Sở Hạo Dương cùng Tịnh Nhu đi đến quán bar mà Triệu Tư Tư đang uống say ở đó. Ở phòng VIP số 7, Triệu Tư Tư bị mấy tên lưu manh khi nãy ép uống liên tục, cho dù cô ta có từ chối như thế nào đi chăng nữa cũng không được.
“Ưm…không…không…uống nữa đâu”
“Cô Triệu, thêm ly nữa nào”
Sở Hạo Dương hỏi thông tin phòng của nhân viên ở dưới rồi cùng Tịnh Nhu đi lên. Anh tung cước đá một phát khiến cánh cửa mở toang ra dường như có thể bị gãy luôn cũng nên.
Triệu Tư Tư vừa thấy anh đến liền lảo đảo đứng bật dậy, nét mặt vui tươi như bắt được vàng.
“Hạo Dương, anh đến rồi à? Anh đến đón em rồi à?”
Tên lưu manh khi nãy bắt ép cô ta uống rượu nhìn thấy gương mặt hằm hằm của anh cũng cảm thấy rén thay. Sở Hạo Dương lia cặp mắt sắc lẹm của mình về phía hắn hỏi.
“Vừa nãy anh đang làm gì đấy?”
Tên kia toàn thân run rẩy, nói lắp bắp.
“Ha ha…sếp Sở…anh…anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ uống vài ly với cô Triệu thôi, không có làm gì hết…”
Đám đó biết thân biết phận nhanh chóng tẩu thoát. Triệu Tư Tư ở bên này vừa nghe thấy anh mở lời “quan tâm” mình liền nhanh chóng ôm đầu.
“Hạo…Dương…em…em chóng mặt quá”
Cô ta chạy gần đến định nhào vào lòng anh, nhưng anh lại phản xạ nhanh hơn, anh né sang một bên khiến cô ta mất đà, bổ nhào về phía Tịnh Nhu. Cô nhanh thoăn thoắt liền quay sang trừng mắt với anh, trao đổi ý tứ bằng ánh mắt.
“Sao anh lại né ra?”
Sở Hạo Dương bình tĩnh nhún vai, cũng không ngại trao đổi với cô bằng ánh mắt.
“Không phải em đã đỡ rồi sao?”
Triệu Tư Tư không thành công “ăn vạ” được Sở Hạo Dương, cô ta nhếch miệng ngay lập tức ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng và đề cập đến vấn đề khoản vay ngân hàng…với tone giọng lè nhè, ngắt quãng…
“Hạo Dương, chuyện khoản vay…em thành thực xin lỗi, em rất muốn giúp…nhưng…”
Sở Hạo Dương cũng nghiêm nghị đáp trả.
“Không sao, dù thế nào thì chuyện của công ty tôi cũng không phải là vấn đề của cô, cô không phải tự trách vậy đâu”
Lát sau, Sở Hạo Dương không muốn ở đây nữa, liếc mắt thấy Triệu Tư Tư cứ siêu siêu vẹo vẹo, khiến tròng mắt của anh có chút khó chịu. Anh liền cầm tay của Tịnh Nhu đưa lên để cô đỡ ngang eo của Triệu Tư Tư rồi nói.
“Tịnh Nhu, giờ chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện thôi”
Tịnh Nhu nãy giờ im lặng giờ lại cộng thêm hành động này của anh không chần chừ liếc xéo nói nhỏ chỉ hai người nghe.
“Anh muốn giúp thì giúp cho đàng hoàng, đỡ vậy thì có được gì đâu?”
Sở Hạo Dương nhìn cô bằng cặp mắt ngây thơ nói bằng khẩu hình miệng.
“Anh mà đỡ cô ta thật thì em với anh lại cãi nhau mất”
Tình hình ba người đi ra quán bar chính là Sở Hạo Dương đỡ Tịnh Nhu mà Tịnh Nhu lại đỡ Triệu Tư Tư. Cô nàng Triệu Tư Tư dù say nhưng nhìn hành động như vậy của Sở Hạo Dương cũng phần nào đoán ra anh đang cố tình tránh né cô ta. Cô ta đã cố thoát ra khỏi bàn tay của Tịnh Nhu để chạy đến bên Hạo Dương nhưng khổ nỗi Tịnh Nhu lại không buông. Cô ta không còn cách nào khác đành phải để Tịnh Nhu đỡ ra xe mà trong lòng bực bội không thôi…
Vừa ra đến xe, Tịnh Nhu thả người cô ta ra, Triệu Tư Tư đã loạng choạng nhân cơ hội định ngồi luôn vào ghế lái phụ. Sở Hạo Dương phát hiện ra liền nâng tone giọng nói.
“Cô ngồi ra phía sau đi, chỗ đó là của Tịnh Nhu rồi”
Triệu Tư Tư bấu chặt vào cánh cửa xe, bắt đầu mè nheo anh.
“Nhưng Hạo Dương…em đang say mà. Ngồi ghế sau em không quen”
Sở Hạo Dương không kiêng nể liền nói.
“Say mặc xác cô chứ…tôi chỉ là nghe theo lời cô ấy nên mới đi đón cô thôi. Nếu cô muốn đến bệnh viện kiểm tra thì tốt nhất ra phía sau mà ngồi còn nếu muốn ở lại đây thì cứ ngồi đó đi…”
Triệu Tư Tư vừa nghe Sở Hạo Dương có khả năng sẽ bỏ cô ta ở lại liền giật thót, hậm hực đi ra phía sau ngồi. Tịnh Nhu cũng nhanh chóng về ghế của mình, trong lòng mừng thầm.
Sở Hạo Dương cùng Tịnh Nhu đưa Triệu Tư Tư đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, sau khi nhận kết quả từ bác sĩ rằng không có vấn đề gì xảy ra nữa thì mới thôi. Anh đứng ở cạnh giường bệnh của Triệu Tư Tư liếc mắt nhìn xuống cô ta.
“Tôi đã thông báo với tài xế của cô rồi, mai anh ta sẽ đến đón cô về. Tối nay cô ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một đêm đi”
Triệu Tư Tư đang ngồi dựa lưng vào thành giường, nghe được lời đó của Sở Hạo Dương tức khắc bật dậy, kéo kéo ống tay áo của anh.
“Hạo Dương, em không muốn ở lại trong bệnh viện một mình đâu. Anh có thể ở lại bệnh viện với em không? Em sợ lắm”
Sở Hạo Dương còn chưa kịp từ chối, từ phía ngoài cửa đã vang vọng giọng nói của Âu Dương Duy.
“Sao hôm nay bệnh viện náo nhiệt thế nhỉ? Đi vài bước đã có thể nghe thấy tiếng người quen. Cô Đường, sao cô bị thương thế?”
Sở Hạo Dương vừa nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của Âu Dương Duy ngay lập tức đanh mặt lại, nhưng khi nghe đến lời hỏi thăm của anh ta thì anh lại càng khó chịu nhiều hơn, anh cau mày.
“Âu Dương Duy, không cần anh quan tâm đến bạn gái của tôi”
Ngay sau đó, Sở Hạo Dương quay sang ôm eo Tịnh Nhu, kéo đi về phía cửa. Trước khi đi còn ngoảnh đầu lại nói với Triệu Tư Tư.
“Cô muốn có người ở lại cùng cô đúng không? Người ta đến rồi đấy…vậy chúng tôi đi về trước”
“Ơ…Hạo Dương…”
Triệu Tư Tư ú ớ không thành câu, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng đóng cửa. Âu Dương Duy nãy giờ đứng dựa vào tường, lúc này mới đi gần đến bên cô ta.
“Đừng gọi nữa, đi hết rồi!”
Triệu Tư Tư vẫn dán chặt mắt ở cánh cửa phía trước, không hề có một chút động thái nào đoái hoài đến Âu Dương Duy. Cô ta thuận miệng hỏi.
“Sao anh biết tôi ở đây?”
Âu Dương Duy cũng đã nhìn ra thái độ này của Triệu Tư Tư, nhưng anh ta không mấy bận tâm, ánh mắt thâm tình của anh ta vẫn nhìn Triệu Tư Tư.
“Từ khi em về nước thì mọi hành động của em đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Chỉ cần anh muốn, thì anh có thể tìm được em bất cứ lúc nào”
“Anh phái người theo dõi tôi?” Triệu Tư Tư lạnh giọng.
Âu Dương Duy xua xua tay ra sức chối bay chối biến.
“Không…không phải theo dõi, cái này chỉ là anh quan tâm đến em thôi”
Lúc sau, chất giọng của Âu Dương Duy liền trùng xuống nhưng mắt vẫn dán chặt lên người cô ta.
“Tư Tư, nếu Sở Hạo Dương đối xử như vậy với em, em cũng thấy ghê tởm anh ta đúng không?”
Triệu Tư Tư trở lại trạng thái như ban đầu, dường như không hề có sự say xỉn nào xuất hiện ở đây hết. Cô ta khoanh tay dựa lưng vào thành giường, ngước mắt kiên định nhìn Âu Dương Duy.
“Không! Tôi nói vậy anh hài lòng chưa?”
“Anh ấy cái gì cũng tốt, bất kể làm cái gì tôi cũng đều thích. Nên anh từ bỏ đi Âu Dương Duy, tôi sẽ không thích anh đâu”
Âu Dương Duy nghe vậy liền nhếch môi, cúi thấp mặt xuống nhìn Triệu Tư Tư cất giọng khiêu khích.
“Vậy nên em quyết tâm thà trở thành người thứ ba xen vào đoạn tình cảm giữa Sở Hạo Dương và Đường Tịnh Nhu, chứ không muốn quay lại với anh đúng không?”
Triệu Tư Tư trừng lớn mắt, phẫn nộ giáng xuống mặt của Âu Dương Duy một bạt tai đau điếng khiến anh ta cũng bất ngờ. Cùng với đó là tiếng hét.
“Cút…tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Cút đi! Cút hết đi!”
Mặc cho Triệu Tư Tư hết như thế nào, Âu Dương Duy cũng không nhích người, anh ta đứng như trời chồng ở đấy.
“Em cứ hét đi…anh vẫn sẽ không đi đâu”
“Tôi nói anh cút cơ mà…anh nghe không hiểu tiếng người hả?”
Triệu Tư Tư ra sức gào rống, thét lác quanh căn phòng khiến Âu Dương Duy nhức nhối hết cả hai tai. Anh ta tiến dần về phía sofa trong phòng, đĩnh đạc ngồi xuống, dựa hẳn lưng vào thành ghế nhếch miệng.
“Anh đã nói rồi. Anh sẽ không đi đâu hết. Đêm nay anh ở đây với em”
Triệu Tư Tư bực bội trừng lớn mắt nhìn Âu Dương Duy, cô ta hét mãi cũng mệt, vì tác dụng của rượu vẫn còn mà đầu đau như búa bổ, cô ta không còn cách nào khác đành nằm xuống chùm chăn kín đầu rồi ngủ luôn. Âu Dương Duy chứng kiến một màn như vậy cũng phải phì cười trong lòng, miệng lẩm bẩm.
“Tư Tư, em đúng là ngang bướng, cứng đầu…giá như em để ý đến anh một chút thôi cũng được…”