu, nhìn tai nghe trong lỗ tai của cô, liền dặn dò nói: "Chú ý tai nghe, không để cho nó rớt ra, nghe kỹ lời của tôi nói, vào lúc này ngàn vạn lần không được hốt hoảng, biết không?"
"Ừm! !" Tiểu Nhu ngây ngô gật đầu, sau đó hít hít đỏ bừng lỗ mũi, chỉnh sửa đồng phục màu trắng vừa mới thay một chút, bất đắc dĩ đi ra, lại có chút không yên lòng xoay người nhìn Đường Khả Hinh nấp ở trong một góc thang lầu, nhìn mình cười khích lệ, cô chỉ đành phải im lặng đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu chậm rãi đi về phía hành lang sáng rực đi về phía đại sảnh bữa tiệc, hai tròng mắt của cô đỏ bừng, không lên tiếng, ngồi xổm ở trong một góc cầu thang, đôi tay ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn một cửa sổ nho nhỏ trên lối đi cầu thang, trăng sáng màu bạc thật to chiếu rọi khuôn mặt không trọn vẹn của mình, cô nợ nụ cười nhàn nhạt.
Đôi chân của Tiểu Nhu đạp thảm đỏ thẫm, nín thở, siết chặt nắm tay cho mình thêm can đảm, vừa muốn xoay người đi vào sảnh tiệc cực kỳ náo nhiệt, cũng đang lúc này, nghe được nơi xa có người nói: "Thủ tướng đến rồi! !"
Cô nghe xong, lập tức nghiêm chỉnh thối lui sang một bên, nhìn thấy lối vào sảnh tiệc vừa mới lúc nảy còn cực kỳ náo nhiệt, đột nhiên tĩnh lặng, cô có chút tò mò lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy nơi hành lang xa hoa theo phong cách hoàng cung, Thủ tướng đi cùng các quan chức và đặc cảnh, người mặc âu phục đen đặc biệt của chính phủ, thái độ nghiêm túc, vô cùng uy nghiêm thẳng bước đi tới, bên cạnh là vợ và cháu gái cưng của mình, tối nay Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu bạc, áo sơ mi đen, đeo cà vạt màu trắng, ăn mặc theo phong cách Châu Âu, cả người phát ra hơi thở tôn quý vương giả, đi bên cạnh Thủ tướng, khí thế không thua kém chút nào. . . . . .
Tần Vĩ nghiệp là người kế nghiệp mà Thủ tướng đắc ý nhất, mặc âu phục màu trắng, bên cạnh là người vợ xinh đẹp, mỉm cười đứng phía bên phải Thủ tướng, Như Mạt vừa tựa vào bên cạnh chồng, thỉnh thoảng vừa dùng ánh mắt dịu dàng và mộ nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới người đàn ông này, vừa mới rồi còn ngọt ngào ôm hôn mình cô không nhịn được nét mặt cười tươi như hoa.
Tưởng Thiên Lỗi vừa cùng tổng thống bàn về việc chuẩn bị buổi tiệc từ thiện tối nay của Tô tiểu thư, cảm giác có ánh mắt dịu dàng đang nhìn chăm chú vào mình từ sau lưng, anh im lặng tiếp tục cùng tổng thống đi vào trong sảnh tiệc, nhất thời các khách quý cả sảnh tiệc, rối rít buông ly rượu trong tay, vỗ tay.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười lấy thân phận của chủ nhà, tự mình mời Thủ tướng trong tiếng vỗ tay của mọi người, ngồi vào vị trí đầu tiên dành cho khách quý!
Thủ tướng mỉm cười gật đầu cùng vợ và cháu gái đi về phía vị trí đầu não chiếc bàn hình bầu dục giữa sảnh tiệc, ngồi xuống, vợ ngồi phía bên phải, cháu gái lần lượt ngồi xuống, sau đó mới đến chồng chưa cưới của mình, sau đó tới Tần Vĩ nghiệp, Như Mạt, rồi tới một quan chức. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nới lỏng cúc áo âu phục, ngồi phía bên trái Thủ tướng, tiếp theo là một quan chức và phu nhân của vị quan chức đó.
Trong đại sảnh tiệc, các tân khách nhìn thấy Thủ tướng đã ngồi xong, liền căn cứ theo vị trí các nơi bàn ăn hình bầu dục, ngồi xuống.
Bên trong sảnh tiệc, lúc đầu âm nhạc sống động lúc này chuyển thành tiếng đàn Violin lãng mạn nhẹ nhàng, quanh quẩn trong cả sảnh tiệc.
Mấy chục nhân viên phục vụ tay nâng chiếc khay màu bạc, sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, đứng ở cạnh cửa sảnh tiệc, nghe quản lý ra lệnh một tiếng, ngay lập tức đứng thẳng người, cùng trật tự bước đi vào sảnh tiệc, theo đội hình đã sắp xếp đi về phía tất cả bàn ăn mà mình phụ trách bữa ăn đài, đem khăn lông nóng cẩn thận đặt ở trong đĩa sứ trắng cho khách, Giám đốc Hoắc Minh phụ vụ ở sau lưng Thủ tướng, nhận lấy cái khay bạc của nhân viên phục vụ đưa về phía Thủ tướng.
Thư kí trưởng nhận lấy khăn lông nóng, lần lượt tới trong tay Thủ tướng, Thủ tướng im lặng mỉm cười nhận lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau tay.
Tô Linh vừa nhận lấy khăn nóng lau tay, vừa mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đối diện bàn ăn, rất hứng thú cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, nghe nói vị hôn thê của ngài là con gái của Nhậm Tổng Giám đốc tập đoàn Kiến trúc Châu Á, Nhậm Tử Hiền tiểu thư là kỹ sư thiết kế nổi tiếng quốc
tế, thậm chí đoạt vô số giải thưởng lớn quốc tê, ở Paris có biệt danh là hoa hồng Phương Đông, tôi vô cùng ngưỡng mộ danh tiếng của cô ấy, thậm chí nghe nói, tác phẩm của cô ấy thiết kế thường được quốc vương, công chúa và vương phi Anh quốc ưu ái….Hôm nay sao lại không nhìn thấy?
Như Mạt ngồi ở bàn đối diện, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi nở nụ cười, nhìn về phía Tô Linh nói: “ Từ trước đến giờ cô ấy chú trọng sự nghiệp, hiện tại đang bận triển lãm thời trang mùa thu ở Paris.”
Tô Linh nghe vậy, cảm thấy vô cùng hứng thú cười nói: “ Theo tôi được biết, các show triển lãm thời trang, nhất là thời trang Paris cần phải tốn thời gian không ngắn a. Tổng giám đốc Tưởng, ngài làm sao chịu đựng nỗi khổ tương tư này?”
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu mỉm cười một cái mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Linh nói: “ Có lúc, tình yêu luôn gặp nhau không bằng tưởng niệm…”
Cả bàn ăn tất cả nhân vật nổi tiếng chính giới cũng bật cười.
Bữa tiệc cứ diễn ra trong không khí vui vẻ hài hòa, dần dần bắt đầu, Tào Ngọc Tinh cầm bộ đàm đứng ở sảnh tiệc, căn dặn nhân vên thay khăn lông khô, sau đó chuẩn bị đưa lên ly thủy tinh Tulip….
Hôm nay Tiểu Nhu thật sự mở rộng tầm mắt, cũng đã quên mất hôm nay mình có nhiệm vụ, không ngừng tò mò ngắm nhìn nhân vật nổi tiếng chính giới trong sảnh tiệc, còn có đồng nghiệp làm việc thật chỉnh tề, cô ồ một tiếng, lúc vừa mới than thở cũng đã nhe có người khe khẽ nói:” Laurence tiên sinh đến!”
Cô nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Laurence mặc đồng phục màu đen của khách sạn, đeo cà vạt màu xanh dương đậm, dẫn chuyên gia hầu rượu đi vào sảnh tiệc, vẻ mặt ông nghiêm túc liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, nói: “ Đi theo tôi”
Tiểu Nhu hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, không dám không nghe, đi theo Laurence bước về phía một cổng vòm khổng lồ của sảnh tiện, nhân viên lập tức đè xuống mật mã, ai cánh cửa ầm ầm mở ra, hiện ra ở trước mắt mọi người đều là các loại rượu nổi tiếng hàng đầu thế giới, có rượu đỏ, có sâm banh….. gồm tất cả các năm của các nhà máy rượu đỏ nổi tiếng, toàn bộ bày ra ngay trước mặt….
“ A……” Tiểu Nhu trừng lớn con ngươi, đi vào khu vực rượu đỏ, nhìn vô số rượu đỏ và sâm banh, cô có chút khích động nói: “ Rất nhiều rượu đỏ và sâm banh a…..Hơn nữa có năm thật cao, còn có năm 1980, trời ạ…”
Khả Hinh đứng ở trong cầu thang, ôm đầu gối sắp muốn ngủ, nghe được lời nói này của Tiểu Nhu, cô lập tức ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng cầm tai nghe nói: “ Hiện tại cô chú ý, nhất định Laurence sẽ xem trước thực đơn! Thông qua thực đơn chọn lựa ra rượu đỏ thích hợp, đưa đến cho khách!”
Tiểu Nhu nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, quả thật Laurence nhận lấy thực đơn phụ ta đưa tới, sau khi xem xong mới đưa thực đơn đưa cho chuyên gia hầu rượu xem xong, Tiểu Nhu cầm lấy thực đơn, khe khẽ đọc: “ Tôi cho cô biết, tối nay có món ăn gì…”
“ Không cần! Laurence tiên sinh phải chọn rượu đỏ nhẹ tuổi để cho các người xem rượu trước, nhất trí ý kiến sẽ đưa ra ngoài cho tân khách, nếu khách không có ý kiến, xem như an toàn vượt qua cửa ải rượu đỏ vòng thứ nhất, đây thường là một cửa ải cực kỳ an toàn….” Đương Khả Hinh nói xong, liền căng thẳng cầm tai nghe, khe khẽ nói: “ Có phải cô sắp nhận lấy một ly rượu đỏ hay không?”
Tiểu Nhu giật mình nhìn một nhân viên phục vụ đang cầm một ly rượu đỏ đưa đến trước mặt của mình, cô cảm thấy Đường Khả Hinh thật sự là thần tiên a, cô ngơ ngác nhận lấy rượu đỏ, trong lỗ tai truyền tới lời nói của Đường Khả Hinh: “ Bây giờ cô nghe tôi, đem cái ly nghiêng 45 độ, nhắm ngay ánh đèn chuyên dùng quan sát dịch rượu bên trong phòng, quan sát màu sắc và mặt ngoài của rượu…”
Điểm này Tiểu Nhu hiểu, cô lập tức cầm ly, sau đó nhắm ngay ánh đèn, nghiêng về 45 độ, sau đó không đợi Đường Khả Hinh có ý kiến, liền bắt chước khách ở phòng ăn, nhẹ nhàng xoay cái ly 365 độ, lại cúi đầu, dùng lỗ mũi ngửi trong ly, hít mạnh một hơi rượu, đắc ý cười nói: “ Tôi đã xem xong, ngửi xong rồi, có phải sẽ uống rượu đỏ hay không?”
“ Ừm!” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.
Tiểu Nhu rất hả hê đem ly rượu đỏ uống hết, cố gắng nuốt xuống, sau đó mới nghe Đương Khả Hinh nói: “ Ngàn vạn đừng nuốt, ngậm dịch rượu trong miệng, phồng má để rượu đảo quanh ở trong cổ họng cô, để lưỡi thấm đầy đủ mùi vị, cuối cùng nhổ rượu trong miệng ra.”