Lọc Truyện

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc! "Kỳ thực tôi cảm thấy Bác Dịch không được! !" Trang Hạo Nhiên đã chờ đến không còn kiên nhẫn nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Cái tên đầu gỗ kia, lúc ngâm thuốc cho chị tôi, ngay cả một câu nói cũng không vừa ý! Bị chị tôi chế nhạo anh ấy là chuối tiêu, cũng chỉ tức giận đến mức nói không nên lời! Nếu có người mắng anh là chuối tiêu, anh sẽ như thế nào?"

Anh mắng một người không được, lại còn muốn một người trả lời! !

Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Cậu còn không nhanh một chút chia tay với Khả Hinh đi! ! Người không biết xấu hổ giống như cậu, sớm muộn cũng làm hư cô ấy! ! Cô ấy đều bị cậu dạy dỗ, nghe thấy dưa chuột cũng đã cười! Giờ lại còn đến chuối tiêu? !"

"Chuyện đó không liên quan đến tôi! Đó là mấy người Sở Nhai dạy hư ! !" Trang Hạo Nhiên chính mình cũng nhịn không được cười rộ lên nói.

"Cho nên mới nói, thượng lương bất chính, hạ lương oai(*)! !" Tưởng Thiên Lỗi không khách khí mắng!

(*): cấp trên không chính trực, cấp dưới hành xử lệch lạc, gần với nghĩa câu tục ngữ “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” của Việt Nam.

"Nói như vậy! Oscar nhà anh bình thường buồn nôn, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, thậm chí còn có lúc cắn loạn cả bạn bè, tôi cũng không cảm thấy nó là anh dạy! Tôi lại cảm thấy là cha mẹ nó không tốt!" Trang Hạo Nhiên có chút bị thương oan uổng nói.

"Được rồi!" Tưởng Thiên Lỗi thật là chịu không nổi, trực tiếp nổi giận mặt lạnh nói: "Vẫn nên chờ một chút nữa đi! Nếu như mỗi người đều có tài ăn nói tuyệt vời như cậu, thiên hạ ắt sẽ đại loạn ! Bác Dịch hẳn là có cách của anh ta, chỉ sợ Jackson và Vitas! Thầy của cậu nổi danh là công chính liêm minh!"

"Thầy tôi tôi không sợ!" Trang Hạo Nhiên bộc lộ vẻ cương trực, nói: "Ông ấy mặc dù là người lạnh lùng cứng rắn, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, thậm chí về phương diện chưng cất rượu, tư tưởng hết sức vượt mức quy định , chỉ cần ông ấy không nhìn thấy rượu có vấn đề, hẳn là sẽ ủng hộ Bác Dịch ! Huống chi, ông ấy trường kỳ ở trong nước, chai rượu này là trên danh nghĩa hiệp hội rượu đỏ Trung Quốc xuất ra , dù thế nào, đều sẽ lấy lại vài phần mặt mũi!"

Tưởng Thiên Lỗi cũng vô cùng khẩn trương, tựa trên sô pha, trầm mặc ngồi.

Trang Hạo Nhiên lưu động tròng mắt, liếc nhìn vẻ mặt này của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười như không cười tiến sát lại gần thân thể anh, nhìn về phía anh, thần bí nói: "Có phải anh cảm thấy, dù cho xảy ra bao nhiêu chuyện, cùng với tôi ở một chỗ, anh đặc biệt có cảm giác an toàn hay không?"

P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]

Tưởng Thiên Lỗi nghe được câu này, hoàn toàn không chịu nổi, thong thả quay đầu, nhìn người này, trên mặt run run bộc lộ vài phần không chấp nhận được, ngầm nuôi lửa giận nói: "Từ nhỏ, cậu đã muốn thả thuốc diệt chuột, đầu độc OSCAR nhà tôi, sau đó mặc váy màu hồng phấn, ở trên giường tôi lăn qua lăn lại, sau đó đem rất nhiều kẹo cao su, dính trên quần áo của tôi, trên chăn, trên sách bài tập, trên bút lông, thêm muối vào ly chè của tôi, bỏ đường vào phần thức ăn của tôi, sau đó lớn hơn một chút, liền cùng tôi tranh giành Như Mạt, khi lớn hơn nữa, liền cùng tôi tranh đoạt Hoàn Cầu, thậm chí cho tới hôm nay, cướp đi người phụ nữ tôi yêu mến, cho chó của tôi mặc váy màu hồng phấn đi tìm chồng! ! Sau đó còn muốn lên kế hoạch, giúp tôi một tay, đều muốn chiếm tiện nghi của tôi! Rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào ? Cậu rốt cuộc sao lại có thể cảm thấy tôi và cậu ở cùng một chỗ sẽ có cảm giác an toàn? Cậu như một mớ da chó vô lại không thể tả, vừa thối lại vừa buồn nôn!"

Trang Hạo Nhiên lúc này, đã không nhịn được nữa, hai tay nắm lấy tay Tưởng Thiên Lỗi, đầu đụng trên cánh tay anh, cười đến mức thân thể phát run.

"Bỏ đi! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận giãy giụa hất Trang Hạo Nhiên ra, vẫn chưa hả giận nói: "Thật hận không thể đạp cậu một cước, tống cậu quay về Bắc bán cầu, không nên ở chỗ này mỗi ngày làm vướng mắt tôi, chọc người ta tức chết!"

"Ha ha ha ha..." Trang Hạo Nhiên vẫn cả người tựa trên sô pha, tay chống trán, cười đến không nhịn được! !

Cửa, ầm ầm mở ra! !

Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi đồng thời cấp tốc khẩn trương đứng lên, nhìn về phía người trước mặt! !

Đông Anh cùng Tiêu Đồng cùng đi vào, nhìn về phía hai vị tổng giám đốc, kích động nói: "Rượu đỏ đích thực là qua rồi! ! Đã tiến vào kho rượu, làm dịch rượu chính trong vòng thi đấu cuối cùng! !"

Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt kích động nhìn bọn họ, không khỏi thở hổn hển, tươi cười.

Cửa lớn phòng tiệc, trong nháy mắt mở ra! !

Bác Dịch trước mọi người một bước, ngẩng đầu bước ra, nhìn đại sảnh khách sạn dưới lầu, mọi người đều đi qua đi lại, hai mắt anh lóe lên, nhớ lại quá trình biện luận trong phòng họp kia, lúc này mới thở hổn hển một hơi, sắc mặt vẫn cứng lại, nhanh chóng xuống cầu thang, đi ra đại sảnh, nhìn trời xanh mây trắng phía trước, chim biển bay, nghĩ chai rượu đỏ hơn ba trăm năm kia, kỳ thực đã vào một thời khắc nào đó, vô tình bị đánh tráo...

Trong lòng anh một trận đau đớn, vừa rồi trong nháy mắt, anh đã đánh lừa mọi người.



Một chiếc xe đua màu vàng đậm, dừng sát trước đại sảnh khách sạn, Trang Ngải Lâm mặc váy ngắn bó sát vàng đậm, mang giàu cao gót trắng sữa, bên ngoài khoác áo dài ngắn tay trắng, mái tóc suôn dài đến eo, đeo kính râm nâu, tiêu sái mạnh mẽ bước xuống xe,cô vừa ra khỏi xe, vừa lạnh lùng, nhìn về phía Bác Dịch, đang suy nghĩ người này ở đây làm gì?

Bác Dịch vừa muốn xoay người đi vào trong, lại không hiểu sao nhìn thấy Trang Ngải Lâm, anh hơi giật mình.

Hai người tối qua triền miên cả một đêm, hai bên trong nháy mắt lý trí thành thục, là có thể biến thành người lạ, bất cứ lúc nào cũng có thể là người xa lạ.

Bác Dịch thật sâu nhìn người phụ nữ này, nhớ tới vừa rồi biểu diễn một màn rượu đỏ, trong lòng anh không hiểu sao cảm giác đau đớn, cúi đầu, bộc lộ một chút đau lòng cùng tịch mịch.

Trang Ngải Lâm nhìn thấy ánh mắt buồn phiền mất mát của anh như vậy, rõ ràng cảm giác được anh xảy ra chuyện gì đó, mi tâm nhíu chặt, muốn mở miệng, nhưng vẫn trầm mặc...

Hai tròng mắt Bác Dịch cường liệt lưu chuyển, trong nội tâm vùng vẫy, nhưng vẫn thở dốc, nắm chặt nắm đấm đi vào bên trong, một mình cô đơn và tịch mịch mà rời đi.

Trang Ngải Lâm đứng trên thảm đỏ, nhìn bóng lưng Bác Dịch yên lặng và cô đơn, từng bước đi về phía trước, cách lúc càng cách xa mình... Cô vẫn duy trì vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo, không hề dời đi... Nhưng cũng biết không có duyên phận để đến gần hơn nữa.

Bác Dịch cũng không quay đầu lại, ngẩng đầu bước đi về phía trước.

"Bác Dịch tiên sinh..." Vitas lại đúng vào thời khắc này, nhàn nhạt đi xuống cầu thang, gọi anh lại.

Bác Dịch đánh trống ngực ngẩng đầu, nhìn về phía Vitas.

Vitas trên mặt bộc lộ ý cười, đi tới trước mặt Bác Dịch, nhìn về phía người đàn ông kiên nghị này, nhớ tới anh vừa rồi diễn thuyết xúc động như vậy, chậm rãi nói: "Bác Dịch tiên sinh, qua nhiều năm như vậy, vẫn chỉ say mê chưng cất rượu, hơn nữa rượu băng hồ điệp cũng vang danh quốc tế, thậm chí nghe nói ngài ở khu vực Liêu Ninh của đất nước chúng ta, tiếp nhận mấy khối đất, chuẩn bị mở rộng loại rượu băng của chính mình. Một phần tinh thần cố chấp này, quả thật làm cho chúng tôi cảm động, chỉ là... Ngài vẫn luôn kiệm lời, hôm nay vì một chai rượu đỏ hơn ba trăm năm, mà dốc hết tim phổi để nói, quả thật làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, khiến cho tôi không thể không suy nghĩ nhiều rằng, chai rượu đỏ này, chẳng lẽ còn có ý nghĩa khác của nó nữa sao?"

Bác Dịch nghe lời này, chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe ra, nhìn về phía Vitas mỉm cười nói: "Xem ra, Vitas tiên sinh với hành động vừa rồi của tôi, còn có những ý nghĩ khác."

Vitas trầm mặc nhìn anh.

"Vậy ngài vì sao vừa rồi lại ủng hộ tôi?" Bác Dịch nhìn về phía Vitas, không hiểu hỏi.

Vitas thật sâu nhìn Bác Dịch, suy nghĩ nửa khắc, mới nói: "Bởi vì tin cậu."

Bác Dịch ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Vitas.

"Mặc kệ cậu xuất phát từ mục đích gì..." Vitas nhìn về phía Bác Dịch, thật sâu nói: "Những lời nói vừa rồi, tôi biết là thật lòng! Tôi cũng xác thực cảm thấy hẳn là như vậy. Hi vọng lần này có thể cùng cậu trong cuộc thi rượu đỏ lần này, hợp tác thật vui vẻ. Đối với học trò của tôi, cũng không cần thủ hạ lưu tình, cô ấy thực sự không phải một đứa trẻ đạt tiêu chuẩn."

Bác Dịch nghe lời này, nhịn không được mỉm cười nhìn ông nói:"Vitas tiên sinh, lời của ngài, khiến cho tôi cảm thấy ngài muốn tôi phá lệ chiếu cố học trò của ngài."

Vitas bất đắc dĩ nhìn về phía Bác Dịch, đành không nói gì.

"Tôi đối Khả Hinh vẫn có chút lòng tin..." Bác Dịch nhìn về phía Vitas mỉm cười nói xong, lại nghĩ tới giám khảo lần này, cũng không tránh được có chút lo lắng nói: "Thế nhưng tuyển thủ thi đấu lần này, phải đối đầu với một tuyển thủ Nhật Bản, rất xuất sắc, thi viết lại càng chưa bao giờ gặp khó khăn, tôi đoán trong quá trình này, vô cùng có thể sẽ có ba người không được tuyển chọn. Hi vọng Khả Hinh có thể thuận lợi vượt qua cửa này! ! Còn có ba ngày nữa sẽ tiến hành thi đấu , cô ấy mấy ngày này nhất định phải tăng cường đọc sách, ưu thế lớn nhất của cô ấy, chính là trí nhớ vẫn còn. "

Vitas nghe đến đó, thật muốn biết học trò hiện đang ở đâu, có nắm chắc thời gian học tập hay không.

***

Phòng nghỉ ngơi! !

Nhã Tuệ một trận tim gan run sợ nhìn về phía trước, lại ưu tư buồn phiền đến tận tim phổi nói: "Em nhất định phải như vậy sao? Khả Hinh..."



Thi Ngữ lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, cũng có chút bị dọa sợ, phía sau hai trợ lý quản gia Lạp Lạp và Tiên Nhi lui ra sau cô, hết cắn ngón tay, lại cắn răng nhìn về phía trước... Nhịn không được ấp a ấp úng, sợ hãi nói: "Như vậy sẽ rất đau?"

Đường Khả Hinh mặc áo thể thao ngắn tay có mũ đội đầu, quần đùi trắng, tóc buộc cao đuôi ngựa, nhìn mọi người với vẻ mặt kiên quyết nói: "Không đau! ! Tôi nói cho các người biết a! Nhất định phải giúp tôi! ! Không ngủ được cũng phải giúp tôi! ! Tôi trong khoảng thời gian này, xảy ra một số chuyện, bỏ qua một vài chương trình học, hiện tại tôi phải đem những chương trinh học đã bỏ qua này, toàn bộ đều bổ sung trở lại! ! Các người đem tài liệu tôi giao cho, tưởng tượng như tôi đang thi, nếu như tôi trả lời sai! Các người liền lấy những loại châm khác nhau đâm tôi! ! Tôi đau, sẽ đặc biệt nhớ rất rõ ràng! !"

Cô nói xong, trong nháy mắt nâng lên một hộp nhung màu đen, mặt trên sáng lấp lánh gần hai mươi cái kim, theo thứ tự từ ngắn đến dài, từ lớn đến nhỏ, lại khẳng định cùng kiên quyết, hùng hồn nói: "Nhớ kỹ, nếu như tôi trả lời sai, nhất định phải dùng sức đâm! ! Hướng vào bên trong! ! Đâm đến chảy máu mới thôi!"

Hai người phụ tá, mỗi người đều nhìn hai mươi kim châm này, lập tức trợn tròn hai mắt, lại sợ đến nói không nên lời! !

"Khả Hinh à..." Nhã Tuệ thực sự bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh nói: "Từ lúc nhỏ, mỗi lần thi, cô ở trong lớp đều là lấy một trăm điểm , bình thường cũng không có thấy cô chăm chỉ học tập như vậy, đến cuối cùng xem sách, cũng có thể thuận lợi vượt qua, lần này tôi tin cô có thể vượt qua ... Thực sự không cần như vậy, châm cứu sẽ rất đau a!"

"Không được! ! !" Đường Khả Hinh lại khẳng định nện châm xuống, vô cùng cương quyết nói: "Lập tức đến! ! Cô tùy tiện chọn một đề tài khó nhất tới hỏi tôi đi!"

Cô không nói hai lời, đã bắt đầu mở một phần đề thi, nhét vào trong tay Lạp Lạp nói: "Cô! ! Tới hỏi đề thứ nhất ! Ngya lập tức! !"

"A? Tôi... Tôi... Tôi sao?" Lạp Lạp run run rẩy rẩy cầm phần đề thi này, có chút sợ hãi nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: "Vậy cô nhất định phải trả lời! Tôi không muốn đâm cô đâu!"

"Được! !" Đường Khả Hinh lấy dũng khí, vươn tay ôm qua một cái gối, sắc mặt chính trực và nghiêm túc nói: "Hỏi đi! !"

Lạp Lạp nghĩ nghĩ, mặc dù run như cầy sấy, liếc mắt nhìn qua một cây châm kia, do dự một hồi, liền chọn một câu hỏi thoạt nhìn khá đơn giản hỏi: "Vào năm 1697 đến 1755, người phân biệt rượu Lafite và Latour của hai trang trại rượu là ai?"

Không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại!

Đường Khả Hinh tròng mắt mở to, nhìn Lạp Lạp, sau gáy tê dại nói: "Cô sao lại hỏi, Vấn đề... Dễ dàng như vậy a? Cô... Cô... Cô..."

Lạp Lạp, cô gái mặc đồng phục đen, được Tưởng gia dạy dỗ vô cùng tinh tế đáng yêu, ôm bài thi, mở to mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Vậy... Vậy... Vậy cô biết sao?"

Nhã Tuệ cũng nhất thời nghiêng mặt nhìn cô.

"Tôi... Tôi..." Mặt Đường Khả Hinh tức khắc đỏ bừng lên, có chút run như cầy sấy nói: "Tôi không biết! !"

Nhã Tuệ lập tức vô lực, Thi Ngữ lại khẩn trương đến mức muốn chết nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Lạp Lạp cũng muốn khóc, trong nháy mắt cầm kim lên, đưa cho Tiên Nhi, nói: "Cô! Cô đến đâm đi! ! Tôi không dám đâm! !"

Tiên Nhi trong lúc nhất thời, cầm cây châm nhỏ, cũng mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh lập tức tim phịch một tiếng vỡ vụn, toàn thân rét lạnh, nghĩ câu hỏi đơn giản như vậy cũng không biết, ngày thi đấu không phải sẽ xong đời sao? Nghĩ tới đây, cô nhất thời cắn răng kêu lên nói: "Đâm đi! ! Đâm! ! Vừa nói cho tôi biết đáp án, vừa đâm vào tay tôi ! Mau! !"

Tiên Nhi lập tức cầm cây châm nhỏ, sợ đến mức liên tục phát run, nhưng vẫn cắn răng, cất bước tiến lên, cầm châm nhỏ, cắn chặt răng, đặt trên cánh tay tuyết trắng của Đường Khả Hinh, chuẩn bị...

Lạp Lạp liếc mắt nhìn cây châm nhỏ trên tay Tiên Nhi một cái, cuối cùng vẫn nín thở nói:"Vào năm 1697 đến 1755, người phân biệt rượu Lafite và Latour của hai trang trại rượu là hoàng tử cây nho: Hầu tước Hilger!"

Tiên Nhi trong nháy mắt cắn răng, giơ châm hướng về phía cánh tay tuyết trắng của Đường Khả Hinh đâm xuống! !

Đường Khả Hinh xé tan cổ họng, khóc mặt ngửa đầu kêu to: "Đau quá a —————— "
Danh sách truyện HOT