Tiêu Yên lạnh lùng đứng trong mưa, theo âm thanh rào rào trong khu rừng, nhìn về phía người phụ nữ kia mỉm cười nói: "Sau khi muốn đâm người xong, cô chạy chiếc xe Ferrari về phía sau công viên, muốn để lại một hình ảnh nhưng thật ra lại vô cùng thông minh, đi qua một tòa nhà cũ không ai quét tước, lá cây phủ kín đường, sau đó chạy như bay xuống hồ, rồi một mình cô bơi lên từ dưới nước! Hồ nước kia là nơi sâu nhất, cô lại sai người quét sạch lá cây trên đường hủy đi mọi dấu vết. Sau đó thừa dịp thời gian cảnh sát điều tra, đêm đó lập tức bí mật sai người kéo thân xe lên, lại xâm nhập vào hệ thống camera của công viên, không ngừng phát đi phát lại một hình ảnh, bí mật mang xe đi, làm như thể thần không biết quỷ không hay! Thế nhưng lưới trời lồng lộng, làm sao thoát được! Cô cư nhiên đã quên một việc! Cô có biết điều gì đã tố cáo cô không? !"
Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu hồng đưa tay vuốt mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, mở lớn con mắt nhìn trừng trừng vào Tiêu Yên.
Tiêu Yên mỉm cười nhìn về phía người phụ nữ kia, nói; "Con cá nhỏ trong hồ! !"
Hai mắt người phụ nữ kia cường liệt lóe ra.
Tiêu Yên đứng yên tại chỗ, tay cầm súng lục màu đen, dáng vẻ muốn bóp cò, mới lặng lẽ nhìn về phía người phụ nữ đang nằm dưới đất cười nói: "Xe của cô ở trong hồ, tuy khóa xăng, nhưng thân xe làm bằng kim loại nặng tích dầu, bị con cá nuốt vào trong bụng, vài ngày sau liền chết! ! Buổi chiều ngày hôm qua, chúng tôi đã đem con cá này về để xét nghiệm, rốt cuộc phát hiện thân cá nhiễm kim loại nặng, nguyên nhân chính là vì chiếc Ferrari kia, cho nên không bao lâu sau, chúng tôi liền xuống hồ quả nhiên phát hiện ra dưới đáy hồ quả thật có dấu vết của chiếc xe! ! Xác thực suy nghĩ cùng phỏng đoán của chúng tôi là đúng."
Người phụ nữ kia phẫn nộ nhìn cô.
"Người thất tình! Cô muốn làm gì?" Tiêu yên nóixong liền biến sắc, tức khắc nâng súng lục, nhắm ngay vào người phụ nữ kia muốn nổ súng ————
Người phụ nữ kia trong nháy mắt hai tay chống lên mặt đất, lấy tốc độ nhanh như tia chớp, lao lên đá rơi súng lục trên tay Tiêu Yên, giơ tay túm lấy cổ cô muốn bóp cổ. Tiêu Yên nhanh chóng cúi người xuống, sử dụng bát quái chưởng, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, nắm lấy một bên chân của người phụ nữ kia, trong nháy mắt tức giận muốn bẻ gãy, người phụ nữ kia cũng lấy hai tay chống lên mặt đất, xoay tròn cực nhanh, thành công thoát khỏi hai tay Tiêu Yên, lại nhanh chóng vung chân lên đạp vào người cô mấy phát.
"Nôi y bên trong của cô đỏ chót. Chói mắt! !" Tiêu yên không nói hai lời, cả người giống như chim ưng, đạp đất nhảy dựng lên thân cây, người phụ nữ kia trong nháy mắt như con mèo trèo lên cây, vung lên thanh đao cầm trong tay, đâm về phía Tiêu Yên, Tiêu Yên đứng trên ngọn cây giống như trăng rằm, xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống, vươn tay lập tức nắm lấy mái tóc dài của người phụ nữ kia, kéo cô ta xuống.
"A ——————" Người phụ nữ kia kêu lên một tiếng, thân thể bị Tiêu Yên kéo xuống, đập mạnh trên mặt đất.
Tiêu Yên trong nháy mắt vung lên một quyền, đập một phát vào ngực cô ta. Người phụ nữ kia lạ vung lên đôi chân dài, đá vào phía sau lưng cô.
Tiêu Yên ngã xuống, tay chống lên mặt đất, khóe miệng phun ra ít máu trừng trừng nhìn người phụ nữ trước mặt, lại nhanh chóng vung lên mấy nắm đấm, sau đó xoay người chạy đi.
***Hai bên đường! !
Những thuộc hạ đắc lực của Lãnh Mặc Hàn đang giao đấu cùng mấy người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc, một người trong số đó nhanh chóng mở cửa chiếc xe con chứa Tần Vĩ Nghiệp ra, từng đợt mạnh mẽ vọt tới bên mấy cây ngô đồng bên kia.
Một thân ảnh màu đen đập mạnh lên lưng Giang Thành, cột sống anh như vỡ vụn, sắc mặt nhíu lại, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Người đàn ông cầm đầu kia giống như ma quỷ, lắc mình phi đến, dồn hết sức vung lên một nắm đấm nặng nghìn cân, hướng đến lồng ngực Giang Thành đấm một phát, một thân ảnh màu đen khác nhanh chóng kéo cơ thể Giang Thành ra, bỗng nhiên cũng vung ra một nắm tay mạnh mẽ đấm tới nắm đấm kia.
Phịch một tiếng! Hai nắm tay ra đòn nghiêm trọng gặp nhau, cuối cùng vì lực đạo đều mạnh mẽ có thể dời núi lấp biển, cả hai người đồng thời lùi về phía sau mấy bước.
Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía người trước mặt.
Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng đứng đằng trước cây ngô đồng, đón những giọt mưa lớn, thấm ướt cả khuôn mặt, lại trừng lớn hai con mắt nóng rực đầy sát khí nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
"Ngươi bị thương..." Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc, trên người cũng mặc bộ âu phục màu bạc, đứng trong mưa, lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn kiên nghị, lộ ra sát khí, hai mắt híp lại, nắm chặt nắm tay, sâu xa nói: "Nếu như tôi không bị thương, cậu không chịu nổi một quyền của tôi..."
"... ..." Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc liếc anh một cái, cảm giác được thuộc hạ phía sau mình cũng đang giao đấu kịch liệt, hắn nhanh chóng vung nắm tay lao đi trong làn mưa, mạnh mẽ đấm về phía Lãnh Mặc Hàn. Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nghiêng người, tránh thoát nắm tay của hắn, trong nháy mắt giống như tia chớp, vung tay đấm mạnh vào lồng ngực của hắn, tay nắm chặt lại, lại tiếp tục đấm thêm một cú đấm vào ngực hắn.!
Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc lùi về phía sau hai bước, lại thong thả thủ thế trước mặt Lãnh Mặc hàn, sẵn sàng tiếp tục giao đấu.
Lãnh Mặc Hàn chỉ nắm chặt nắm tay, cảm giác lồng ngực của mình đau đớn như bị xé rách, vết thương bị rách, máu chảy ra nhưng anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Như một mũi tên ! Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc nhanh chóng sử dụng các chiêu thức vô cùng linh hoạt, trực tiếp công kích vào lồng ngực Lãnh Mặc Hàn, hai tay Lãnh Mặc Hàn mạnh mẽ đè cánh tay của hắn xuống, lại nhanh nhẹn sử dụng bàn tay mình giống như con rắn nắm chặt hai bàn tay hắn lôi đến trước mặt mình, dùng trán mình đập vỡ chiếc mặt nạ trên mặt hắn, hai cái trán gặp nhau, máu tươi liền chảy ra.
Lãnh Mặc Hàn lại thuận thế, nhân lúc người kia còn choáng váng, lại đấm mạnh vào lồng ngực của hắn một phát.
Mười người đeo mặt nạ màu bạc đồng thời lao đến, muốn tập kích Lãnh Mặc Hàn!
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng vung nắm đấm, bang bang bang bang bang bang lấy tốc độ như tia chớp, liên tục đấm vào mặt mấy người kia. Mấy người kia tiếp tục phi người đến nhanh chóng giao đấu cùng Lãnh Mặc Hàn. Mỹ Linh cùng Tiêu Yên kiềm chế người phụ nữ kia, đồng thời chạy như bay đến vọt vào trong xe, lôi Tần Vĩ Nghiệp ra, ai ngờ Mỹ Linh vừa tiến vào trong xe, người phụ nữ kia nhanh chóng lôi tóc Mỹ Linh trở lại, ép cơ thể cô ngã ngửa về phía sau. Mỹ Linh đau đến quát to một tiếng, bỗng nhiên quay người nhảy dựng lên, xoay một vòng tròn, đạp một phát thật mạnh vào lưng cô ta! !
Người phụ nữ kia cảm thấy sẽ đập phải cửa xe bên kia, thuận thế chui vào trong xe, trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn nghiêng người, nắm chặt cánh tay cô ta lôi ra ném trên mặt đất. Người đàn ông đeo mặt nạ cũng kéo Mỹ Linh, vung lên con dao kề vào cổ cô, sau đó Tiêu Yên chạy đến đạp mạnh vào người hắn ta một cước, Mỹ Linh nhờ thế mau chóng thoát thân, lao vào bên trong xe, lôi khởi Tần Vĩ Nghiệp ra! !
Người phụ nữ kia hai tay nặng nề chống lên mặt đất, đôi chân quấn chặt lấy chân Mỹ Linh, bỗng nhiên kéo một phát, ép cô ngã xuống đất. Tiêu Yên lại phi tới, dung chân hướng tới thân thể cô ta đạp một phát.
Người phụ nữ buông Tần Vĩ Nghiệp ra, xuay người tránh một đạp kia, vô số người đàn ông đeo mặt nạ trong nháy mắt từ phía trước lao tới, Giang Thành dẫn mọi người cũng nhanh chóng tiến lên. Lãnh Mặc Hàn cùng người đàn ông đeo mặt nạ cùng nhau nhảy lên nóc xe, thân thủ nhanh nhẹn giao đấu, Lãnh Mặc Hàn từng bước ép sát, người đàn ông đeo mặt nạ từng bước lùi về phía sau, từ chiếc xe đầu tiên cho tới chiếc xe cuối cùng.
"Nha ——————" Lãnh Mặc Hàn không muốn lãng phí thời gian, nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt vung tới đấm mạnh vào ngực tên đàn ông kia.
Người đàn ông đeo mặt nạ kia không chịu nổi lực này, cả người ngã xuống thân xe, lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu to.
Mấy chiếc xe đua màu đen chạy như bay đến.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail :
[email protected] Tất cả cửa xe đồng thời mở ra, sáu người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen, cầm côn để ngang tay lái, đi đôi giày cao gót cao hơn mười cen ti mét, đôi chân thon gọn đứng lên, mưa đã tạm dừng, đón trận gió lớn, nâng súng máy trong tay hướng về phía người áo đen điên cuồng nổ súng, bang bang bang .. những viên đạn thi nhau lao đi.
Mỹ Linh cùng Tiêu Yên tránh đạn, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mấy chiếc Mercedes đang tới, cô tức giận, con ngươi trừng lớn kêu to: "Lại tới? Tôi đánh chết các người! !"
Cô không nói hai lời, tiếp nhận súng lục từ trong tay Giang Thành đang bị thương giao cho cô, lập tức đứng lên, lấy hết thực lực của mình, híp mắt nhắm ngay chiếc xe đua dẫn đầu, kêu to: "Tôi đánh chết mấy người! !"
Nói xong, cô như mũi tên chạy tới bắn bị thương hai bả vai một người phụ nữ trong đó, máu tươi chảy ra, cô không thèm đếm xỉa đến, kêu lên một tiếng, tay bóp cò súng, một viên đạn lao thẳng ra ngoài, trong nháy mắt bắn trúng đầu xe đua, phịch một tiếng, thân xe lung lay, mấy chiếc xe khác vì tránh né chiếc xe dẫn đầu, lại đạp ga thật mạnh phi nhanh đến, bấm còi loạn xạ, những viên đạn vẫn bang bang bay ra.
Mỹ Linh, Tiêu Yên cùng Giang Thành bọn họ tung người tránh được làn đạn, Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt đứng giữa đường, cầm lên cây súng lục, bang bang bang bang nổ súng, liện lục trúng ba chiếc xe, Mỹ Linh cũng cầm súng lên, tức giận nói: "Có loại đánh nhau như vậy sao? Một người rồi lại một người! ! Bọn họ là con kiến sao? Giết mãi không hết! !"
Lời vừa mới dứt, phía trước lại bỗng nhiên xuất hiện hơn mười chiếc xe, mỗi người phụ nữ trong đó tay cầm sung, lại nghiêng người nổ súng về phía này.
Lãnh Mặc Hàn tức giận con ngươi trừng lớn, anh cảm thấy không công bằng, nhưng trong nháy mắt lại cầm súng lên, nhắm ngay tới ba chiếc xe đi đầu, nổ súng , mấy viên đạn kia lao tới đầu một chiếc xe, hai chiếc xe, rồi ba chiếc xe, đồng thời va chạm vào nhau mà nổ mạnh.
Mấy người phụ nữ trong mấy chiếc xe còn lại, nhanh chóng lái tới, người phụ nữ đứng trên thân xe, lại nổ súng bang bang bang bang, những viên đạn lao đi, thẳng phía trước mà đến.
Mỹ Linh cùng Tiêu Yên lại nhảy lên tránh đạn, nhìn thấy Giang Thành bị bắn trúng, lại nghe được từ trên đỉnh núi một đoàn xe việt dã đang tới, rất nhiều xe việt dã màu đen từ khắp phía lái tới, cùng hướng tới đường Thanh Đồng này. Mấy chiếc xe rất nhanh đã xuống núi, phịch một tiếng đụng phải mấy chiếc xe đua ở giữa đường, gió thổi nhẹ, Hứa Mặc, Hi Thần đồng thời nhảy ra, nâng súng lên, bang bang hướng về mấy chiếc xe mà bắn tới, nổ súng cực nhanh.
Những tiếng nổ từ xa ầm ầm vang lên.
Lãnh Mặc Hàn vừa cùng mấy người đeo mặt nạ bạc giao đấu, nghe thấy âm thanh này lập tức xoay người, nhìn thấy chủ tịch Hàn phái người đến đây, hai tròng mắt của anh lóe ra tia cảm kích mà lóe lên mãnh liệt, lại tiếp tục giao đấu cùng mấy tên đeo mặt nạ bạc, kêu to: "Mỹ Linh! ! Mang Tần Vĩ Nghiệp đi cho tôi! !"
"Vâng! !" Tiêu Yên cùng Mỹ Linh nhanh chóng lôi Tần Vĩ Nghiệp rời khỏi! !
Thủ hạ đắc lực nhất của chủ tịch hàn, Hi Thần, tay chống lên thân xe, trong nháy mắt bay vọt lên, hướng tới người phụ nữ đang cầm súng đứng trong xe kia đạp một phát, không đợi người phụ nữ kia kịp nhảy xuống, lại hướng tới ngực của cô ta đạp một phát nữa.
Hứa Mặc cùng Nhậm Phong giống như ma quỷ, trong nháy mắt tung người nhảy dựng lên, thân thủ cực nhanh đấm vào ngực mấy người phụ nữ kia, gầm nhẹ: "Đừng ép tôi phải rat ay với phụ nữ! ! Phó tổng Lãnh, mong anh nghỉ ngơi thật tốt, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi!"
Lãnh Mặc Hàn chịu đựng vết thương đứng một bên, nặng nề thở dốc, nuốt khan noi cổ họng, di động chợt vang lên, anh cầm điện thoại lên, kêu một tiếng.
"Lão đại! !" Âm thanh lo lắng của Thanh Bình nhanh chóng truyền đến: "Tổng giám đốc Trang đang bị theo dõi ở bên kia!"
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe! !