Bác Dịch chậm chạp ngẩng đầu lên, kích động nhìn về phía ủy viên Trương! !
Ủy viên Trương thật sâu nhìn về phía Bác Dịch, nghiêm túc mà khẳng định nói: "Cậu chính là đứa bé Bác tiên sinh cùng Bác phu nhân lưu lại năm đó! ?"
Hai mắt của Bác Dịch lóe ra ánh sáng mũi nhọn, nhìn về phía ông, mang theo một chút đau thương gật đầu!
"Tốt! !" Hai mắt của Ủy viên Trương mãnh liệt lưu chuyển, lại quay người nhìn về phía bầu trời mưa gió âm u kia, còn có sấm sét vang dội, cả người thân thể đột nhiên dâng lên chút mênh mông, sâu kín nói: "Như vậy, tôi liền một thân một mình, công khai chân tướng bí mật của bình rượu này! ! Gánh chịu trách nhiệm tôi ngụy tạo chứng cứ năm đó! Để cho dây thừng pháp luật trói lại! Các ngươi gần đây, luôn tìm kiếm, hành động như vậy, tôi cũng nên một mình gánh chịu rồi !"
"Không! !" Đường Khả Hinh liền đau lòng cùng khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ủy viên Trương, nói: " Chú Trương! ! Con xin chú giúp chúng con, cũng không phải muốn chú đi làm chuyện này a! !"
Vẻ mặt của Ủy viên Trương có chút nặng nề nở nụ cười, nhìn về phía cô gái đơn thuần này.
"Đúng vậy!" Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng đồng thời đứng dậy, khẩn trương nhìn về phía ủy viên Trương nói: "Mấy chục năm qua, ngài vẫn luôn che chở cho Hoàn Cầu của chúng tôi! ! Bảo vệ hai người lãnh đạo tập đoàn chúng tôi, thậm chí hy sinh người nhà của mình cùng con đường làm quan của mình! Hôm nay chúng tôi sao có thể để ngài đi mạo hiểm như vậy? Ngài có chiến tích nhiều năm, ngàn vạn lần không được vì Hoàn Cầu cảu chúng tôi, mà xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì! Hoàn Cầu của chúng tôi chỉ là tập đoàn nho nhỏ, gánh vác không nổi a!"
Ủy viên Trương nghe lời này, cũng có chút nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Là một người lãnh đạo, chuyện thứ nhất, không phải là gánh vác sao? Huống chi, năm đó đúng là tôi không thể khống chế những âm mưu, vì cứu Tưởng Trang gia các người, mới ngụy tạo chứng cớ! Rất nhiều chuyện đều là người đang làm, trời đang nhìn! Nên tôi muốn gánh chịu trách nhiệm, một phần tôi chia ra cũng không phải ít! Càng không cần phải nói, có thể bảo vệ an toàn cho những đứa bé kia! Tương lại mỗii người đều có thể làm nên chuyện lớn, chính trị nước ta đang phát triển, nhân tài phía sau không thiếu một mình tôi!"
"Không! !" hai mắt của Đường Khả Hinh rưng rưng đứng lên, đi tới trước mặt ủy viên Trương, nghẹn ngào nức nở nói: "Chú Trương! Chú không thể làm như vậy! ! Ngàn vạn lần không thể làm như vậy! Nếu như chú như vậy, cả đời chúng con sẽ mãi đau lòng và áy náy? Mấy chục năm chú vì Hoàn Cầu mất vợ mất con, vật trên tay chú con biết, đó là dì tặng cho chú, nhưng chú vẫn luôn mang theo. . . . . . Chú là một người trọng tình nghĩa như vậy, ngàn vạn lần không thể vì chúng ta, đi gánh chịu đây tất cả! !"
Ủy viên Trương nghe lời này, nhìn về phía Đường Khả Hinh hiểu chuyện đáng yêu như thế đứng ở trước mặt của mình, giống như con gái mình, nước mắt chảy xuống, lo lắng cho mình, ông khẽ nhếch môi, cuối cùng vươn tay, khẽ đặt trên đầu cô gái nhỏ này, tình cảm nói: "Nếu như Xảo Xảo không chết, đoán chừng là cũng lớn bằng con rồi. . . . . ."
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn về phía ủy viên Trương.
Hai mắt của Ủy viên Trương nhẹ lưu chuyển chút đau lòng, để tay ở trên đầu cô, nặng nề thở dài, mới chậm chập nói: “Ngày ấy khi Xảo Xảo rời đi, vừa lúc là sinh nhật của con bé, mang theo cặp sách, lúc ra cửa nói đau chân, muốn cho tài xế đưa tiễn con bé, khi đó chú không có đồng ý, nói với nó, đi đến trường, không được lấy cớ. Con bé chính là ra cửa như vậy, sau khi ra ngoài, liền chưa từng trở về. . . . . . Chú nghe người đi đường nói, lúc Xảo Xảo nằm ở lối đi bộ, trên người bay đi rất nhiều bươm buớm, sau lại chú mới biết, con bé nói mỗi khi đứa bé ra đời một ngày kia, là một ngày mẹ đau nhất, cho nên nó len lén bắt rất nhiều bươm buớm, tính để ở trong bình làm quà tặng sinh nhật của mẹ. . . . . . Nhưng mẹ của bé còn chưa kịp thấy bươm buớm xinh đẹp này, cũng đã xảy ra chuyện ở trên con đường khác. . . . . ."
Cơ thể của Đường Khả Hinh chấn động, nước mắt đau thương chảy xuống, nhìn về phía ủy viên Trương. . . . . .
Tâm của mọi người cũng nặng nề nhìn về phía ủy viên Trương.
Ủy viên Trương nhíu chặt mi tâm, hai mắt có chút tối tăm cùng đau lòng, nói: "Đối với quan chức như chúng tôi, người đã chết, xa xa không có quan trọng so với người còn sông. . . . . . Chúng tôi có thể để cho một oan hồn, tạm thời đặt ở trong khe hở thời gian, nhưng không có nghĩa là họ có thể bình an vô sự lên thiên đường đâu! Muốn làm một người tốt cũng không dễ dàng, muốn làm có một người tốt gánh vác mọi chuyện, càng khó hơn! ! Mọi người đều là người sống, chuyện kế tiếp, để lại cho tôi xử lý!Hãy sống thật tốt! Tôi sẽ giải quyết chuyện này! ! Tin tưởng tôi!"
"Không! !" Đường Khả Hinh vội vàng khóc lênlắc đầu! !
Lúc này Trang Hạo Nhiên cũng nói lên ý kiến của mình: "Thật ra thì chuyện cũng không phải khó giải quyết như vậy! Tôi biết rõ ủy viên Trương băn khoăn là khi vạch trần rượu đỏ, mặc dù vạch trần bằng cách nào, Hoàn Cầu cũng không thoát khỏi quan hệ! ! Nhưng là chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta gánh chịu là được! Không có bí mật gì, có thể giữ lại cả đời! Hoàn Cầu cũng không thể bị những bí mật này kiềm chế cả đời! Chuyện đã đến nước này rồi, ngóc đầu trở lại, cũng không phải là chuyện đánh sợ!"
"Đúng! !" Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm chạp đứng dậy, cả người kịch liệt tức giận nói: "Không ai có thể nắm giữ một tập đoàn vĩnh viễn huy hoàng! Coi như ủy viên Trương ngài ra mặt, nỗ lực bảo vệ chúng ta, Hoàn Cầu cũng không thoát khỏi liên quan! ! Chúng ta liền nghĩ cách, đem chân tướng sự việc này truyền cho đời sau! Chúng ta nghênh đón làn sóng thẳng lên! Mặc kệ có yêu ma qur quái gì, có lẽ có âm mưu ám toán! Chúng ta trực tiếp đối mặt! Liền nhìn xem đến cùng, bọn họ thật sự có khả năng này hay không! Vốn quan trọng nhất trong cuộc sống là cảm ơn cùng phản đối! !"
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ cũng đồng thời gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đây là chuyện của Hoàn Cầu! !Nên để cho chúng tôi tự giải quyết đi! Năm đó tâm nguyện mà ông Tưởng không thể hoàn thành, chúng tôi tới thay ông hoàn thành! Nếu có chuyện gì, chúng tôi cũng tiếp nhận!"
Ủy viên Trương trầm mặt nhìn về phía bọn họ, hơi lộ ra chút nghiêm túc cùng kiên trì nói: "Đây không phải là chuyện riêng của 4 người các anh! ! Đây là tập đoàn người! Đây là chuyện 300 công nhân viên trong Hoàn Cầu! Nếu như mọi người rơi đài, cũng sẽ bị người có tâm tư khác thừa cơ, lũng đoạn nhiều công ty! Tôi và Thủ tướng chính là muốn ngăn lại chuyện này, mới một đường giúp đỡ các ngươi đi tới hôm nay! !Anh cho rằng, chúng tôi nhiều người bảo vệ cửa một tập đoàn như vậy, chỉ là ý nghĩ nhất thời nông nổi sao?"
"Ủy viên Trương!" Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ kịch liệt nhìn về phía ông.
Ủy viên Trương tiếp tục trầm mặc nhìn bọn họ, nghiêm túc cùng trịnh trọng nói: "Hiện tại quan trọng nhất, chính là trước giữ được Hoàn Cầu! Nhiều tập đoàn khác đang chuẩn bị thừa dịp thị trường chứng khoán của tập đoàn mấy người rung chuyển, sẽ có hành động. Tôi với Thủ tướng càng lo lắng hơn! Lúc này, trước hết nên tìm ra một số nhân tài! Huống chi, đây là chuyện của chúng tôi, cùng các anh không có bất cứ quan hệ gì! Để tôi ra mặt, đây là lựa chọn tốt nhất! !"
"Ủy viên Trương! !" Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ nặng nề kêu ông! !
Ủy viên Trương cũng không có nói nữa, mà là cùng thư ký, xoay người muốn rời khỏi thư phòng. . . . . .
"Còn có một cách! !" Một giọng nói ngọt lịm dịu dàng truyền đến, quét qua không khí nặng nề cùng ngưng trọng này.
Ủy viên Trương cùng mọi người cùng nhau quay người lại, nhìn về phía cô.
Cả người của Đường Khả Hinh duyên dáng yêu kiều như vậy, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, nhìn về phía mọi người, nhanh chóng nói: "Tôi có một biện pháp! ! Có thể giải quyết tốt đẹp chuyện này! !"
Mọi người đều giật mình nhìn về phía cô.
Ủy viên Trương thì càng không tin, nghi ngờ nhìn về phía cô gái trước mặt, nói: "Con không cần lại nói với chú, con một thân một mình mở chai rượu đỏ này ra, nói ra chân tướng, sau đó sẽ làm một việc ngốc nghếch đem bình rượu này uống sạch! Chú nói cho con biết chân tướng, nhưng không có nghĩ đến, con lại có hành động như vậy! Ngày đó sau khi biết con rơi xuống biển, cũng rất khiếp sợ cùng tức giận! Ba con thật vất vả mới có người con gái tốt hiểu chuyện và đáng kiêu ngạo như con, đang ở tuổi thanh xuân tốt đẹp, lại đi gách vác chuyện này sao!"
Trang Hạo Nhiên cùng mọi người cũng rất sốt ruột mà nghi ngờ nhìn về phía cô.
"Không phải! !" Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn về phía ủy viên Trương, vẻ mặt vô cùng kiên định, nắm chặt quả đấm nói: "Con thật sự có một cách! ! Năm ngày sau, chính là cuộc so tài của các học trò của chuyên gia rượu! ! Vào thời điểm đó, tập trung rất nhiều ký giả cùng tuyển thủ trong và ngoài nước! Chính là toàn thế giới chú ý tới! ! Mà tranh tài, tổng cộng có ba vòng! Vòng thứ nhất thi viết! ! Vòng thứ bịt mắt chọn rượu! ! Vòng thứ ba rót rượu! ! Nếu như con có thể thuận lợi tiến vào vòng tranh tài thứ 3, theo như quy định so tài, con hoàn toàn có tư cách, chọn lựa rượu đỏ thích hợp với con! Vào thời điểm kia con sẽ có thể ở trước mắt người đời mở chai rượu đỏ này ra!"
"Em điên hả?" Trang Hạo Nhiên đi tới trước mặt cô, rống giận: "Vậy em sẽ làm sao?"
Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Đến lúc đó em sẽ lấy thân phận tham gia tranh tài rượu đỏ! !Em không phải người của Hoàn Cầu ! Cho nên em mở, tất cả mọi người không có việc gì! !"
"Vậy còn em!" Trang Hạo Nhiên lần nữa kích động nhìn về phía cô, gầm lên: "Nếu em xảy ra chuyện, thì anh biết sao hả! ! ?"
"Em không có việc gì! !" Đường Khả Hinh vội vàng mà lo lắng nhìn về phía anh nói: "Anh không hiểu rõ quy định của cuộc so tài! ! Không tin anh hỏi Bác Dịch xem! !"
Lúc này Bác Dịch, ngồi ở ghế sa lon, nhìn mọi người nhìn về phía mình, hai mắt của anh mãnh liệt lóe lên, mới khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy! Vòng rót rượu cuối cùng, đều là do hiệp hội ruợu đỏ thế giới, chọn lựa ra rượu đỏ, bỏ vào tủ lạnh, lại đưa đến bàn đấu, cho nên chỉ cần chai rượu đỏ trăm năm này, do hiệp hội rượu đỏ thế giới tuyển chọn rồi quyết định, cuối cùng bỏ vào tủ lạnh niêm phong cất vào kho, như vậy Hoàn Cầu sẽ không đóng! Mà lần này lựa chọn rượu đỏ, toàn bộ do người có kinh nghiệm ttrong giới rượu, trước mặt rất nhiều truyền thông, công khai chọn lựa, không ai có thể ăn gian, ai cũng không làm gì được! Cho nên mặc dù Khả Hinh tiến vào trận chung kết cuối cùng thì nhắm mắt chọ đại ngay rượu đỏ, cho nên dù ai chọn trúng một ít bình, cùng cô quả thật không có quan hệ! Cũng không có quan hệ với Hoàn Cầu!"
"Không được! !" Trang Hạo Nhiên vẫn là nghe một trận kinh hãi và giật mìn! !
"Đây là biện pháp duy nhất! ! Duy nhất để cho bọn họ xuống đài! !" Đường Khả Hinh tính toán, gấp gáp nói: "Khi đó, toàn bộ thế giới đanh trực tiếp xem, tất cả ống kính cũng sẽ quay chính xác chai rượu đỏkia! Bọn họ không thể nào không nhận ra chai rượu đỏ này, cũng không thể nào để cho em mở chai rượu đỏ này! ! Nếu chuyện này, vạch trần quan trọng hơn giấu giếm! Liền để cho bọn họ tự xuống đây đi! Giúp đỡ mọi người! ! Chờ đợi một thời gian, ủy viên Trương sẽ từ từ tính sổ với bọn họ! !"
Lúc này Ủy viên Trương, hai mắt mãnh liệt lóe lên! !
"Khả Hinh! !"Hai tay của Trang Hạo Nhiên nặng nề cầm bả vai của cô, hai mắt lóe lên ánh nước, đau lòng nói: "Em làm như vậy, có nghĩ tới anh hay không! !Em quyết định như vậy, đồng nghĩa với việc bây giờ chia tay với anh! !"
"Nếu như em không làm như vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh khóc lên, thâm tình nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nước mắt từng dòng chảy xuống nói: “Nếu như em không làm như vậy, em sẽ mỗi ngày mỗi ngày chia tay anh! Vừa rồi em ngồi ở trên máy bay trực thăng, nhìn một mình anh cầm rượu đỏ, nhắm ngay mưa đạn! ! Lòng em đau lắm, nhưng cũng vì anh mà kiêu ngạo! Em vẫn rất khát vọng có thể đi nhanh một chút, đi tới bên cạnh của anh, cùng anh trải qua một ít mưa gió! ! Hôm nay rốt cuộc em đã có cơ hội rồi, làm dù che mưa cho anh, vì anh, vì Hoàn Cầu mà làm một chút việc! !Anh coi như là vì hoàn thành một mơ ước trong cuộc đời của em đi! !Em yêu anh! !em yêu anh, em yêu anh, Trang Hạo Nhiên! ! Anh không thể hiểu, em có thể làm một chuyện vì anh, là hạnh phúc cỡ nào! ! Em không có chuyện gì! !Em nhất định không có chuyện gì! !"
Trái tim của Trang Hạo Nhiên đau đến giống như bị xé rách, trên mặt co quắp khổ sở, còn là rơi nước mắt, lắc đầu! !
Giờ phút này, trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất đau tiến lên, nhìn về phía cô vội vàng nói: "Cách này có thể được! Nhưng không nhất định phải là em!"
"Không ai so với em càng yêu rượu đỏ hơn!" Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt như suối trào, nói: "Không có ai, so với em càng hiểu chai rượu đỏ này! Nó làm bạn với em ba năm, cùng vượt qua gian nan nhất trong đời của ba năm! Em thường xuyên nói chuyện trên trời dưới đất với nó, nhớ thế này này, nhớ tất cả, em đã bảo vệ nó ba năm, nếu như chấp nhận hứa hẹn kia, thì đời đời kiếp kiếp bảo vệ nó—"
"Hạo Nhiên! !" Đường Khả Hinh vội vã đưa hai tay ra, nhẹ chạm vào hai bên mặt anh, lại khóc nói: "Em không có việc gì! Thật sự là không sẽ có việc đâu! Nếu cứ như vậy, sẽ khiến em lo sợ và lạnh lẽo, sợ anh gặp chuyện không may tùy thời rời khỏi em, sẽ để cho một mình em nghênh đón sóng gió! ! Chúng ta cùng nhau, vì Hoàn Cầu, cùng nhau sống chết đi! Em không sợ chết! Bởi vì có anh yêu anh, em thật sự rất thỏa mãn! !Em đã thật hạnh phúc! Anh yêu em như vậy, mỗi một khắc đều là vĩnh hằng! em yêu anh . . . . . em yêu anh . . . . . em yêu anh. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên đau khổ nức nở rơi nước mắt không nói nên lời, chỉ là đau lòng run rẩy bưng mặt của cô, yêu thương sâu đậm nhìn cô gái trước mặt. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng rơi nước mắt khổ sở nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Anh hiểu em mà có đúng hay không? Anh hiểu em thật xin lỗi? Chúng ta cùng nhau học xong dâng hiến, chúng ta cùng nhau hiểu được tất cả tâm bồ đề kia, anh nên hiểu giờ khắc này, em có thể dâng hiến, em rất hạnh phúc! Cho một cơ hội, để em trả anh một chút yêu thương đi! Em rất khát trong đời có thể làm một chuyện oanh oanh liệt liệt yêu anh một lần!"
Trang Hạo Nhiên vẫn đau khổ ôm chặt khuôn mặt cô, cúi đầu xuống, hai mắt run rẩy cùng đau lòng rơi nước mắt, nhưng vẫn là lắc đầu mà nói: "Không được! !Anh không thể để cho em gặp chuyện không may! Không được! !"
"Hạo Nhiên! Em biết rõ, nếu như em gặp chuyện không may, anh cũng không sống nổi, cho nên em là anh, cũng nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, thuận lợi tiến vào trận chung kết! em sẽ không có chuyện gì, anh yên tâm!" Đường Khả Hinh lại khóc đau khổ cầu xin anh! !
"Khả Hinh!" Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người cũng đau lòng nhìn về phía cô. ". . . . . . . . . . . ."
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail :
[email protected]Ủy viên Trương dừng lại một lúc lâu, nhìn về phía Đường Khả Hinh kiên quyết như vậy, hai mắt ông chợt lóe, cuối cùng nói: "Cái này vẫn có thể xem là một cách! Vừa có thể giữ được Hoàn Cầu, càng có thể để mọi người an toàn! Ở thời gian Khả Hinh so tài rượu đỏ này, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho con bé! Hơn nữa cho tôi thời gian, tôi sẽ khiến bọn họ thấy giải thi đấu trong rượu, sau đó tự mình xuống đài! Không cách nào tham gia tuyển! Trả lại cho các ngươi một Hoàn Cầu có tương lai tươi sáng! Trả lại cho các ngươi cuộc sống an toàn! !"
Trang Hạo Nhiên ôm chặt Khả Hinh, sợ run nhìn về phía ủy viên Trương, đôi tay ôm chặt hông của cô, vẫn đang do dự!
Đường Khả Hinh cũng vừa kích động khóc cười nhìn ủy viên Trương! !
Ủy viên Trương lần nữa khẳng định nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt lóe lên qua ánh sáng sắc bén như người lãnh đạo, cam kết cũng khẳng định nói: "Tin tưởng tôi! !Con bé là con gái của Chí Long, cũng giống như con gái của tôi! !Tôi sẽ không để cho con gái của tôi lại xảy ra chuyện! Nếu như các ngươi xác định trái tim đối phương, như vậy khi con bé ở vòng tranh tài cuối cùng, cậu lợi dụng thân phận tổng giám đốc đi cùng con bé dâng chai rượu đỏ này ra! Các ngươi đồng ý không?"
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh nghe lời này, chậm chạp quay đầu, yêu thương và nước mắt đong đầy nhìn đối phương. . . . . . Đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, cuối cùng nước mắt cùng nhau chảy xuống, đồng thời hạnh phúc gật đầu! !
Bầu trời sét đánh một tiếng, phá tan tầng mây, mang đến một đoạn ánh sáng thiên đường.