Chu Dịch Nhiên nhẹ nhàng gõ gõ bàn, hắn cũng không để ý đến lời oán giận của đồng đội.
“Hứa Khác, tới lúc đó cô chơi…. Diệu được không? Tướng này đơn giản.”
“?” Trong đầu tôi chậm rãi đánh ra một dấu hỏi.
Nếu không phải tôi từng chơi qua, tôi thực sự sẽ tin đấy.
“Tôi….” Chu Dịch Nhiên kéo dài thanh âm, đặt bút viết lên giấy tên một tướng nữ: “Đến lúc đó tôi chơi Tây Thi đánh phụ trợ.”
Tây Thi và Diệu, mặc dù không phải cặp chính thức, nhưng họ là cặp chính thức trong lòng đại đa số người chơi.
Hành động của hắn tương đương với việc tự tay xé CP của hắn và Trầm Tân Hạ.
Không chỉ các đồng đội khác, ngay cả Trầm Tân Hạ cũng không nhịn được.
“Không thì để tôi đi rừng cho? Kỹ thuật của cô Hứa Khác không được tốt, nếu không kiểm soát tốt tiết tấu sẽ thật sự ảnh hưởng đến toàn đội.”
Chu Dịch Nhiên hơi liếc cô ta, khoanh tay lại, chống cằm nhìn cô ta cười một tiếng: “Đi rừng khó lắm, ngay đến đối kháng cô cũng không làm được thì tốt nhất vẫn không nên làm khó cô nhỉ?”
“Dù sao độ gà của Hứa Khác vẫn luôn rất ổn định, mọi người đều biết trình độ của cô ấy đến đâu.”
“Đến lúc đó chúng ta có thể căn cứ vào thực lực của cô ấy mà điều chỉnh phương án tác chiến, chỉ cần cô ấy phát huy ổn định, phần thắng của chúng ta là rất lớn.”
“Mà đây cũng chỉ là chia lane sơ lược thôi, tới lúc huấn luyện nếu thấy cô ấy không ổn thì đổi vẫn chưa muộn.”
Chu Dịch Nhiên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt bình đẳng lướt qua mỗi người, giọng điệu bình thản hỏi: “Còn ai có ý kiến gì không?”
Mấy đồng đội khác dù có ý kiến cũng chẳng dám phát biểu.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi sao Chu Dịch Nhiên lại làm vậy, hành động của hắn không thể nghi ngờ là đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió.
Nhưng cũng may lúc huấn luyện, thao tác của tôi còn tính là quy củ, mấy đồng đội khác cũng không tiếp tục tránh mắng tôi nặng nề nữa.
Mà thần sắc của Chu Dịch Nhiên vẫn luôn rất bình tĩnh, ánh mắt lười biếng nhìn màn hình điện thoại, bộ dạng chơi game trông rất thư thái.
Cuối cùng khi chia lane vẫn quyết định để tôi đi rừng.
Trận đấu chính thức sẽ diễn ra trong số kế tiếp, mà kỳ tranh tài này tới đây cũng xem như đã kết thúc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, dọn đồ xong dự định chuồn khỏi đây lẹ lẹ.
Chẳng ngờ Chu Dịch Nhiên lại chặn đường của tôi, cặp mắt của hắn trời sinh lười biếng ảm đạm, giờ phút này lại có chút ánh sáng lập lòe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!