Tịnh Nhu đứng không vững, giống như muốn đổ gục ngay lúc này. Cô loạng choạng như người say rượu đến gần chỗ của Sở Hạo Dương và Sở Hạo Thiên đang đứng. Cô không giữ nổi bình tĩnh mà bắt đầu hỏi tới tấp, Sở Hạo Thiên cũng lấy lại phong độ mà đáp trả từng câu hỏi của cô.
“Anh tên gì?”
“Sở Hạo Thiên”
“Bao nhiêu tuổi?”
“30 tuổi”
“Làm nghề gì?”
“Cảnh sát”
Sở Hạo Thiên đánh mắt qua lại với hai người, thấy có điều gì đó kì quặc liền lên tiếng.
“Sao em lấy khẩu cung nó ghê vậy?”
“Anh im đi!”
Tịnh Nhu hét lớn khiến anh giật bắn mình, anh không hiểu mình sai ở chỗ nào mà khiến cô mất bình tĩnh như vậy. Tịnh Nhu hô hấp đình trệ, hít thở không thông trừng lớn mắt nhìn hai người đàn ông ở trước mặt mình. Mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng.
“Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì?”
Sở Hạo Dương và Sở Hạo Thiên đồng thanh.
“Anh em sinh đôi!”
Tịnh Nhu ngơ ngác, ngỡ ngàng đến mức muốn ngất ra đây luôn vậy đấy. Sở Hạo Dương thấy không ổn liền tiến tới đỡ lấy cô ngồi xuống ghế sofa. Sở Hạo Thiên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngồi xuống theo.
Tịnh Nhu hít sâu một hơi sốc lại tinh thần, liếc mắt nhìn Sở Hạo Dương một cái bực bội nói.
“Anh đi sang bên kia ngồi với em trai anh đi. Đừng chạm vào em!”
Sở Hạo Dương sững người, anh không muốn cô tiếp tục giận dữ như vậy nên cũng đi ra chỗ Hạo Thiên ngồi xuống. Tình hình hiện tại chính là Sở Hạo Thiên và Sở Hạo Dương bị ánh mắt của Tịnh Nhu doạ sợ, ngồi im thin thít không dám hó hé tiếng nào.
Sở Hạo Thiên vốn định lên tiếng nói gì đó nhưng đến khi liếc mắt sang nhìn Hạo Dương vẫn đang khép nép lại không dám nói nữa. Không gian trong phòng vì sự im lặng của ba người mà bỗng trở nên ngưng trọng. Một lúc sau Tịnh Nhu bất ngờ lên tiếng.
“Sở Hạo Dương? Sao anh không nói với em là anh có anh em sinh đôi”
Sở Hạo Dương ngước mắt lên nhìn Tịnh Nhu nói nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai cô.
“Em cũng đâu có hỏi anh”
Tịnh Nhu trừng lớn mắt nhìn anh khiến anh lại chọn sự im lặng là phương án tốt nhất lúc này, Sở Hạo Thiên nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Khoan… khoan… tôi có thể nói được không?”
Anh và cô hướng mắt nhìn Hạo Thiên ý muốn bảo rằng cứ nói đi. Hạo Thiên giãn cơ vì cậu đã ngồi tư thế kia một lúc lâu rồi. Cậu nhìn Tịnh Nhu một cái rồi bắt đầu “lấy khẩu cung”.
“Cô là ai? Cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Có quan hệ gì với anh trai tôi?”
Hạo Thiên vừa dứt lời, khí thế ban nãy Tịnh Nhu toả ra đàn áp hai người liền biến mất, cô hơi hoảng liền trả lời.
“Tôi là Đường Tịnh Nhu, 27 tuổi, hiện là bạn gái của Hạo Dương”
Hạo Thiên vừa nghe cái tên liền mở lớn mắt, quay sang nhìn Sở Hạo Thiên lắp bắp nói.
“Đường… Đường Tịnh Nhu á?”
Hạo Dương và Tịnh Nhu lại một lần nữa gật gật đầu. Sở Hạo Thiên tự nhiên đứng bật dậy khiến cả cô và anh đều bất ngờ, sau đó cậu còn cúi gập người một góc 90 độ rồi nói lớn.
“Chào chị dâu”
Tịnh Nhu há hốc mồm kinh ngạc, vội vàng đứng dậy xua xua tay.
“Ấy… đừng… đừng gọi như vậy… anh…”
Chưa để Tịnh Nhu nói hết câu, Hạo Thiên đi đến ấn dí người cô ngồi xuống khiến người đàn ông Sở Hạo Dương kia nổi điên bước nhanh đến tách Hạo Thiên ra khỏi người cô.
“Tránh xa người yêu anh ra!”
Sở Hạo Thiên phát giác hành động của mình có chút thái quá, ngay lập tức buông ra trở về chỗ của mình trong vòng 10s. Sở Hạo Dương nhìn em trai mình bằng ánh mắt sắc lẹm, đi đến ôm chặt vai cô cùng ngồi lại xuống ghế. Tr𝑢𝐲ệ𝔫 ha𝐲? Tìm 𝔫ga𝐲 tra𝔫g chí𝔫h ( TR 𝑢MTR𝑈𝖸𝔢N﹒v𝔫 )
Vừa ngồi xuống, Sở Hạo Thiên liền lên tiếng hỏi.
“Chị là Đường Tịnh Nhu, là người mà anh Dương tìm kiếm suốt 6 năm nay sao?”
Tịnh Nhu ngỡ ngàng.
“Anh biết tôi sao?”
“Biết chứ, mối tình của anh Dương như vậy thì sao qua được đôi mắt của em được chứ! Nhưng mà tại sao chị đột nhiên mất tích vậy? Khiến anh Dương lao tâm khổ tứ tìm kiếm hoài thôi. Anh ấy còn lật tung tất cả ngóc ngách trong nước đến nước ngoài để tìm chị cơ mà”
Tịnh Nhu ngước mắt nhìn Sở Hạo Dương, bất chợt trong đầu cô tua lại hình ảnh của 6 năm trước, đột nhiên lại thấy chạnh lòng. Sở Hạo Dương trừng mắt nhìn Hạo Thiên nghiến răng nói.
“Em không nói không ai bảo em câm đâu”
Sở Hạo Thiên nhún nhún vai tự nhiên dựa hẳn vào thành ghế nhàn nhã bấm điện thoại. Luc sau, Sở Hạo Dương cảm giác thấy người con gái trong lòng mình đang run rẩy không ngừng, anh hốt hoảng nâng khuôn mặt cô lên liền phát hiện mặt cô đã ướt đẫm từ lúc nào. Anh lo lắng.
“Tịnh Nhu, em sao vậy?”
Tịnh Nhu nắm chặt tay lại để lên đầu gối, cúi mặt xuống lí nhí nói.
“Anh có biết tại sao 6 năm trước em lại rời đi không nói lời nào hay không?”
Sở Hạo Dương bất chợt cứng người, máy móc hỏi lại.
“Tại sao?”
Tịnh Nhu cứ cúi mặt rầm rì nói.
“6 năm trước, không phải tin đồn như anh nghe được rằng em và Phong Lãng cùng ra nước ngoài mà năm ấy mẹ em đột nhiên phát bệnh, em định đi tìm anh nhưng…”
Tịnh Nhu ngập ngừng hồi lâu, sau đó cô mới ngước đôi mắt ướt đẫm của mình lên nức nở nói tiếp.
“Nhưng đến khi gặp được anh em lại nhìn thấy anh đi vào khách sạn với một người con gái khác…”
Sở Hạo Dương cùng Sở Hạo Thiên đều bất ngờ, anh chưa kịp lên tiếng thì Hạo Thiên đã chen ngang…
“Ồ… anh hai… em không ngờ anh lại đối xử với chị dâu như vậy đấy… thất vọng quá đi…”
Sở Hạo Dương quay ngoắt lại tiếp tục trừng mắt nhìn Sở Hạo Thiên, cậu biết ý liền đưa tay lên làm hành động khoá miệng lại… anh yên tâm quay lại nhìn cô.
“6 năm trước em nhìn thấy anh đi vào khách sạn với người khác?”
Tịnh Nhu gật gật đầu khẳng định chắc nịch rằng đã nhìn thấy anh nhưng câu nói sau đó của anh lại khiến cô sững người.
“Nhưng khoảng thời gian 6 năm trước anh đâu có ở nhà!”
Tịnh Nhu ngước mắt kinh ngạc nhìn anh, thắc mắc hỏi lại.
“Anh không ở nhà sao?”
“Ừm… mà em gặp cảnh ấy vào hôm nào?”
“Hình như là 21/5”
Sở Hạo Dương cố lục lại trí nhớ xem xét mình có bỏ quên mảnh kí nào không hay là có chút gì liên quan đến thời điểm mà cô nói hay không nhưng hoàn toàn đều là con số 0. Lúc sau, đột nhiên Sở Hạo Dương nhớ ra điều gì đó bất ngờ thốt lên.
“A đúng rồi, hôm ý anh nhận được một lời mời của một nhà thiết kế người Anh tên là Mark mời đến tham gia triển lãm thiết kế nội thất của ông ấy”
Tịnh Nhu nghe đến đây thì đột nhiên ánh mắt nhắm thẳng nhìn đến Sở Hạo Thiên đang bấm điện thoại mà im lặng nãy giờ. Sở Hạo Dương cũng đánh mắt nhìn theo cô. Hạo Thiên cảm nhận được có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình mà bất giác dừng mọi hành động ngồi thẳng người dậy…
“Hai người nhìn gì thế? Mặt em dính gì sao? Hay là hai người bị khuôn mặt đẹp trai này của em thu hút rồi?” Sở Hạo Thiên “nghiêm túc” nói.
Hạo Dương lườm cháy mặt Hạo Thiên, cậu ngay lập tức im bặt, anh lại hỏi.
“Ngày 21/5 của 6 năm trước em đã đi đâu?”
“Ờm… để em nhớ xem… nếu em nhớ không nhầm thì hôm ý em có đi uống với vài đứa bạn trước khi bay sang Mỹ, nhưng mà sáng dậy lại thấy mình ở trong khách sạn Marid. Vì chuyện này mà ba phạt em quỳ mấy tiếng đấy chứ”
Anh quay lại hỏi cô.
“Em thấy “anh” vào khách sạn nào?”
“Khách sạn Marid”
Sở Hạo Dương bắt đầu sâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau, lúc này anh đã ngẫm ra lí do tại sao cô lại rời đi rồi. Sở Hạo Dương đỡ trán thở dài, anh toả ra sát khí ngút trời đi đến bóp hờ cổ Hạo Thiên lắc qua lắc lại.
“Mày… tất cả là tại mày… mày hại anh mày…”
“Aaaa…anh… anh ơi… từ từ…”
Tịnh Nhu thấy anh như vậy đứng bật dậy tiến đến kéo Sở Hạo Dương ra giúp Hạo Thiên mà cất lời.
“Hạo Dương… bình tĩnh… bình tĩnh lại đi anh”
Sở Hạo Dương bực bội buông Sở Hạo Thiên ra, đá mạnh vào chân của cậu khiến cậu kêu oai oái. Anh hít sâu một hơi, quay lại dìu cô ngồi xuống.
“Em ngồi xuống đây đi. Anh sẽ giải thích cho em nghe”
Tịnh Nhu ngồi xuống cạnh anh, Sở Hạo Dương bắt đầu nói.
“Như nãy anh nói với em đấy, ngày hôm đó anh đi công tác không có nhà, người ở nhà là thằng quỷ sứ kia. Em cũng nghe rồi người em thấy không phải là anh mà là nó… Nó đi du học từ khi vừa học xong cấp 3, năm ấy nó được nghỉ phép nên về thăm nhà, trước hôm về Mỹ nó đã đi tụ tập đó… tóm lại anh không hề liên quan gì và cũng không hề làm điều gì có lỗi với em cả”
Tịnh Nhu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cô cũng đã mường tượng ra vấn đề mấu chốt ở đây là gì. Sở Hạo Thiên lúc này cũng lớ ngớ nhận ra, cậu cười hì hì, chắp tay rối rít xin lỗi.
“Vậy ra 6 năm trước chị rời đi là lý do đó hả? Em không biết mình đã gây ra chuyên động trời như vậy tại hôm ý em say quá nên mới…”
“Em thật sự xin lỗi, thôi thì hôm nay em đền bù cho hai người một bữa ăn được không?”
Sở Hạo Dương nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Em nghĩ một bữa ăn của em có thể đền bù tổn thất tinh thần trong suốt 6 năm người yêu anh phải chịu vì cái tai nạn vớ vẩn mà em gây ra hả?”
“Vậy thì nhiều bữa được không?” Sở Hạo Thiên hồn nhiên cười nói.
Sở Hạo Dương bực bội dậm chân chửi thề, anh bây giờ chỉ muốn đi đến đánh cho tên em trai óc chó của mình một trận nhừ tử thôi nhưng cũng may Tịnh Nhu đã nhanh trí kéo anh lại.
“Đm cái thằng kia! Mày nhờn với anh hả?”
“Anh bình tĩnh lại đi”
Sở Hạo Dương bỏ quách Sở Hạo Dương sang một bên, quay sang vuốt nhẹ má cô, lau đi vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại ở khoé mắt cô.
“Chuyện như vậy mà em không nói với anh lại đi chịu đựng suốt 6 năm trời, em có phải đồ ngốc không vậy. Anh đã từng nói với em rằng nếu có chuyện gì thì hãy nói với anh chúng ta cùng giải quyết với nhau mà đúng không, tại sao lại chọn im lặng chịu đựng như vậy chứ?”
Tịnh Nhu mỉm cười định giải thích nhưng lại thôi.
“Em… nhưng chẳng phải mọi chuyện đã sáng tỏ rồi sao? Chuyện quá khứ đã sáng tỏ, hiện tại chúng ta cũng đã xác định mối quan hệ rồi… anh nên vui mới đúng chứ?”
Sở Hạo Dương cốc nhẹ vào trán cô một cái rồi nói.
“Vui cái đầu em… nếu như không có Hạo Thiên về hôm nay thì chắc em định giấu anh suốt đời đúng không?”
“Chắc thế” Tịnh Nhu chu môi nói thầm.
Hai người bất giác bật cười, Sở Hạo Dương ôn nhu cụng trán mình vào trán cô, Tịnh Nhu vui vẻ nắm chặt lấy tay anh không buông. Sở Hạo Thiên ngồi một bên nhìn một màn thâm tình này mà giật giật khoé môi, nổi hết cả da gà. Vì không muốn tiếp tục ăn cẩu lương nữa Hạo Thiên liền đứng lên đề nghị.
“Thôi được rồi, chúng ta đi ăn đi… em đãi hai người…”
Tịnh Nhu lúc này mới phát hiện ra cách xưng hô của Hạo Thiên đối với cô nãy giờ có chút kì quặc, cô đành lên tiếng.
“Ờm… Sở Hạo Thiên… anh đừng gọi tôi là chị nữa… tôi vốn dĩ nhỏ tuổi hơn anh mà…”
Sở Hạo Thiên thở hắt một hơi, vươn vai đi về phía trước thản nhiên nói.
“Đừng ngại, dù sao chị cũng sẽ trở thành vợ của anh ấy, lớn tuổi hay bé tuổi hơn thì quan trọng gì chứ, gọi dần cho quen thôi mà”
Lời của Sở Hạo Thiên vừa dứt, Tịnh Nhu bất giác đỏ mặt, cô định phản kháng thì bất giác Sở Hạo Dương đưa một ngón tay lên miệng cô nháy mắt rồi mỉm cười một cái ý muốn nói rằng cô đừng nói gì cả, cứ để như vậy đi.
Sở Hạo Thiên đi dần ra tới cửa liền quay người lại vẫn thấy hai con người kia ngồi đó, cậu thúc giục.
“Đi nào! Hai người định ngồi đó đến bao giờ đây?”
Sở Hạo Dương nắm tay Tịnh Nhu đứng lên đi về phía Sở Hạo Thiên đang đứng. Cô cứ ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống không nói gì, mặc anh dắt đi. Cả ba người cùng đi ra ngoài…
Ra đến bên ngoài, Tô Nhược Mẫn đứng ở bàn làm việc gật đầu chào Sở Hạo Thiên một cái, Hạo Thiên cũng lịch sự chào lại. Sau đó cô nàng lại nhìn thấy Sở Hạo Dương và Tịnh Nhu nắm tay nhau. Cô nàng bụm miệng lại trố mắt kinh ngạc. Ôi đây chẳng phải tổng giám đốc của mình đã thành công theo đuổi lại được vợ rồi sao? Vậy là sau này mình có thể quang minh chính đại gọi cô Đường là phu nhân tổng giác đốc rồi sao? Đúng là kì tích mà…
Đúng lúc này, Tạ Thần Phong cũng đi đến, cậu vừa nhìn thấy Sở Hạo Thiên liền bước nhanh đến chào hỏi.
“Ố… anh Thiên… anh về khi nào vậy?”
“Anh mới về được vài ngày thôi…hẹn cậu hôm nào đi uống vài chai nhá” Sở Hạo Thiên tinh nghịch nháy mắt với Tạ Thần Phong.
“Hahaha… tất nhiên rồi. Lâu lắm rồi không uống với anh… em nhớ cảm giác hồi trước lắm đó…” Tạ Thần Phong cười cười nói.
Sở Hạo Thiên không nói gì nữa, chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai của Tạ Thần Phong một cái rồi đi về phía trước. Lúc này, Tạ Thần Phong mới đánh mắt đến đôi chim ri ở đằng sau.
“Chà~ chào chị Tịnh Nhu nha”
Tịnh Nhu theo bản năng đưa tay vẫy vẫy chào lại Tạ Thần Phong, đúng lúc Sở Hạo Dương lại nhìn thấy tệp tài liệu mà cậu cầm trên tay thuận miệng nói.
“Cứ để tài liệu trên bàn… tôi đi ra ngoài một chút”
“Được thôi”
Tạ Thần Phong đi qua hai người, lúc sau còn cùng Tô Nhược Mẫn ló đầu lại chào.
“Tạm biệt chị dâu… bye bye”
Tịnh Nhu lại một lần nữa nghe từ “chị dâu” truyền đến, cô không thể nói thêm được gì cả, cứ im lặng ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống mà đi. Sở Hạo Dương nhìn ra sự lúng túng của cô mỉm cười nhẹ.
“Đừng ngại… sẽ quen thôi mà”
“Anh đừng đùa em nữa”
“Anh đâu có đùa em… haha… thôi đi nhanh nào không Hạo Thiên lại đợi”
_____________
P/s: Sao lại hồn nhiên như vậy hả anh Thiên ơi🥹