Khi nhắc đến Hướng Lệ, An Tuyết Ly đầy khinh bỉ và ghê tởm, Ôn Ngôn không khỏi tức giận.
Đây là cách An Tuyết Ly sử dụng những người xung quanh bà sao? Bà coi người khác là khi để đùa giỡn luôn tự cho bản thân mình hơn người khác sao?”
“Lần tới, bà sẽ sử dụng thủ đoạn gì? Hoặc, nếu bà hét thủ đoạn, bà lại cầm thân phận để đe dọa Mục Đình Sâm đuổi tôi đi? Để tôi nhắc bà một câu, đừng đi quá phận.
Kẻo sau này lại mắt cả chì lẫn chài.”
Nghe xong lời của Ôn Ngôn, An Tuyết Ly bật cười: “Ha ha… Sẽ không có ngày đấy đâu, tại sao cô không nói với Đình Sâm về điều này ngay bây giờ, để xem nó có tin không? Ngay cả khi Hướng Lệ nói với cô tất cả mọi thứ, vậy thì sao? Tôi là mẹ ruột của Đình Sâm, nó sẽ tin hai người người ngoài sao? Từ đầu tới đuôi tôi đều ở nhà không biết gì chuyện của công ty, không chừng chuyện này là cô cấu kết với Hướng Lệ, muốn về lại Mục trạch sao? Hay là không quay về được nên muốn phá hỏng mồi quan hệ của tôi và Đình Sâm?”
Hôm nay Ôn Ngôn đã chứng kiến cái gì được gọi là vô liêm sỉ: “Bà thực sự không biết xấu hổ.
Bóp méo sự thật mà tim không đập nhanh mặt không đỏ.
Nếu tôi muốn quay lại, còn cần dùng thủ đoạn này sao? Tôi ra đi là vì để bản thân và Tiểu Đoàn Tử cảm thấy bình yên hơn, chỉ cần bà còn ở lại, có cầu xin tôi tôi cũng sẽ không quay lại!”
An Tuyết Ly đi tới bàn cà phê, rót cho mình một tách trà đen, chậm rãi nếm thử: “Khẩu vị của Đình Sâm không tồi, vị hồng trà này uống vào cảm thấy rất ngon… chỉ là không có mắt nhìn phụ nữ thôi.
Ôn Ngôn, nếu không còn việc gì thì cô đi đi, tôi không muốn cô xuất hiện ở đây làm phiền cuộc sống của tôi, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi đã cảm thấy khó chịu rồi, Cô biết tôi tính kế cô thì có thể làm gì? Cô định làm gì tôi? Không phải là ngoan ngoãn đem đứa nhỏ ra bên ngoài mà sống sao? Thậm chí Đình Sâm muốn đến thăm các người còn phải được tôi cho phép.
Nếu tôi không đồng ý, nó sẽ không thể ra khỏi cửa.
Đừng đấu với tôi, cô không đấu nổi đâu, néu cô để đứa bé ở lại đây tôi sẽ xem xét đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút, nếu không thì cứ như thế này đi.”
Nói xong, bà quay người và đi về phía cầu thang.
Sự phẫn nộ của Ôn Ngôn bị kích, cô nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ tay An Tuyết Ly: “Bà hèn hạ vô sỉ.”
An Tuyết Ly khinh thường nhìn cô: “Sao? Cô muốn làm gì tôi? Cô muốn đánh tôi sao, cô không làm được đâu.”
Tất nhiên, Ôn Ngôn sẽ không đánh người.
Nếu cô làm vậy, thì dù thế nào cũng là lỗi của cô rồi.
.
Cập nhật truyện nhanh tại # TrùmTr uyện.
NE T #
Đột nhiên, giọng nói của Lâm quản gia vang lên từ ngoài cửa: “Thiếu gia.”
Mục Đình Sâm đã trở về.
Trước khi Ôn Ngôn kịp phản ứng, An Tuyết Ly đã hét lên ngã xuống cầu thang.
Ôn Ngôn vốn là nắm chặt cổ tay An Tuyết Ly, nhưng An Tuyết Ly vung tay suýt chút nữa ngã xuống, may là kịp thời giữ lấy tay vịn cầu thang.
Vừa rồi họ đứng không cao, nên họ không ngã quá mạnh, nhưng An Tuyết Ly đập đầu vào bậc thềm, ngay lập tức máu bắn ra, loang ra trên nền xám của sàn nhà, giống như một bông hoa nở đỏ chói.
Tiếng bước chân lộn xộn ở cửa tiến đến, Mục Đình Sâm và Lâm quản gia lao tới.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Mục Đình Sâm hơi phức tạp.
Anh nhìn Ôn Ngôn trong hai giây trước khi bước tới kiểm tra tình huống An Tuyết Ly: “Dì! Dì sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Ngôn từ từ đứng dậy, cô cẩn thận nhớ lại những chi tiết vừa xảy ra, vốn dĩ cô không hề đẩy An Tuyết Ly, cô cũng không lôi kéo gì bà, mà là chính An Tuyết Ly có tình làm mình ngã xuống, nhưng mà ngã thế này cũng nghiêm trọng quá rồi, chảy nhiều máu như kia, An Tuyết Ly xem chừng sắp ngắt xỉu rồi.
An Tuyết Ly không nói được một câu hoàn chỉnh, bà vừa mở miệng, liền không có động tĩnh gì nữa.
Mục Đình Sâm ngay lập tức yêu cầu Lâm quản gia lái xe đưa bà ta đến bệnh viện.
Người trong Mục trạch đều vội vàng luống cuống, Ôn Ngôn đứng trên cầu thang vẫn giữ nguyên hành động trước đó, như thể tiếng động trước mặt không liên quan gì đến cô… Vào lúc này, cô cảm thấy có khó chịu, vô cùng khó chịu, bởi vì từ lúc vào cửa đến giờ Mục Đình Sâm chưa hỏi cô lấy một câu Mãi cho đến khi Lâm quản gia định lái xe đi, Ôn Ngôn mới định thần lại: “Tôi cũng đi!”
Mục Đình Sâm nhìn cô một cái không nói gì.
Cô lên xe cùng đến bệnh viện, An Tuyết Ly được đưa vào phòng cấp cứu.
Một lúc sau bác sĩ bước ra và nói bà chảy máu nhiều nên phải chụp phim để xem đầu bà có bị tổn thương tới não bộ không.
Lâm quản gia đi lấy hóa đơn thanh toán, để lại Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ngồi ngoài phòng cấp cứu.
Cả hai người đều ngồi im không nói gì.
Giống như hàng vạn năm ánh sáng trôi qua, cô đột nhiên không thể đoán được anh đang nghĩ gì…
“Tại sao em… lại xuất hiện trong Mục trạch?” Đột nhiên, Mục Đình Sâm cắt tiếng hỏi.
Không có bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của anh, không thể đoán ra được bất cứ điều gì.
Ôn Ngôn sững sờ: “Ý của anh là… em không nên tới?
Trước khi hỏi câu này, có bao giờ anh nghĩ là em đã từng ở Mục trạch hơn mười năm, nơi này… đã từng là nhà của em không? Không lâu trước đây em mới rời đi.”
Mục Đình Sâm khẽ cau mày: *Ý anh không phải vậy.
Anh đang hỏi tại sao em lại đột nhiên một mình tới.
Trước khi anh quay về nhà, chuyện gì đã xảy ra? Trước đó em gọi điện cho anh… để chắc chắn là anh không có ở nhà sao?”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi: “Anh nghĩ là đã xảy ra chuyện gì? Chắc bây giờ anh đang nghĩ là em đẩy bà ta xuống lầu để ngã thế này đúng không?”
Mục Đình Sâm cau mày nhìn cô: “Anh không nói vậy.
Anh đang hỏi em là rốt cuộc có chuyện gì, em đừng tuỳ hứng như thế, em trả lời câu hỏi của anh là được rồi.”
Ôn Ngôn cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Em muốn hỏi bà ta là bà ta còn muốn đối phó với em bằng những thủ đoạn gì nữa.
Em muốn đòi lại công bằng với bản thân và cho Từ Dương Dương.
Chuyện ăn cắp thiết kế, em đã nghi ngờ là bà ta làm trò mờ ám đó từ sớm rồi.
Bà ta sai người dùng máy tính của Từ Dương Dương gửi bản thảo thiết kế của em cho Tiết Dương.
Bà ta luôn muốn đuổi em ra khỏi Mục thị, vu oan giá hoạ cho Từ Dương Dương, đó chỉ là bà ta tìm đường lui cho bản thân mình mà thôi, bà ta nghĩ là khi điều tra ra mọi chuyện trên đầu Từ Dương Dương rồi, em sẽ nề tình xưa nghĩa cũ mà không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhưng em tin Từ Dương Dương, cô ấy sẽ không làm như vậy, cho nên em mới tiếp tục điều tra.”
Mục Đình Sâm cau mày càng lúc càng sâu: “Là ai?”
Những gì anh hỏi, Ôn Ngôn đương nhiên biết rất rõ.
Cô nói qua cô sẽ không khai Hướng Lệ ra, bây giờ mà đem người ta nói ra thì thực sự không hay chút nào: “Anh đừng hỏi nữa, người đó cũng chỉ là công bị bị người lợi dụng mà thôi.
Em không có ý định sẽ truy cứu người đó.
Dù gì thì dì của anh mới là người khởi xướng.”
Lúc hai người đang nói chuyện thì Lâm quản gia quay trở lại, Mục Đình Sâm đưa An Tuyết Ly đi chụp X-ray, xác nhận chỉ là một vét thương ngoài da, không có vấn đề gì khác.
Rất nhanh, An Tuyết Ly tỉnh lại trong phòng bệnh, Mục Đình Sâm đứng trước giường bệnh hỏi: “Là dì sai người hãm hại Ôn Ngôn?”
Ôn Ngôn đứng ở cửa và nhìn chằm chằm vào An Tuyết Ly, cô biết là An Tuyết Ly sẽ không thừa nhận điều đó, nhưng cô vẫn hy vọng là An Tuyết Ly có thể nói sự thật..