Minh Lâm một mình bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện lấy chút thuốc, lấy thuốc xong anh lại ghé vào siêu thị mua một ít thức ăn cùng nước uống đi về nhà.
Cho dù anh lần đầu bị thịt, nhưng cơn đau từ phía sau truyền đến làm anh cũng biết rõ bản thân nên ăn gì và không nên ăn gì để không bị đau quá sức chịu đựng.
Minh Lâm đi bộ về nhà, tay xách bọc lớn bọc nhỏ đi về hướng ngôi nhà, thi thoảng lại len lén nhìn về căn nhà kế bên, môi anh câu lên tự giễu.
Hy vọng gì chứ? Người ta chán ghét anh như thế cơ mà... nghĩ đến đây, Minh Lâm cảm thấy mọi thứ thật nực cười.
Vì sao anh yêu Phỉ Vô Dư, vì sao anh lại để anh ta xem mình là người thay thế? Vì sao... Vì sao???
Minh Lâm vừa bước vào nhà không bao lâu thì căn nhà kế bên mở cửa, Phỉ Vô Dư nhíu chặt mày bước ra nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng của Minh Lâm, tay anh khẽ nắm chặt.
Anh thấy rõ gương mặt tái nhợt của Minh Lâm qua ô cửa sổ, anh nhìn thấy rõ ánh mắt đau buồn đấy...
Anh... anh vì sao lại để ý Minh Lâm nhiều như vậy chứ?
Chính anh cũng không biết... lúc vừa tỉnh dậy, vừa thấy bản thân đang trần truồng cùng một người đàn ông, anh chỉ thấy thật " ghê gớm ".
Không phải anh kì thị người thế giới thứ ba, chỉ là anh từ nhỏ đã biết anh là thẳng, anh sẽ có một cô vợ và những đứa con chứ không phải là một anh vợ...
- ----
Minh Lâm bắt bếp lên nấu một ít cháo, còn chưa được bao lâu thì điện thoại vang lên.
Minh Lâm nhíu chặt mày không nhanh không chậm nghe máy.
" Alo? "
" Lâm? " một giọng nói trầm thấp vang lên.
" Có chuyện gì? " Minh Lâm nhu nhu thái dương hỏi.
" Cậu ổn chứ? "
" Ừ! "
" Thật sự bị thịt rồi? " đầu dây bên kia hỏi.
Minh Lâm im lặng không trả lời thì đầu dây bên kia liền quát lên.
" Chết tiệt... Lâm, cậu thế mà cho tên đàn ông đó thịt! "
" Cậu điên rồi sao? Điên rồi sao??? "
Minh Lâm bị quát mày anh hơi hơi nhăn lại, đang định nói gì đó thì đầu dây bên kia lại nói.
" Tôi đi đến nhà cậu liền, thiệt tình, ngu gì mà ngu dữ vậy không biết. " nói xong tắt máy ngang.
Minh Lâm nhíu mày lại, cũng không để ý gì mà đi thẳng đến phòng bếp nấu ăn tiếp.
Không bao lâu tiếng chuông cửa liền vang lên...
- ------
Nước J.
Hoa Tử Khiêm tập trung cao độ xử lí hết tất cả những công việc của Hoa Thị tích tụ trong thời gian qua, nên tâm trạng có đau buồn hay khổ sở ra sao cũng không có thời gian để đau buồn.
Anh cúi đầu tập trung làm việc, trợ lý từ bên ngoài bước vào, cũng không dám phát ra tiếng động chỉ khẽ đưa những văn kiện cần ký đặt lên bàn rồi anh lẳng lặng rời đi.
Hoa Tử Khiêm nhìn văn kiện, lại nhìn bóng người vừa rời đi, anh thở một hơi cầm đến ký ký đặt lại vị trí cũ.
Hoa Tử Khiêm lại vùi đầu vào công việc tiếp.
- -----
Lê Gia.
Tư Noãn Noãn hai mắt nhắm nghiền môi cô mấp máy khó chịu rên rỉ thành tiếng.
" Ưm... "
Lê Bá Sâm vùi đầu vào hai đồi núi nhô cho cao của cô mút lấy mút để nhè nhẹ, những ngón tay thon dài của anh cũng theo đó mà chôn vùi vào sâu trong cô.
Anh cẩn thận từng chút, từng chút một như thể sợ cô đau, hai ngón tay đang vùi sâu vào trong hang động của cô từng chút từng chút một đưa vào lại lùi ra.
Tư Noãn Noãn hai mắt ngập nước khó chịu mà vỗ nhẹ vào lưng của Lê Bá Sâm.
" Sâm... "
Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu ngẩng đầu lên nhìn cô khẽ hỏi.
" Đau sao? "
Tư Noãn Noãn lắc đầu nói.
" Đừng nghịch như vậy nữa... ưm... "
Lê Bá Sâm như hiểu ra, môi anh nhếch lên cười xấu xa nói.
" Được... anh sẽ không nghịch nữa. " lời nói của anh vừa dứt.
Tư Noãn Noãn liền cảm nhận được anh đang lấy hai ngón tay ra, không còn mút lấy hạt đậu của cô nữa thay vào đó mà đang di chuyển về hướng cổ của cô, liếm láp khắp cổ cô làm cô không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Cảm giác được vật cương cứng đang không ngừng đâm chọt bên bên dưới, Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày, tiếng hít thở của cô và anh ngày một nặng nề mãi cho đến khi thứ nam tính cứng rắn đó chen vào hang động chật hẹp...