#BooMew
Hai cha con nói chuyện cùng nhau một lúc thì cánh cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh bé gái ngắn ngủn múp múp chạy vào, hai mắt đỏ ửng hô to.
" Thiên Thiên... " bé con nhìn loạn xạ chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, cũng chẳng nhận ra là baba bé muốn tìm, lúc này bé chỉ còn nhớ mỗi gương mặt của Tư Noãn Thiên.
Tư Noãn Thiên vội vàng leo xuống chạy về hướng Tư Noãn Thương.
" Chị hai. "
Tư Noãn Thương huhu ôm lấy Tư Noãn Thiên vào lòng.
" Em đi đâu vậy hả? Ô ô làm chị lo muốn chết... ô ô... nếu như em xảy ra chuyện gì chị biết ăn nói với mẹ làm sao ô ô... "
Tư Noãn Thiên đau lòng ôm lấy chị gái vuốt ve.
" Chị đừng khóc, khóc sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu a. "
Tư Noãn Thương buông Tư Noãn Thiên ra, mím môi nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên một lúc, không chần chừ đánh mạnh vào bàn tay Tư Noãn Thiên.
CHÁT.
Tư Noãn Thương không hề biết trên tay Tư Noãn Thiên có vết thương, đánh một cái rất mạnh ( lực trẻ con nên sẽ rất đau đối với trẻ con nha) Đánh một cái, ai nấy đều bất ngờ, ngay cả Lê Bá Sâm cũng nhíu nhíu mày, vì tay của Tư Noãn Thiên đang bị thương.
Tay bị đau, nước mắt lã chã rơi nhưng không đám khóc to, Tư Noãn Thiên mím chặt môi nhìn chị hai của bé.
" Em xin lỗi. " chuyện bé tùy tiện bỏ đi đích thật sai, phạt đánh là đúng.
Tư Noãn Thương cũng khóc, nhưng không đánh sẽ còn có lần sau, hai mắt bé đỏ ửng nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên cảnh cáo.
" Đừng nghĩ em nhỏ sẽ có người bảo vệ, ở đây khác nước Rose, Rose là do có ba người ba còn ở đây nếu rời khỏi ba Khiêm chẳng ai để ý đêm đâu. " bé dùn g tiếng nước Rose để nói với Tư Noãn Thiên.
Tư Noãn Thiên mím môi, tay bé rất đau a.
" Em xin lỗi, chị có thể chừa lại bốn cái đánh kia để lần sau không? Tay của Thiên Thiên rất đau. "
Tư Noãn Thương đang định nói gì đó, Lê Bá Sâm dành nói trước.
" Thiên Thiên đang bị thương, Thương Thương có thể bỏ qua cho Thiên Thiên một lần không? "
Lê Bá Sâm ôn nhu nói, trong giọng nói chứa không biết bao nhiêu cảm xúc khó nói nên lời, anh nhìn Tư Noãn Thương biết yêu thương em, lại giáo huấn em trai tốt như vậy, chắc chắn một phần nào đó cũng là công lao của Tư Noãn Noãn a.
Tư Noãn Thương nghe giọng nói ấm áp nhưng rất xa lạ, bé ngẩng đầu nhìn về hướng Lê Bá Sâm.
Bình tĩnh lại, nên lúc này hai mắt bé trừng to, tay run lên chỉ vào Lê Bá Sâm.
" Baba? "
- ------------
Nước Rose.
" Noãn Noãn... em định về lại nước J thật sao? " Phỉ Vô Dư bước vào trong nhà nhìn thấy Tư Noãn Noãn đang sắp xếp đồ, kinh ngạc hỏi.
Tư Noãn Noãn nặng nề gật đầu một cái nói.
" Nếu không về... thì em sẽ mất con mất. "
Dựa theo pháp luật, nếu không phải xảy ra chuyện gì quá mức cho phép thì phụ nữ đang mang thai không thể ly hôn với người chồng, trừ phi giấu đi chuyện mang thai... nếu như giấu thành công và bị phát hiện... người cha có quyền nhận lại đứa con.
Cô không thể... không thể để hai đứa con của mình bị đem đi dễ dàng như vậy được.
" Nhưng... em biết rõ... nếu về em chắc chắn sẽ gặp Lê Bá Sâm. "
Hít một hơi sâu, Tư Noãn Noãn cười khổ.
" Không gặp bây giờ, thì sau này cũng sẽ gặp... có chuyện gì thì chịu... còn hơn phải sống xa hai đứa bé. " dừng một chút, tay cô nắm chặt thành quả đấm, móng tay ghim sâu vào trong da thịt, Tư Noãn Noãn lại nói.
" Anh biết đấy... xa con em sẽ không chịu được. "
Minh Lâm ở bên ngoài cửa hàng hoa, môi mím lại.
Phỉ Vô Dư cũng im lặng.
" Anh sẽ về cùng em. "
" Tôi sẽ về cùng Tư tiểu thư. "
Tư Noãn Noãn kinh ngạc hỏi.
" Công việc của hai anh. "
" Vẫn sắp xếp được. "
Tư Noãn Noãn hai mắt tràn lệ.
" Cảm... cảm ơn hai anh... nhưng em không muốn làm phiền hai anh... em biết hai anh yêu hai bé con như con ruột của mình, nhưng mà... Lê Bá Sâm là dạng người gì... hai anh cũng biết. Anh ta nhất định sẽ không để yên cho hai anh. " dừng một chút.
" Cứ ở yên đây! Một ngày không xa em sẽ quay lại... chúng ta lại cùng nhau sống yên bình... chỉ là hiện tại, em nhất định phải tự mình giải quyết. "
Phỉ Vô Dư và MInh Lâm muốn nói gì đó tiếp nhưng lại vô dụng.
Phỉ Vô Dư mím môi nhìn Tư Noãn Noãn thầm hỏi.
Em sẽ còn quay lại được sao... Lê Bá Sâm sẽ không buông tay em thêm một lần nào nữa đâu.
- --------------------
Bão 4/7 chương.