Lời này vừa nói ra, Phó Giám đốc và Đông Anh cùng không nhịn được cười, nói: "Cô ngại nhiều sao?"
Đường Khả Hinh lại kích động hưng phấn cúi đầu, nhìn tiền lương của mình có khoảng 8.000 đồng! Hai mắt của cô đỏ lên, hoàn toàn không dám tin tưởng, cả người nhẹ tênh, cảm giác giống như đang nằm mộng.
Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu, bộ dáng nghẹn ngào như vậy, cô cũng xúc động nghĩ đến ba năm trước đây, cô không thể tham gia cuộc thi tuyển chuyên gia rượu đỏ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra để cho mặt của mình bị hủy như thế, bị mất tương lai? Cô nghĩ tới đây, không khỏi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, sâu kín nói: "Cô còn có vấn đề nào khác không?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh, vội vàng lắc đầu mỉm cười nói: "Không có. Cám ơn cô."
Đông Anh mỉm cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Giám đốc nhân sự.
Phó Giám đốc hiểu ý liền lấy ra bút máy đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, rồi nói: "Nếu như cô cảm thấy điều kiện không có vấn đề gì, vậy cô ký tên ở phía dưới hợp đồng, như vậy đã làm xong tất cả thủ tục nhận việc của khách sạn."
Đường Khả Hinh kích động gật đầu, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy bút máy màu đen, mở ra hợp đồng, viết tên của mình trên giấy: Đường Khả Hinh
Có một chút chua xót, một chút cảm động dâng lên trái tim.
Cặp mắt cô đỏ bừng nhìn tên mình trong hợp đồng, nước mắt muốn lăn xuống nhưng ngại người ta chê cười, hít mũi một cái, cố nuốt nước mắt trở vào, rốt cuộc cười vui vẻ, giống như mơ ước mất đi lại có thể vươn tay vén áng mây mù. . . . . .
"Tốt. Bắt đầu từ bây giờ, cô chính thức trở thành một thành viên của Khách sạn Á Châu chúng ta. Hi vọng cô có thể ở khách sạn phát huy sở trường, tương lai có chỗ mở rộng! Sau khi chính thức nhận việc, phải vừa làm việc, vừa tiến hành học bổ túc công việc trong một tháng, tiếp nhận chương trình huấn luyện của khách sạn đã sắp xếp cho cô, mỗi tháng đều phải trải qua chín lần kiểm ta mới có thể tiếp tục làm việc tại khách sạn! Mặt khác, nếu cô có chí hướng, có thể lúc tan việc đề nghị quản lý cho học bổ túc tiếng nhật, tiếng anh, tiếng pháp! Nếu không đủ người, bộ phận huấn luyện sẽ sắp xếp!" Phó Giám đốc mỉm cười nói với Đường Khả Hinh.
"Cám ơn cô! Tôi sẽ cố gắng!" Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, cung kính nhìn Phó Giám đốc, cong người xuống, kích động nói.
Đông Anh mỉm cười nói với Đường Khả Hinh: "Giao ra giấy chứng nhận thân phận của cô để bộ phận nhân sự làm thủ tục cho cô, xong rồi đi theo tôi"
"Vâng" Đường Khả Hinh lập tức mở túi xách lấy ra chứng nhận thân phận của mình đưa cho Phó Giám đốc nhân sự.
Đông Anh đi gặp bộ phận nhân sự đã xong liền dẫn Khả Hinh đi ra phòng hành chánh, đi tới phòng may đồng phục cho nhân viên tại lầu ba, để cho quản lý bộ phận may đo, tự mình đo cho cô áo sơ mi trắng, com lê màu đen và váy ngắn chữ A dài đến gối bó sát người, sau khi đo xong, đưa cho cô một túi lớn màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, nói: "Bên trong có tất chân nhân viên phải mang, lược, son môi, bộ đàm, kẹp tóc, tai nghe, bởi vì cô là nhân viên nhà hàng tây cho nên công việc cô cần phải có dao mở nút chai rượu, máy bấm giờ. Cô kiểm lại một chút, nếu không thiếu món gì thì ký tên, ba ngày sau tới nhận đồng phục và giày cao gót."
Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, vươn tay cầm lấy chiếc túi lớn quản lý đưa tới ôm vào trong ngực, cảm thấy mình thật sự là một thành viên của Khách sạn Á Châu.
Đông Anh nhìn thấy Đường Khả Hinh vui vẻ như vậy liền nói với cô: "Tất cả thủ tục cũng hoàn thành. Ba ngày sau đi làm lại. Cũng thừa dịp này nghỉ ngơi cho thật khỏe."
Đường Khả Hinh gật đầu một cái, thấy Đông Anh vượt lên đầu đi ra khỏi bộ phận đo may đồng phục, chuẩn bị đi thang máy xuống lầu, cô cũng vội vàng xách theo cái túi đi ra ngoài, đi theo phía sau Đông Anh, có chút nghi ngờ hỏi: "Thư kí Lưu, tôi có chuyện thật tò mò muốn hỏi cô. . . . . ."
Đông Anh đứng ở bên cạnh thang máy, mỉm cười nhìn cô hỏi: "Cái gì?"
Đường Khả Hinh nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, thật sự có chút không tin hỏi: "Tại sao Tổng Giám đốc phải giúp tôi? Hình dáng này của tôi . . . . ."
Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Hình dáng này của cô có gì không ổn?"
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Đông Anh.
Đông Anh không nói gì, thấy cửa thang máy mở ra, một mình cô đi vào, xoay người nhìn Đường Khả Hinh nói: "Công việc của tôi đã hoàn thành rồi, hi vọng cô có thể ở khách sạn làm việc vui vẻ. Cố gắng lên."
Đường Khả Hinh vẫn giống như nằm mộng nhìn Đông Anh bấm cửa thang máy đi khỏi, cô kích động cười một tiếng, vừa muốn đi khỏi, một cửa thang máy khác mở ra, Nhã Tuệ đã mặc xong đồng phục, búi tóc cao, vô cùng lo lắng đi ra nhìn thấy Khả Hinh, căng thẳng hỏi: "Như thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?"
Đường Khả Hinh thật sự rất vui vẻ ôm cái túi bảo vệ môi trường, mắt nheo lại giống như vầng trăng non nhìn Nhã Tuệ khẽ nói: "Tôi làm xong thủ tục. A! Tiền lương của mọi người ở khách sạn cao như vậy à?"
"Bao nhiêu?" Nhã Tuệ cũng hưng phấn hỏi.
Đường Khả Hinh lập tức tiến tới, thật vui vẻ nói với Nhã Tuệ: "Lương tạm 4000, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . ."
Nhã Tuệ nghe vậy cũng sững sờ, giật mình nói: "Cao như vậy à?"
"Hả? Không phải mỗi người cũng cao như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.
Nhã Tuệ lập tức trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái mới nói: "Có phải cô vừa mới ký hợp đồng phó trưởng kíp hay không? Hay là chức vị tại hầm rượu?"
"Đúng a!" Khả Hinh lập tức nói.
Nhã Tuệ nhịn không được cười một tiếng nói: "Cô biết không, tiền lương này của cô thật ra còn cao 1.000 đồng so với tiền lương của phó trưởng kíp, so với bọn Tiểu Nhu có kinh nghiệm làm việc hai năm còn cao hơn 2.000 đồng, quan trọng là chức vị cấp
phó trưởng kíp, một năm là nhận tiền lương mười chín tháng!”
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Nhã Tuệ, không nhịn được kêu lên: “Có thật không?”
“Ừm!” Nhã Tuệ không nhịn được nở nụ cười nói: “Đương nhiên là thật! Cho nên…hôm qua ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc cô đã làm chuyện gì?”
Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, sửng sốt nói: “Đã làm gì chuyện?”
Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, nói: “Không có làm chuyện gì, tại sao anh ấy cho cô tiền lương cao như vậy? Cô cho rằng mức tiền lương này quản lý dám cho sao? Hơn nữa, bình thường, quyết định tiền lương của cô cũng không phải là người khác mà là Mạn Hồng. Bây giờ cô ấy thật đáng thương đến nỗi cũng không biết chuyện gì!”
Phòng ăn ngự tôn!!
Trần Mạn Hồng nắm máy bấm giờ trong tay chuẩn bị kiểm tra thời gian nhân viên mang món ăn đến phòng ăn lại nghe Đường Khả Hinh nói đến tiền lương của mình, cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt nóng lên nhìn Đường Khả Hinh, tức giận hỏi: “Cô nói tiền lương của cô bao nhiêu?”
Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng, nghĩ tới lời của Nhã Tuệ liền nhẹ nhàng nói: “Tám….tám…8000 đồng….”
Trần Mạn Hồng cười ‘hắc’ một tiếng, quả thật không thể tin nổi cầm hợp đồng trong tay Đường Khả Hinh, con ngươi sáng lên, quả thật nhìn thấy cô ký hợp đồng phó trưởng kíp tiền lương 8000 đồng, thậm chí còn tránh được thời gian thử việc, kỳ hạn kiểm tra, trở thành nhân viên chính thức của khách sạn Á Châu! Hơn nữa hợp đồng có hiệu lực ba năm, các khoản phúc lợi vô cùng đầy đủ, thậm chí còn hỗ trợ tiền nhà trọ là 1000 đồng!! Cô cho rằng mình hoa mắt, nhìn lại lần nữa, sau đó không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Gặp quỷ sao… Nếu như là cấp dưới của tôi, đám người Tiểu Nhu phải tốn thời gian bao lâu mới có thể cầm được hợp đồng như vây?”
Cô nói xong có chút tò mò liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả cô cũng hơi nghi ngờ, ngày hôm qua, rốt cuộc cô nàng này đã làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc?
“Tôi cũng không có làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc!” Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu một cái, vội nói.
Trần Mạn Hồng bình tĩnh, nghiêm mặt nhìn bộ dáng căng thẳng của Đường Khả Hinh, nghĩ tới vết sẹo bên má trái của cô được che giấu trong mái tóc ngắn đen nhánh, liền không lên tiếng nữa, đưa hợp đồng cho cô, nói: “Cầm lấy! Sau này làm tốt cho tôi! Chúc mừng cô!”
Đường Khả Hinh nở nụ cười nói với Trần Mạn Hồng: “Quản lý, tôi thật sự vô cùng cảm ơn cô đã chăm sóc tôi…. Tôi….”
“Được rồi, bây giờ cô đã là nhân viên chính thực của nhà hàng chúng ta, cầm tiền lương phó trưởng kíp, không nên nói lời kích động nữa!” Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy không muốn nói nữa nhưng nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc quần áo này khác với thường ngày, mái tóc kia…cô nghiêng mặt nhìn tóc của Khả Hinh đã gần chạm vai rồi, liền nói với cô: “Khách sạn chúng ta không có quy định kiểu tóc của nhân viên như thế nào, nếu như qua vai phải buộc lại, búi cao, nếu không qua vai thì phải cắt ngắn đến gò má! Tóc của cô… Nếu như có thể thì cắt một chút đi. Ngày mai sẽ phải chính thức nhận chức rồi! Nên chú ý chăm sóc hình tượng!”
Đường Khả Hinh hiểu ý của Trần Mạn Hồng, có chút sợ hãi cúi thấp đầu, theo bản năng vươn tay khẽ vuốt ve má trái của mình, dịu dàng nói: “Tôi biết rồi…”
Ngày hè thật sự rất nóng, ánh mặt trời chiếu xuống rất nóng!
Người đi trên đường, đi tới đi lui cũng cảm thấy hơi nóng hừng hực trên người bọn họ, thậm chí nhìn thấy có vài người mồ hôi chảy đầy mặt.
Đường Khả Hinh che cây dù màu xanh dương, lau mồ hôi trên trán, đi tới một tiệm tạo mẫu, nhìn thấy tiệm tạo mẫu cao cấp trước mặt đã mở cửa, có không ít các cô gái nổi tiếng sang trọng ở bên trong trang điểm cho mình, thỉnh thoảng nhìn thấy khuôn mặt các ngôi sao thoáng qua tủ kính, những nhà tạo mẫu với hình tượng hết sức mới đẹp mắt, cùng mặc áo sơ mi màu trắng bó sát người, quần thường màu đen, bận rộn trong ngoài, chỉ không nhìn thấy bóng dáng kia…
Đường Khả Hinh che dù, có chút thấp thỏm bước lên trước một bước, muốn đi đến gần bên tủ kính trong suốt nhìn tìm người quen…
Một khăn tay màu xanh nhạt kẻ ô đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giọng nói đầy từ tính vang lên: “Thời tiết nóng ra nhiều mồ hôi như vậy, đến tìm ai?”
Đường Khả Hinh sửng sốt, xoay người nhìn thấy Tô Thụy Kỳ mặc sơ mi trắng sọc đen, quần thường màu đen, rất phong độ đứng dưới trời nắng, vẻ mặt tươi cười nhìn mình…