Cho đến hôm nay, số tiền hắn tình nguyện bỏ ra để báo đáp đã cao đến bảy mươi vạn.
Cứ tăng lên như vậy chắc tôi đi tự thú luôn quá.
Dựa theo khoảng cách thời gian giữa mỗi bài đăng, hôm nay hẳn là sẽ đổi mới, nhưng mà lại không có.
Vừa nghĩ đến việc sau khi quay chương trình xong hắn đã hẹn riêng Trầm Tân Hạ trước mặt mọi người, trong lòng tôi không hiểu sao lại thấy nặng nề, tâm tư hoảng hốt, có hơi khó chịu.
Dư quang liếc thấy người đại diện đứng ngay bên cạnh, tôi đặt điện thoại xuống, hỏi:
“Chị, nếu em thấy người mình thích ở cùng một chỗ với những cô gái khác vẫn sẽ thấy khó chịu, vậy nghĩa là em vẫn chưa buông tay anh ấy đúng không?”
Người đại diện không thể tưởng tượng nhìn tôi một chút: “Đương nhiên rồi.”
“Tự nhiên em hỏi vậy làm gì? Bộ có người mình thích rồi hả?”
Tôi khẽ lắc đầu, lấy tai nghe nhét vào tai, ngăn cách thanh âm từ thế giới bên ngoài, xem lại chương trình mấy số trước mà không nói gì.
Tôi nhìn thấy Chu Dịch Nhiên khi nghe tin bạn game của mình xóa tài khoản, áp lực quanh hắn lập tức giảm xuống, mắt dán chặt vào avatar trống rỗng trên màn hình điện thoại, trong mắt tràn ngập không tin và một loại sầu não khó hiểu.
Sau đó là Trầm Tân Hạ xuất hiện, khiến nội tâm của tôi bây giờ rất mâu thuẫn.
Đã nhiều lần tôi nghĩ đến việc lao tới trước mặt Chu Dịch Nhiên, nói cho hắn biết tôi mới là bạn game của hắn, người hắn vẫn luôn tìm là tôi chứ không phải Trầm Tân Hạ.
Lại không muốn nói cho hắn mọi chuyện vào lúc này, tựa như hờn dỗi muốn xem xem hắn sẽ bị người khác mê hoặc bao lâu.
Nếu không có Trầm Tân Hạ, có lẽ tôi sẽ chẳng phát hiện ra, sự yêu thích của tôi dành cho Chu Dịch Nhiên chưa bao giờ buông bỏ.
Thật ra sau khi biết mình là bạn game của Chu Dịch Nhiên, trong tim tôi cũng không có quá nhiều gợn sóng.
Hắn vẫn trước sau như một, dù trong trò chơi vẫn không coi ai ra gì y cũ, so với trong hiện thực cũng chẳng khác là bao.
Tôi nhớ lại mọi khi trong quá khứ, lúc hắn online cũng không mấy quan tâm đến tôi, đến cả lời tỏ tình của tôi cũng coi như không nhìn thấy.