Chạng vạng tối ! ! Mưa ngày một lớn ! !
Bác Dịch rõ ràng phải đến đây để châm cứu cho Đường Khả Hinh nhưng đột nhiên anh lại nói không đến.Trang Hạo Nhiên bận rộn công việc ở trong phòng, nghĩ tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên Bác Dịch không đến nữa. Vốn anh làm món gan ngỗng rượu đỏ ăn rất ngon, muốn nhờ cậu ấy đến giúp một chút vì vết thương sau vai anh vẫn còn khá đau. . . . .
Đường Khả Hinh muốn đến hỏi thăm anh, từ ngoài phòng bếp dò xét tiến lại, nhìn Trang Hạo Nhiên một thân áo lam bên trong, khoác thêm áo trắng thanh nhã bên ngoài, anh đứng trước bếp, thân thủ thuần thục cuốn ba lát cá thành đóa hoa, rồi bỏ vào trong canh. . . . . .
Mặt cô biểu lộ vài tia tinh nghịch, hai tay thì đặt ra phía sau, lặng lẽ từng bước tiến lại, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Trang Hạo Nhiên, nghiêng đầu nhìn về phía anh hỏi :" Nấu gì cho em ăn vậy! ! ?"
Trang Hạo Nhiên hiện lên ý cười, tiếp tục cuốn ba lát cá, lại liếc mắt sang bên cạnh một cái, bên cạnh chính là những con hầu lớn đang sôi trong nồi, anh liền vớt ra bày lên đĩa, phối với từng đóa tử la lan, vẫn tùy ý để cô ôm, tay lại cầm lấy một cái đĩa khác, bày lên mặt trên là miến xào loại ngon của Italy được anh cuốn thành hình xoắn ốc, rồi lấy tương vàng rưới bên trên. . . . . .
Đường Khả Hinh nghiêng mặt, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh làm việc rất chuyên tâm, nhưng sao cô lại cảm thấy đằng sau đôi mắt hẹp dài đang dao động kia lại ẩn giấu một tia chịu đựng, cô kéo thắt lưng Hạo Nhiên lại, hỏi︰"Anh đang có tâm sự à?"
Trang Hạo Nhiên một bên cuốn miến Italy,bên thì mỉm cười nói ︰"Không có. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, kìm lòng không đậu liền đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu, nhìn về phía anh, trong mắt để lộ dịu dàng cùng vài điểm nghi hoặc, nói: "Anh rõ ràng là có tâm sự! Nói em nghe một chút?"
Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, khi không mang giày cao gót trông cô thật có hơi thấp, nghĩ tới đó khiến anh liền không nhịn được cười. Anh tiến tới cạnh cô, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn, rồi mới nói︰"Thật sự không có. . . . . . Chỉ là anh đang suy nghĩ, bí mật về rượu đỏ cũng đã hé lộ, vậy rốt cuộc nguyên nhân cha của em phản đối chúng ta là vì cái gì? Anh có một dự cảm không tốt. . . . . ."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cúi thấp đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật tâm mà nói:" Đối với chú Đường người mà anh cả đời này kính trọng, em là người anh yêu thương nhất, cả hai đều quan trọng với anh, phải cùng nhau hạnh phúc, anh mới có thể yên tâm! Anh gần đây cùng luật sư đang thương lượng, nghĩ xem có biện pháp nào lật lại án phóng hỏa năm xưa, cứu cha của em, nhưng anh không hứa chắc được, vì không thể tiếp cận cha của em! ! Chỉ cần tưởng tượng tới ông ấy đang chịu khổ trong ngục giam, anh rất bất an! Ngày mai anh và em cùng đi thăm cha! Xin ông đáp ứng cho chúng ta được ở bên nhau!"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, đôi mắt chan chứa tình cảm trìu mến nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt hiện ra một chút ngọt ngào cùng hạnh phúc. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cũng cúi đầu, hôn lên chóp mũi cô, xúc động nói︰"Em thấy như thế được không?"
"Em trước nay luôn cô độc, việc gì cũng tự mình giải quyết, có thể hiểu là do bản thân em đảm đương quá nhiều việc, nhưng không hoàn toàn như vậy! Chính là em nay mới phát hiện, tình yêu thật tuyệt vời! Khi anh ở cạnh em, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, giống như không có gì để buồn hay nghi ngại, chỉ cần được hạnh phúc là tốt rồi!" Đường Khả Hinh vui vẻ cười nói.
"Đứa ngốc này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cúi xuống điểm lên trán cô, rồi hôn lên môi cô thật ngọt ngào, xúc động mà nỉ non nói :"Vốn anh có mặt trên cuộc đời này để làm cho em hạnh phúc! Em hạnh phúc, chính là mục đích lớn nhất anh theo đuổi!"
Đường Khả Hinh một trận vui vẻ cười ngọt ngào, kìm lòng không đậu kiễng chân lên, choàng tay qua cổ Hạo Nhiên, ngẩng mặt hôn lên bạc môi anh. . . . . .
"Đây có phải trả công cho anh đang vất vả làm cơm không!" Trang Hạo Nhiên dùng ngón tay dính tương điểm lên chóp mũi cô, đầy sủng nịnh mà nói.
"Chỉ là em đang đói bụng thôi!" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, xấu hổ thập phần đáng yêu mà nói.
"Bụng đói sao?" Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nhịn không được cười, cầm lấy một sợi miến Italy dài thật dài đặt vào miệng Đường Khả Hinh, chính anh cũng ăn một đầu khác rồi nói:" Xem ai ăn đến giữa trước! !Người nào thua thì phải rửa chén!"
Đường Khả Hinh vốn không thích rửa chén, tức khắc hai mắt tỏa sáng, liều mạng điên cuồng hút lấy sợi miến Italy kia——
Trang Hạo Nhiên cười thành tiếng, ngồi xuống ghế, cũng điên cuồng hút đầu còn lại như cô, cuối cùng hai người đồng thời cắn tới giữa, anh trong nháy mắt vươn tay ra ôm Đường Khả Hinh vào người, cuồng mút vị ngọt từ đôi môi cô, thậm chí đưa lưỡi ra giữ lấy đầu lưỡi của cô cùng dây dưa một chỗ ——
"Đừng. . . . . ." Đường Khả Hinh trong nháy mắt ngã vào lòng Trang Hạo Nhiên, hưởng thụ mùi hương đầy nam tính của anh, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn nóng bỏng của anh, chính mình cũng chủ động mút đầu lưỡi của anh, cứ như thế cùng một chỗ dây dưa kịch liệt. . . . . .
Trong bếp, nồi canh vẫn sôi sùng sục! !
Trang Hạo Nhiên nhịn không được liền đi rửa sạch tay, rồi ôm lấy Đường Khả Hinh đến một đoạn phía trước, để cô ngồi xuống. Anh ngọt ngào hôn cô, tay xoa tới thắt lưng, thậm chí còn không an phận đưa tay lên hai đóa hoa trước ngực cô mà xoa nắn, vuốt ve..
Đường Khả Hinh sắc mặt phiếm hồng, vẫn như cũ nồng nhiệt ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên,vừa hôn anh vừa lấy tay sờ nhẹ bờ vai anh, cảm giác được vị trí kia nổi lên, cô mới giật mình buông anh ra, nhìn về phía anh nói ︰"Em quên mất anh đang bị thương, ôm em như vậy có ổn không?"
"Một viên đạn thì có là cái gì? Không chỉ ôm em được, bất kì cái gì đều có thể làm được!" Trang Hạo Nhiên mang theo ý cười mà nói.
Đường Khả Hinh hai mắt liếc anh, cố ý vỗ nhẹ lên vai Hạo Nhiên nói :"Đáng ghét! Suốt ngày toàn nói những điều nhảm nhí!"
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười, anh nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn, mới nói ︰"Mỗi ngày đều muốn em! ! Mỗi giờ mỗi khắc đều muốn em! ! Như thế này thật là tốt! !"
Đôi mắt Đường Khả Hinh trần đầy nhu hòa, mềm mại. . . . .
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cô thật sâu, cảm giác được Đường Khả Hinh chính là sinh mệnh đời mình, vẻ mặt phấn nộn vừa đáng yêu vừa pha chút xấu hổ kia làm anh kìm lòng không đậu. . . . . . Vươn tay đến cổ của cô, trao cô ánh mắt đầy ái muội rồi đưa tay tháo đi một chiếc khuy áo. . . . . .
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail :
[email protected]Đường Khả Hinh ngượng ngùng tới nỗi má cũng hồng hết lên, con ngươi chuyển động qua lại liên tục, cô không kháng cự nữa mà kín đáo cắn môi dưới chờ đợi . . . . .
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, nhưng lại nuốt ngược vào họng, tiếp tục tháo thêm một khuy áo nữa. . . . . .
Đôi gò bông đảo đầy đặn lập tức hiện ra ....
Hai mắt anh nhìn nghiêng qua, tức khắc thấp đầu, dò xét tiến vào bên trong quần áo, lại hôn lên cổ cô, nhẹ cắn vào áo lót, tay bất giác tiến vào bên trong thăm dò. . . . . .
"Lão Đại! ! Mặc Hàn đã xảy ra chuyện! !" Tô Lạc Hoành hối hả chạy vào phòng! !
Bang bang bá bá tiếng bát đũa va vào nhau cùng vang lên một lúc! !
Trang Hạo Nhiên vội vàng ôm Đường Khả Hinh vào người, che đi phần áo lót lộ ra, một bên nhớ giúp cô cài khuy áo, một bên chuyển biến sắc mặt, tức giận nhìn về phía Tô Lạc Hoành, cắn răng đanh giọng nói: "Cậu không có mắt à? Chỉ có một việc cỏn con mà tiến vào phòng bếp làm gì? Sao không nhảy rồi đâm vào đâu đó luôn đi!!"
"Này. . . . . . . . ." Tô Lạc Hoành nhất thời bị kết tội, nhìn về phía bọn họ lưỡng lự, khổ não nói ︰"Tôi oan uổng a! ! Kia thật là Mặc Hàn đã xảy ra chuyện nên mới vội vã tiến vào thôi!"
Đường Khả Hinh vốn tránh ở trong lòng Trang Hạo Nhiên, xấu hổ đến hồng tới mang tai, nghe được lời này liền kỳ quái trừng lớn mắt hỏi ︰"Lãnh phó tổng, xảy ra chuyện gì sao ?"
Tô Lạc Hoành thật muốn điên đầu. Nhìn về phía họ cấp bách nói︰"Mặc Hàn sốt cao bốn mươi hai độ! ! Cũng sắp biến thành lò nướng rồi a! !"
"A?" Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh đồng thời kêu lên! !
***
"Mặc Hàn! ! !Tôi cảm thấy cậu thật đáng thương, cậu chỉ vừa mới quay về liền đã xảy ra chuyện! !" Lâm Sở Nhai ở phòng bệnh cùng với y tá giúp Lãnh Mặc Hàn hạ nhiệt, nước mắt nước mũi anh tèm lem ghé vào bên giường bệnh khóc, một đấng anh kiệt cũng có được một bộ mặt này, nhìn Lãnh Mặc Hàn đột nhiên sốt cao, sờ vào đều nóng như trứng luộc, anh lại khóc rống lên ! !
Miệng vết thương của Lãnh Mặc Hàn đột nhiên lại phát viêm, thần trí anh mơ hồ, thân thể toát nhiều mồ hôi, đầu hơi nhướng lên, nói:"Có chuyện. . . . . ."
Bác sĩ gấp rút tới lúc đầu anh đổ đầy mồ hôi, lấy túi châm ra, một châm lại một châm châm vào da thịt anh, nhiệt vẫn không hạ, y tá thì cầm lấy đá không ngừng đắp lên người anh, cũng không khiến người anh hạ nhiệt. . . . . .
"Thế nào rồi?" Trang Hạo Nhiên bước nhanh tiến vào phòng bệnh, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn tiều tụy khó chịu nằm trên giường bệnh, tức khắc hỏi:" Người cũng có thể sốt đến bốn mươi hai độ sao?"
"Chuyện! Tại sao không thể chứ! " Lãnh Mặc Hàn một hồi trách cứ ====